Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1746 - Tàn Phá


...

trướctiếp


- Sinh tử khế.


Đám người chung quanh đều lộ ra thần sắc thú vị, tất cả đứng chắp tay trong hư không nhìn tình hình bên này của Lâm Phong cùng với Đơn Mông. Lần khảo hạch này của Chiến Vương học viện thật náo nhiệt, vừa mới nghe nói có người cường thế sát nhập vào vị trí thứ ba mươi tiềm Vương Nhân bảng, mà giờ khắc này, lại có một người hoàn toàn mới muốn lập sinh tử khế với Đơn Mông, lần tuyển sinh này thú vị vô cùng. Càng khiến bọn hắn cảm thấy hứng thú chính là, hình như Đơn Mông rất do dự, chuyện này chứng minh nhân vật đề ra sinh tử khế cũng không phải nhân vật bình thường.


- Xem ra Đơn Mông muốn bắt nạt nhân vật mới, an bài người ta đến trong phủ đệ vắng vẻ, lại không cho Chiến Vương Lệnh, muốn vơ vét tài sản của đối phương, nhưng không nghĩ tới người ta đánh tới cửa, trực tiếp đề ra sinh tử khế.


Tâm mọi người đều sáng tỏ nên phỏng đoán ra tiền căn hậu quả của sự tình rất nhanh, bọn họ có chút chờ mong nhìn Đơn Mông, gia hỏa này dám lập sinh tử khế sao?


- Không biết quy củ, ngươi biết cái gì gọi là Chiến Vương khế không.


Đơn Mông lạnh lùng nói ra.


- Có tiếp hay không?


Lâm Phong quát lạnh một tiếng, bước chân đạp mạnh về phía trước, trên người có khí tức lăng lệ và ác liệt phóng ra ngoài, Đơn Mông còn muốn nói lảng sang chuyện khác sao? Hôm nay Đơn Mông hoặc chết trận, hoặc thân bại danh liệt, dám vũ nhục nhân vật mới, nhưng không dám tiếp nhận Chiến Vương khế của nhân vật mới, một khi chuyện này đồn đãi ra ngoài, Đơn Mông còn mặt mũi nào trong Chiến Vương học viện? Lời nói của Đơn Mông bị cắt đứt, thần sắc hắn càng lạnh hơn, đúng lúc này có một đạo thân ảnh cuồn cuộn đi đến, nhìn nơi này mở miệng nói:


- Chuyện gì xảy ra?



- Điền Vô Kị.


Đơn Mông nhìn thấy có người tới thì trên mặt liền lộ ra sự vui mừng, ánh mắt lập tức dời đi không nhìn Lâm Phong nữa, mà nhìn về phía Điền Vô Kị, nói:


- Có một nhân vật mới không biết phân biệt, lại còn muốn lập sinh tử khế, ta chẳng muốn cùng hắn so đo, Điền huynh, nhiều ngày không thấy, chắc hẳn tu vi của ngươi lại có tiến bộ, huynh giúp ta giáo huấn cái tên không biết trời cao đất rộng bên dưới được không, để chư vị nhìn một chút tư thế oai hùng của Điền huynh, thuận tiện để cho một số nhân vật mới biết rõ cái gì trời cao đất rộng.


Thấy một màn như vậy thì mọi người lộ ra thần sắc khác thường, Điền Vô Kị xuất hiện thật đúng lúc, mà Đơn Mông cũng đủ âm hiểm, Điền Vô Kị chính là cường giả bài danh thứ bốn mươi mốt trên tiềm Vương Nhân bảng, hắn cũng giống như Đơn Mông, đều là thành viên của Cơ Môn, nhưng thực lực lại rất mạnh mẽ, ngay cả người xếp trên Đơn Mông trên tiềm Vương bảng cũng không thể so sánh với hắn, mặc dù thực lực Đơn Mông cũng không tệ, nhưng ở trong Cơ Môn cường đại lộ ra có chút không đủ, chỉ phụ trách một số việc vặt vãnh của Cơ Môn mà thôi.


- Xem nhân vật mới gặp xui xẻo rồi, hiển nhiên Điền Vô Kị sẽ giúp Đơn Mông chuyện này.


Mọi người ngầm hiểu trong lòng.


- Nhân vật mới bây giờ đều ngông cuồng như thế sao?


Điền Vô Kị nhìn Lâm Phong nói ra, bước chân lập tức bước về phía trước.


- Cút.


Lâm Phong quét mắt nhìn Điền Vô Kị ở phía trước, nói ra một câu lạnh lùng, khiến cho đồng tử Điền Vô Kị có chút co rút lại, thần sắc hắn lập tức trở nên càng thêm thú vị.


- Hứng thú, hình như nhân vật mới ngày càng không biết trời cao đất rộng rồi, xem ra Đơn Mông ngươi nói rất đúng, cần phải làm cho bọn hắn thấy rõ mình ở bên dưới, nếu không bọn hắn còn tưởng rằng nơi đây giống như bên ngoài, được người nâng ở trong lòng bàn tay.


Giọng nói của Điền Vô Kị lộ ra vài phần khí tức âm lãnh, hắn đương nhiên hiểu rõ người có thể tiến vào Chiến Vương học viện là những người như thế nào, tất cả đều là đệ tử Cổ tộc, hoặc hạng người có thiên phú dị bẩm, bên ngoài quen thói sao vây quanh trăng sáng, nhưng mà bọn hắn còn chưa ý thức được, Chiến Vương học viện đều là nhân vật thiên tài ở ngoại giới. Những người này vừa bước vào học viện, cần phải có một hai trận chiến đấu, để bọn hắn cảm thụ được mình có tư cách để kiêu ngạo hay không.


- Điền Vô Kị, xếp thứ bốn mươi mốt tiềm Vương bảng, hôm nay sư huynh sẽ so tài cùng ngươi, yên tâm, ngươi là người mới, ta sẽ hạ thủ lưu tình.


Điền Vô Kị cười lạnh nói.


- Con mẹ nó gia hỏa này thực dài dòng, ngươi cút sang một bên đi.


Đạm Đài tức giận mắng một tiếng, lời nói của người này sao lại chói tai như thế, bài danh thứ bốn mươi mốt trên tiềm Vương bảng rất trâu bò sao? Tần Vũ bài danh thứ hai mươi chín, Lâm Phong cũng không phải người thường, chờ thêm chút thời gian nữa hắn nhất định đánh vào tiềm Vương bảng, miễn cho những con lừa trên tiềm vương bảng phách lối.


- Hả?


Thần sắc Điền Vô Kị ngưng lại, vẻ mặt vốn tươi cười càng lúc càng trở nên âm lãnh, lạnh nhạt nói:


- Quả nhiên không biết tốt xấu.



- Ngươi cút sang một bên trước đi, nếu như muốn giáo huấn ta thì cũng không cần gấp, để Đơn Mông lập sinh tử khế, ta chém hắn xong, lại cho ngươi tuỳ ý ra tay, nếu không ta lo lắng cùng ngươi giao thủ trước, Đơn Mông sẽ co đầu rút cổ.


Lâm Phong bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn về phía Đơn Mông lộ ra thần sắc châm chọc:


- Ngươi không cần lấy người này ra để viện cớ không dám chiến, hôm nay ta nhất định lập sinh tử khế cùng với ngươi, nếu như ngươi không dám thì nói rõ ra, tránh làm lãng phí thời gian của ta.



- Đơn Mông, nếu như ngươi dám làm những sự tình ti tiện kia, cần gì phải giấu đầu lòi đuôi, nếu như không dám chiến, thì mang phủ đệ của ngươi nhường lại cho huynh đệ chúng ta, giao ra Chiến Vương Lệnh, quỳ trên mặt đất nói lời xin lỗi với mấy huynh đệ của ta, có lẽ như vậy chúng ta sẽ không so đo nữa.


Đạm Đài cười lạnh nói, không dám chiến? Coi như hôm nay Đơn Mông không dám ứng chiến, cũng phải khiến cho hắn thân bại danh liệt, không phải hắn rất biết diễu võ dương oai sao? Muốn mấy người bọn họ đến cửa bái phỏng để lấy Chiến Vương Lệnh? Giờ phút này, bọn hắn thật sự tới “bái phỏng” rồi!


- Xem ra những người này không có ý định buông tha cho Đơn Mông rồi.


Mọi người lộ ra thần sắc thú vị, trước tiên để Điền Vô Kị ở một bên, chờ ta cùng Đơn Mông tính toán rõ ràng, sẽ cùng ngươi chiến. Đương nhiên Lâm Phong không định buông tha cho Đơn Mông, nếu như Đơn Mông khinh người quá đáng thì hắn nên nếm thử mùi vị bị người khác khinh thường.


- Điền Vô Kị, ngươi đứng đó nhìn đi, nếu phải chiến thì để Lâm Phong chiến với Đơn Mông xong đã.


Lúc này Tần Vũ cũng mở miệng nói với Điền Vô Kị, sau đó lập tức nhìn về phía Đơn Mông nói:


- Còn ngươi, uổng cho ngươi là môn sinh Chiến Vương học viện, lúc khinh người thì đắc ý ngông cuồng, giờ phút này lại co đầu rút cổ như chuột nhắt, nếu không chiến thì nói một câu rõ ràng đi?



- Tần Vũ!


Đơn Mông hận Tần Vũ triệt để rồi, không thể tránh lui khi đối mặt với Lâm Phong, chỉ có nhắm mắt nói:


- Ta tiếp.



- Rất tốt.


Trong mắt Lâm Phong hiện lên một đạo hàn quang, hai tay lập tức đánh ra một đạo quang mang, đây rõ ràng là một cái khế ước, phiêu hốt trong hư không, sau đó lạnh lùng nói ra:


- Sinh tử khế, bất luận sinh tử.


Đây là phương pháp Tần Vũ chỉ cho hắn, lập sinh tử khế xong mới có thể ở trong học viện tiến hành cuộc chiến sinh tử, nếu không, cho dù là khiêu chiến tiềm Vương bảng, cũng không thể giết chết đối thủ. Không có sinh tử khế, không thể đánh nhau sống chết, đây là một cái luật thép của Chiến Vương học viện.


- Sinh tử khế, bất luận sinh tử.


Đơn Mông cũng đồng dạng đánh ra một đạo quang mang vào trong hư không, sinh tử khế lập tức va chạm với nhau tan thành mây khói, khế ước đã thành, cuộc chiến sinh tử này, học viện không can thiệp vào. Điền Vô Kị thấy hai người lập sinh tử khế xong, lập tức tránh ra, lưu lại không gian chiến đấu cho hai người. Đạm Đài miệt thị nhìn Đơn Mông, trong mắt bọn hắn, Đơn Mông đã là một người chết.


- Ông!


Đơn Mông điên cuồng đạp bước đi ra, một cỗ cương phong kinh khủng bọc lấy thân thể của hắn, theo hắn cuồn cuộn đi về phía trước, hắn muốn đánh đòn phủ đầu, dùng khí thế kinh khủng đè sập hết thảy, triển áp về phía Lâm Phong.


- Giết!


Đơn Mông gầm lên một tiếng, hư không lập tức xuất hiện từng đạo chiến xa khủng bố, chiến xa triển áp thiên địa, xông về hướng Lâm Phong, phát ra âm thanh vù vù, nghiền áp hết thảy, huỷ diệt tất cả.


- Thần thông trong Chiến Vương Điện, Từ Hà Chiến Xa Khí Công, làm sao Đơn Mông lấy được nó?


Mọi người thấy một màn này thì khuôn mặt lộ ra một vòng dị sắc, trước kia bọn hắn không nhìn thấy Đơn Mông dùng loại thần thông này, thần thông này có lực công kích rất bá đạo và cường đại, chiến xa chạy trong hư không, giống như là dòng sông dậy sóng lao nhanh về phía trước, đè bẹp hết thảy, nghiền nát thân hình cường giả, có lẽ Đơn Mông không cách nào lấy được nó, xem ra hắn gia nhập Cơ Môn quả nhiên có lợi.


- Lâm Phong tụ lực, chẳng lẽ hắn muốn cường ngạnh phá Từ Hà Chiến Xa Khí Công, mặc dù Đơn Mông sử dụng loại công kích này không có uy năng như cường giả trên tiềm vương bảng sử dụng, nhưng muốn cứng rắn oanh phá nó cũng không dễ dàng như vậy.


Mọi người thấy trong lòng bàn tay của Lâm Phong có từng sợi lực lượng hủy diệt lan tràn thì thầm nghĩ trong lòng. Hư không chiến xa như là sóng cả, toàn bộ hướng về phía trước mà đi, uy vũ bá đạo, mọi người nhìn thấy nó sắp nghiền áp lên trên người Lâm Phong thì trong lòng cũng âm thầm lau mồ hôi thay hắn.


- Tự tìm cái chết.


Đơn Mông quát lên một câu lạnh như băng, cánh tay lại run lên lần nữa, thúc giục chiến khí điên cuồng phóng thích ra, tất cả chiến xa đều nghiền ép về phía Lâm Phong. Trên người Lâm Phong có thêm một tầng khải giáp, đồng thời thân thể của hắn cũng bắt đầu động, phong pháp tắc hội tụ trên thân thể, Lâm Phong mãnh liệt hướng phía trước oanh sát ra, lao thẳng tới chiến xa.


- Gia hỏa này điên rồi?


Đồng tử mọi người co rút lại, chỉ thấy thân thể Lâm Phong như như lưu quang, lao về phía chiến xa đang cuồn cuộn đi tới, chiến xa không ngừng phá toái hư không, toàn thân Lâm Phong đều có lực lượng hủy diệt đáng sợ, nghiền áp tất cả chiến xa, trực tiếp oanh đến trước người Đơn Mông.


- Oanh!


Một âm thanh trầm đục vang lên, toàn bộ tử hà chiến xa bị sụp đổ, Đơn Mông bị một quyền oanh ở ngực, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị oanh lui ra sau, chỉ thấy Lâm Phong mang theo một đạo ánh sáng khủng bố, tiếp tục hướng về phía trước, không chút khách khí đánh xuống một chưởng nữa, âm thanh răng rắc truyền ra, mọi người bắt đầu đổ mồ hôi vì Đơn Mông, chỉ sợ xương cốt trên người Đơn Mông đều vỡ vụn.


- Lực lượng nhục thể thật đáng sợ, mạnh mẽ phá nát Tử Hà Chiến Xa, nghiền áp Đơn Mông, chỉ sợ nhục thể hắn đã sớm thành Hoàng.


Mọi người âm thầm rung động trong lòng, lúc này Đơn Mông đã bị Lâm Phong nắm trong lòng bàn tay, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, sinh tử khế, lần này thật sự muốn lấy tính mạng của hắn sao!


- Dừng tay.


Điền Vô Kị gầm lên một tiếng, bước chân hướng về phía trước bước ra, khí tức khủng bố chèn ép lên trên người Lâm Phong. Lâm Phong không có nhìn Điền Vô Kị, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Đơn Mông, lạnh nhạt nói:


- Lấy Chiến Vương Lệnh ra.



- Thả ta ra trước.


Sắc mặt Đơn Mông phờ phạc, chuyện hôm nay khiến thanh danh của hắn mất hết rồi, khinh thường, bắt nạt người khác không có vấn đề, chỉ cần thực lực ngươi đủ mạnh mẽ, làm nhục người ta cũng không sao, nhưng hôm nay hắn lại bị người khác trực tiếp nắm ở trong tay, người ra có thể giết chết hắn một cách đơn giản, đúng là sỉ nhục mà.


- Oanh!


Một đạo chưởng lực đánh lên người Đơn Mông, âm thanh răng rắc lại vang không ngừng, nó khiến cho Đơn Mông phát ra tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt càng ngày càng lộ ra vẻ yếu ớt.


- Ngươi dám.


Điền Vô Kị gầm lên một tiếng, người của Cơ Môn và Lâm Phong cũng dám giết?


- Chiến Vương Lệnh.


Âm thanh lạnh buốt của Lâm Phong lại vang lên, hắn ngưng mắt nhìn Đơn Mông, sát cơ mang thân thể Đơn Mông bao phủ lại, cánh tay Lâm Phong lại giơ lên lần nữa, giống như tùy thời chém giết xuống, tàn phá thân thể của Đơn Mông!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp