Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1738 - Tru Thiên Nguyên Chiến Khí


...

trướctiếp

Đơn Mông nhìn quét mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi lên thân thể hai người, nói:

- Bạch Khởi, ngươi mới vào học viện không lâu, vừa vặn theo ta đi lịch lãm rèn luyện; Thu Minh, ngươi cũng theo ta tiến lên ngăn chặn lần thứ nhất.


Bạch Khởi lộ ra sự kinh ngạc, khóe miệng lập tức xuất hiện một nụ cười, người bên trong tấm địa đồ kia hắn quen biết, người kia chính là Lâm Phong.


- Đi.


Đơn Mông nói một tiếng, có Bạch Khởi và Thu Minh tọa trấn, hẳn không có vấn đề, ba người cùng hướng về phía bản đồ thế giới đi tới. Tất cả mọi người bên trong thế giới khảo hạch đều nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, trong lòng bọn hắn vẫn còn chấn động như lúc trước, Lâm Phong đánh chết Hoa công tử, bảo Vũ Văn công chúa lăn xa một chút.


- Giết.


Một tiếng gầm phẫn nộ truyền ra, hư ảnh Sư Tử Vương cuồng mãnh của Đạm Đài được thì triển ra, hắn muốn oanh bạo đầu Thương Ngu. Nhưng mà đúng lúc này, có một cái đại chưởng ấn phá vỡ hư không đột nhiên xuất hiện, trực tiếp đánh vào sau lưng Đạm Đài, nhanh như một tia chớp, mãnh liệt như sấm sét.


- Cẩn thận.


Lâm Phong thấy một màn như vậy thì thần sắc lập tức ngưng lại, gầm lên một tiếng với Đạm Đài, đồng thời bắn ra một đạo kiếp kiếm đen kịt, lao thẳng tới thân ảnh vừa xuất hiện kia.


- Rống!


Đạm Đài nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên xoay người lại chém thẳng vào người đang tập kích mình, âm thanh bạo liệt cuồn cuộn vang lên, lực lượng kinh khủng đập nát vụn không gian xung quanh, oanh bạo hư ảnh Sư Tử Vương, đạo chưởng ấn kia trực tiếp rơi vào đầu vai Đạm Đài, khiến cho Đạm Đài liên tục đạp về sau vài bước mới đứng vững được thân ảnh, mặt đất xuất hiện từng dấu chân rất sâu. Đơn Mông đánh xong một kích, thân thể liền bay lên trời, đứng ở một chỗ khá xa, ánh mắt nhìn mọi người, mỉm cười nói:


- Các ngươi tiếp tục đi.



- Người khảo hạch.


Đồng tử mọi người ngưng lại, hình như những người này xuất hiện hơi sớm thì phải, không phải đã nói qua tự bọn hắn đào thải lẫn nhau trước, rồi mới bước vào trong tòa thành kia sao, như thế nào đã có người bắt đầu ngăn chặn rồi, không đúng. . . Cái này không thể xưng là ngăn chặn được, tất cả mọi người đều ở chỗ này thì ba người bọn hắn, có thể ngăn chặn được ai?


- Ngươi đây có ý gì?


Ánh mắt Đạm Đài phát lạnh, nhìn chằm chằm Đơn Mông nói ra.


- Từ khi các ngươi bước vào Chiến Vương học viện thì khảo hạch đã bắt đầu rồi, ngươi nói ta có ý tứ gì sao?


Đơn Mông yên bình nói ra, còn Lâm Phong thì nhìn về phía Bạch Khởi, người này cũng từ Vọng Thiên Cổ Đô đi tới Thánh thành Trung Châu, hơn nữa bây giờ đã tiến vào Chiến Vương học viện, xem ra Bạch Khởi cũng không đơn giản như vậy.


- Đạm Đài, các ngươi tiếp tục đi, ta sẽ lược trận cho các ngươi.


Thân thể Lâm Phong lóe lên, cùng sánh vai với Đạm Đài, ánh mắt lại nhìn về phía Đơn Mông, yên bình nói ra:


- Nếu khảo hạch, thì tất cả đều làm như cũ, chúng ta ứng đối khảo hạch là được.


Đạm Đài nhìn Lâm Phong, gật đầu nói:


- Tốt, ngươi lược trận, chúng ta giết người.



- Lược trận?


Bên người Vũ Văn Tịnh có một đạo thân ảnh đạp bộ mà ra, người này một mực thủ hộ bên cạnh Vũ Văn Tịnh, nghe thấy Lâm Phong dùng ngôn từ bất kính thì thần sắc trở nên rét lạnh vô cùng, trên người có khí tức vô cùng lăng lệ và ác liệt tràn ra, giống như hóa thành chiến ý khủng bố.


- Dùng ngôn từ bất kính với Vũ Văn công chúa, đương nhiên phải diệt.


Trong miệng người này phun ra một đạo hàn âm, ý chí chiến đấu trên người đột nhiên bộc phát, khiến xung quanh người hắn lượn lờ chiến khí, vô cùng đáng sợ.


- Người này dám đắc tội Vũ Văn Tịnh, xem ra không thể có kết cục tốt được, Diệp Văn có tu vi rất cường đại, hắn chính là người có tiềm chất thông qua khảo hạch nhất, tu luyện thiên nguyên chiến khí, tinh khí thần hợp nhất trở thành chiến khí, bạo phát ra chiến khí vô cùng lăng lệ và ác liệt, nắm giữ vô thượng chiến ý, có thể không chiến nhưng vẫn khiến người khuất phục!


Trong lòng mọi người run sợ, Lâm Phong vừa dùng ngôn từ bất kính với Vũ Văn Tịnh đã có người ra tay đối phó hắn. Huống hồ, bọn hắn nghe nói lần này người phụ trách khảo hạch của học chính là Vũ Văn Hầu, người của Vũ Văn gia, chỉ sợ mấy người Đơn Mông xuất hiện cũng là mưu kế do Vũ Văn Hầu đặt ra, nói ngăn chặn khảo hạch nhưng thực ra tới giúp Vũ Văn Tịnh cùng với Thương Ngu, huynh trưởng Thương Quân của Thương Ngu ở trong Chiến Vương học viện cũng là một nhân vật không đơn giản. Nếu như người nhà phụ trách khảo hạch thì dĩ nhiên khó tránh khỏi có tư tình xen lẫn vào trong đó, Lâm Phong gặp phải chuyện này chỉ có thể nói hắn xui xẻo, đắc tội với ai không muốn, hết lần này tới lần khác muốn đắc tội Vũ Văn Tịnh. Đơn Mông cười lạnh nhìn một màn trước mắt, Đạm Đài cùng Đại Hại Trùng dưới sự uy hiếp của ba người, không có cách nào đối phó Thương Ngu, cảnh này khiến cho Thương Ngu cười lạnh liên tục, cho dù lần này hắn không thông qua khảo hạch của Chiến Vương học viện thì cũng không có quan hệ gì, dù sao thực lực của hắn cũng có chút không đủ, nhưng dù vậy hắn cũng sẽ không để cho mấy người Lâm Phong thực hiện được ý muốn.


- Xin Vũ Văn công chúa vào thành trước.


Diệp Văn nói với Vũ Văn Tịnh, thần sắc Vũ Văn Tịnh rét lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn quét Lâm Phong, lập tức nói với Diệp Văn:


- Nơi đây giao cho ngươi.


Dứt lời, thân ảnh của nàng lóe lên, hướng về phía tòa thành mà đi, lấy thực lực của Diệp Văn, nàng tin tưởng hắn sẽ giải quyết được Lâm Phong, nơi đây không cần đến nàng nữa rồi, vẫn mau chóng thông qua khảo hạch của Chiến Vương học viện thì tốt hơn.


- Bạch Khởi, Thu Minh, các ngươi chuẩn bị chọn lựa ai làm đối thủ?


Đơn Mông hỏi hai người bên cạnh.


- Ta tới khảo hạch những người này, không phải đến quần chiến, thứ cho ta không phụng bồi.


Bạch Khởi yên bình nói ra, thân ảnh lập tức bước về phía trước, cùng lúc đó trên người bộc phát ra khí tức sát phạt ngập trời, hướng về một người trong đám đông đánh giết, đây là khảo hạch của hắn, không qua được khảo hạch thì không cần tiến nhập tòa thành kia nữa. Thần sắc người kia cứng đờ lại, hắn không nghĩ tới người này vậy mà sẽ hạ sát thủ với hắn, hắn hốt hoảng bày ra lực lượng phản kháng.


- Giết.


Bạch Khởi gầm lên một tiếng, khí tức sạt phạt cuồn cuộn tịch quyển thiên địa, sát khí vô biên tru sát nhục thể, huỷ diệt ý chí người khác. Mọi người đều có chút kinh ngạc nhìn xem một màn này, trong nội tâm lập tức cười lạnh, xem ra Bạch Khởi biết rõ mình nên làm cái gì hơn so với Đơn Mông. Lâm Phong cũng có chút kinh ngạc, xem ra lúc luận anh kiệt ở Vọng Thiên Cổ Đô, hình như có chút coi thường Bạch Khởi.


- Không nghe chỉ lệnh.


Đơn Mông nhìn chằm chằm Bạch Khởi, cảm giác như bị người làm nhục vậy, Bạch Khởi trước mặt mọi người làm như không thấy hắn. Ánh mắt Đơn Mông nhìn về phía Thu Minh, đã thấy Thu Minh cười nói:


- Hai người các ngươi đối phó với hai người bên này, đúng là vừa vặn.


Dứt lời, Thu Minh bước chân ra, hành động giống như Bạch Khởi, dựa theo ý của mình tiến hành khảo hạch, một màn này khiến cho sắc mặt Đơn Mông càng trở nên khó coi.


- Lẽ nào lại như vậy!


Song quyền của Đơn Mông phát ra tiếng vang răng rắc, hắn thấy Đạm Đài cười ha hả, nói:


- Xem ra những người có thể tiến nhập Chiến Vương học viện, không ai cũng hèn hạ giống như ngươi.


Lâm Phong cũng lộ ra một nụ cười nhạt, tất cả những người có thiên phú cường đại đều cương quyết bướng bỉnh, kiêu ngạo khinh cuồng, có người giống như Vũ Văn Tịnh, không coi ai ra gì, nhưng cũng có người như Bạch Khởi, Thu Minh, họ đều là người bướng bỉnh, thì làm sao Đơn Mông có thể chỉ huy được bọn họ, làm việc của mình, dựa theo ý của mình khảo hạch, còn Đơn Mông ngươi muốn chiến thì tự mình đi chiến đi. Lúc này Đơn Mông cũng ý thức được những người này không thích bị sai khiến, quả nhiên không phải người Cơ Môn thì không cách nào đồng tâm, ánh mắt hắn lạnh như băng quét nhìn Bạch Khởi cùng Thu Minh, trong nội tâm Đơn Mông cười lạnh:


- Lần này Cơ Môn ta phụ trách khảo hạch, lại có người dám không phục tùng mệnh lệnh, về sau hai người các ngươi ở Chiến Vương học viện nửa bước khó đi, khắp nơi bị quản chế, các ngươi nên biết Cơ Môn không thể trái.



- Đại Hại Trùng, ngươi đối phó Thương Ngu, ta đối phó cái tên hèn hạ này, đã làm rồi thì quản con mẹ nó có đúng là người khảo hạch hay không, khỏi cần hỏi giết luôn.


Hư ảnh Sư Tử Vương trên người Đạm Đài đánh về phía hư không, thân thể mãnh liệt đạp bộ bước ra, lao thẳng tới chỗ Đơn Mông.


- Giết.


Trên người Đại Hại Trùng tràn ngập Thương Long lao nhanh không thôi, hướng đến chỗ Thương Ngu.


- Đám ô hợp, cũng muốn tạo thanh thế sao?


Diệp Văn lạnh lùng nói ra, chiến ý khủng bố điên cuồng triển áp xuống, chèn ép lên người Lâm Phong, thiên nguyên chiến ý cuồn cuộn bộc phát ra, lấy hắn làm trung tâm, hình thành một quầng sáng đáng sợ.


- Thật mạnh, Diệp Văn tu luyện thiên nguyên chiến khí quả nhiên cường đại, ngưng tụ ý chí chiến đấu ngập trời, có thể lấy chiến ý đè sập người khác.



- Chiến!


Diệp Văn gầm lên một tiếng, ý chí chiến đấu khủng bố từ trên vòm trời ép xuống muốn đè sập Lâm Phong, khiến Lâm Phong phải quỳ gối, thậm chí một chữ này còn trực tiếp oanh sát về phía Lâm Phong, đúng là một chữ chiến thật lớn. Đồng tử Lâm Phong lạnh buốt, Thiên Ma kiếp cuồn cuộn quấn quanh trên người, trong đôi mắt có một cỗ ý chí ma đạo ngập trời.


- Oanh!


Trên người Lâm Phong cũng có một chữ Ma cuồn cuộn nhào ra, bên trên chữ Ma này có Thiên Ma kiếp cuồn cuộn quấn quanh, cùng chữ chiến đụng vào nhau, tất cả đều bị tan vỡ.


- Chiến khí thật kinh khủng, ai dám tranh phong.


Diệp Văn bước chân hướng xuống dưới, chiến ý ngập trời triển áp xuống, giống như có một cỗ cương phong từ trong hư không đè sập xuống, thiên nguyên chiến khí, cuồn cuộn không nghỉ. Lâm Phong chỉ tay lên trời, thủ chưởng không ngừng vũ động trong hư không, Thiên Ma kiếp lượn lờ, giống như một cái ma kiếp khủng bố ẩn chứa uy năng vô thượng.


- Diễn!


Thần niệm Lâm Phong cuồn cuộn nhào ra, Thiên Ma kiếp theo thần niệm mà động, diễn hóa thành ma đồ khủng bố phá diệt thiên địa, phía trên ma đồ có từng đạo Thiên Ma kiếp khủng bố từ trên trời xanh đánh xuống, chiến khí toả ra bốn phía, cương phong theo gió mà tán.


- Cái này là lực lượng gì vậy?


Mọi người thấy một màn này thì đồng tử co rút xuống, thần sắc cứng ngắc lại, lực lượng hủy diệt thật mạnh, phá diệt thiên khung, sát phạt hết thảy.


- Đông!


Một đạo âm thanh truyền ra làm rung động lòng người, chỉ thấy Lâm Phong lấy tay chống trời, gầm lên một tiếng:


- Giết!


Tiếng nói vừa ra, Thiên Ma kiếp từ trên trời hàng lâm xuống, nghịch thiên bổ ra, hóa thành ngàn vạn kiếp nạn hủy diệt, tiêu diệt hết thảy. Sắc mặt Diệp Văn kịch biến, Thiên Ma kiếp nghịch tập từ trên xuống giống như thiên kiếp, trong chớp mắt chém giết tới, khiến cho tất cả chiến ý của hắn tan rã thành hư vô.


- Chiến hồn!


Diệp Văn nổi giận gầm lên một tiếng, chiến hồn phụ thể, chiến ý mạnh hơn lập tức triển áp mà xuống, hắn không tin thiên nguyên chiến khí có chiến hồn gia trì mà hắn còn thua trong tay người này, tuy Lâm Phong có tu vi Tôn Vũ nhưng lực lượng pháp tắc lại mạnh hơn ba bốn lần so với hắn.


- Chết!


Cánh tay Lâm Phong lại rung lần nữa, phá diệt Thiên Ma kiếp giống như thiên địa chi kiếp bao phủ hết thảy, bao trùm cả thân hình Diệp Văn, mọi người chỉ thấy một đạo chiến hồn hư ảo đàn giãy dụa, giống như lộ ra ý chí không cam lòng, nhưng mà nó lập tức tan thành mây khói, không còn sót lại chút gì, bị tai kiếp chôn vùi mất. Diệp Văn bị tiêu diệt nên ngọc giản hắn lấy được, tự nhiên cũng thuộc về Lâm Phong!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp