- Vũ Văn công chúa mở miệng, nhìn trên phân thượng mặt mũi của đại ca Thương Ngu, muốn bảo vệ Thương Ngu không chết.
Mọi người thấy một màn này, thầm nghĩ trong lòng, huynh trưởng của Thương Ngu tiến nhập Chiến Vương học viện đã gần hai năm, thanh danh hiển hách, có danh khí không nhỏ, cùng với người của Vũ Văn gia quen biết, Vũ Văn công chúa thuận đường cứu Thương Ngu một mạng, cũng là chuyện đương nhiên, dù sao nàng cũng chỉ cần nói một câu là được rồi. Còn thanh niên có thực lực cường đại nhưng che giấu tu vi kia là ai, chưa có ai ở Thánh thành Trung Châu từng nghe nói thế lực cường đại nào có người này, vậy mà hắn dám không nghe lời Vũ Văn Tịnh lời nói. Chỉ cần ở Thánh thành Trung Châu dạo qua một ít thời gian có thể nghe được đại danh của Vũ Văn công chúa, bất luận thân phận hay thực lực của Vũ Văn Tịnh đều rất phi phàm, cho dù không phải thế thì lời nói của giai nhân, Lâm Phong cũng nên cấp cho nàng mấy phần mặt mũi. Mọi người có ý nghĩ như vậy vì Vũ Văn gia tại Thánh thành Trung Châu có địa vị rất hiển hách, hơn nữa thanh danh và bối cảnh của Vũ Văn công chúa đều lộ ra sự hợp tình hợp lý, giống như tất cả nên như vậy, không có ai đứng ở góc độ của Lâm Phong để cân nhắc vấn đề cả, thế giới cường giả vi tôn mạnh được yếu thua từ cổ chí kim đến nay không hề thay đổi, không có ai đứng ở góc độ kẻ yếu để suy nghĩ cả, bởi vì một bên yếu hơn sẽ không có lựa chọn quyền lợi, mà hiển nhiên, bọn hắn coi Lâm Phong là một bên yếu thế kia.
- Thú vị.
Thanh niên ôm tay trước ngực, nhìn một màn trước mắt lộ ra thần sắc thú vị, tính mệnh Thương Ngu đã nằm trong tay Lâm Phong, giờ khắc này Vũ Văn Tịnh mở miệng, Lâm Phong có giết hay không giết? Lâm Phong nhìn Vũ Văn Tịnh, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần chi ý không ai bì nổi, giống như thói quen vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, loại người này cùng với Tề Kiều Kiều ngày xưa giống nhau, đi đến chỗ nào cũng đều bị sao vây quanh trăng, cho nên nàng nghĩ là hắn sẽ phục tùng mệnh lệnh của nàng, dựa theo ý của nàng mà làm việc.
- Ta quen biết ngươi sao?
Lâm Phong nhìn Vũ Văn Tịnh, phun ra một đạo âm thanh đạm mạc.
- Hả?
Đám người nghe được lời nói của Lâm Phong thì đồng tử có chút co rút lại, Lâm Phong làm vậy không khỏi quá mức lớn mật một chút đi, xem ra hắn không có ý định cho Vũ Văn công chúa mặt mũi rồi. Đôi mắt Vũ Văn Tịnh cũng có một tia chấn động, bên trong con ngươi lập tức hiện lên một đạo lãnh quang:
- Ngươi không biết ta là ai?
- Nghe nói ngươi là Vũ Văn công chúa, nhưng hình như ta và ngươi không quen biết.
Khóe miệng Lâm Phong hiện lên một nụ cười thản nhiên, nói:
- Chính vì vậy kính xin Vũ Văn công chúa đứng bên cạnh đi.
- Làm càn.
Có một người đứng bên cạnh Vũ Văn Tịnh gầm lên một tiếng, bước chân hướng về phía trước bước ra, khí tức sát phạt tuôn ra cuồn cuộn, đồng tử lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Phong, nói:
- Nói khoác không biết ngượng, hiện tại lập tức làm giống như lời Vũ Văn công chúa rồi xin lỗi đi, nếu không hôm nay ta sẽ cho ngươi chết trên đường khảo hạch.
Vũ Văn Tịnh không nói gì, nàng thật không ngờ Lâm Phong dám vô lễ với nàng như thế, tuy nhiên không cần nàng ra tay, tự nhiên sẽ có người thay nàng dọn dẹp Lâm Phong. Bên trong con ngươi của Lâm Phong bắn ra vô số hàn mang, nhìn người kia chằm chằm, sát ý trong ánh mắt càng lúc càng hung hiểm hơn.
- Ta rất muốn xem ngươi làm như thế nào để cho ta chết trên đường khảo hạch.
Thần sắc Lâm Phong lạnh buốt, hắn vốn định tiến vào học viện rồi sau đó mới lập uy, nhưng mà giờ phút này có người đưa tới cửa thì hắn liền không khách khí.
- Không biết sống chết!
Người kia đạp mạnh bước chân khiến hư không rung chuyển, một cỗ lực lượng kinh khủng tràn ra làm điên đảo càn khôn.
- Đạm Đài, Đại Hại Trùng, phế vật Thương Ngu này giao cho các ngươi.
Cửu Kiếp Kiếm được thu hồi, thần sắc Lâm Phong lạnh lùng, ngạo thị hư không.
- Dám vô lễ với Vũ Văn công chúa, ta thật muốn xem ngươi có thực lực gì.
Người kia quát lạnh một tiếng, Lâm Phong chỉ cảm giác đại địa chấn động, càn khôn nghịch chuyển, đại địa băng liệt, một cổ lực lượng kinh khủng chèn ép lên thân.
- Giết!
Đại thủ ấn khủng bố xuất hiện từ bên trong đại địa, trực tiếp nắm lấy thân thể Lâm Phong, bàn tay này giống như Kình Thiên đại thủ, khiến cả người Lâm Phong đều bị che nhập trong đó.
- Hoa công tử giỏi sử lực lượng đại địa pháp tắc, luận về độ cường hoành của lực lượng pháp tắc, hắn đã đạt tới cảnh giới hạ vị Hoàng hậu kỳ, pháp tắc tầng thứ bảy, uy lực rất cuồng mãnh.
Mọi người thấy Hoa công tử xuất thủ thì tất cả đều cảm thấy rùng mình.
- Tự tìm đường chết!
Thủ chưởng của Hoa công tử run lên, ép xuống người Lâm Phong, muốn bóp vỡ thân thể Lâm Phong.
- Bạo.
Lâm Phong gầm lên một tiếng, đại địa chưởng ấn bị bạo liệt, khiến cho đồng tử Hoa công tử co rút lại, hắn lập tức thấy Lâm Phong bước ra một bước, đánh về phía hắn.
- Hừ.
Hoa công tử hừ lạnh một tiếng, thủ chưởng lại run lên, từng đạo đại địa chưởng ấn khủng bố đè ép lên thân thể Lâm Phong, giống như một tòa sơn phong đập tới, cuồng mãnh vô biên.
- Cửu Kiếp Kiếm.
Kiếp kiếm lập tức hội tụ trước người Lâm Phong, lực lượng Phong pháp tắc, không gian pháp tắc được gia trì lên trên, khiến cho Cửu Kiếp Kiếm lộ ra uy lực kinh khủng.
- Đi!
Lâm Phong gầm lên một tiếng, Cửu Kiếp Kiếm phá không trảm sát, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, kiếp kiếm xuyên thấu chưởng ấn khủng bố đang oanh tới, lao thẳng tới chỗ Hoa công tử mà đi. Trên người Hoa công tử bao trùm một tầng đại địa khải giáp khủng bố, khiến hắn giống như một tôn đại địa chiến thần, thủ chưởng bao trùm lực lượng đại địa, phẫn nộ oanh ra, đại địa bao la mịt mờ rung chuyển tất cả. Những người tới tham gia khảo hạch của Chiến Vương học viện, là những người ưu tú hơn hạ vị Hoàng bình thường rất nhiều, khống chế lực lượng pháp tắc cực kỳ lợi hại, hơn nữa thần thông thuật cũng cường hoành đến cực điểm. Cửu Kiếp Kiếm oanh sát với đại địa quyền bao la mịt mờ cùng một chỗ, âm thanh bạo liệt truyền ra không ngừng, kiếm khí bất diệt tiếp tục đâm giết ra, muốn tru sát Hoa công tử tại chỗ.
- Hợp!
Song chưởng của Hoa công tử khép lại, giống như hai mảnh đại địa giao hợp với nhau, mang Cửu Kiếp Kiếm mai táng trong đó, cho đến khi uy lực của Cửu Kiếp Kiếm tiêu hao hết.
- Cũng chỉ như vậy mà thôi, vậy mà cũng dám nói khoác, đúng là đồ không biết ngượng, chỉ làm tăng thêm trò cười, tự tìm đường chết.
Hoa công tử nói ra một câu lạnh như băng, sau đó gầm lên một tiếng, đại địa giao hợp bị vỡ ra, Cửu Kiếp Kiếm biến mất vô ảnh, không còn sót lại chút gì.
- Đông!
Tiếng nói của Hoa công tử vừa ra, thì hắn đã thấy Lâm Phong từ trong hư không cuồn cuộn bước ra, đại địa lập tức rung chuyển, lực lượng Thiên Ma kiếp lượn lờ trên người, giống như lôi điện hoà vào làm một thể, uy áp huỷ diệt khủng bố từ trên trời giáng xuống, giống như kiếp thần hàng lâm, muốn trừng phạt chư thiên.
- Ông!
Cuồng phong cuốn lên, thân ảnh Lâm Phong mang theo Thiên Ma kiếp cuồn cuộn lao về phía Hoa công tử, ánh mắt Hoa công tử co rút lại, lập tức phẫn nộ gầm lên một tiếng, đại địa chưởng như muốn lật úp thiên địa. Vậy mà lúc này một đạo ma kiếp đen kịt mang theo lực lượng kinh khủng từ bên trong chưởng ấn phẫn nộ đánh xuống, Hoa công tử chỉ thấy một đạo nhân ảnh tiếp cận mình, đồng tử không khỏi ngưng tụ lại, nhìn chằm chằm vào thân ảnh Lâm Phong đang cuồn cuộn chèn ép đến, hắn nhìn thấy một đôi mắt lạnh thấu xương.
- Phán quyết!
Lực lượng phán quyết ý chí đáng sợ của Lâm Phong tràn ra, khiến cho ý chí của Hoa công tử rung chuyển, đôi mắt đau xót, oanh ra một quyền cuồng mãnh, tiếng xèo xèo vang lên cuồn cuộn, một đạo tơ máu xuất hiện, mọi người nhìn thấy lực lượng phán quyết Thiên Ma kiếp xuyên qua thân thể Hoa công tử, lực lượng phán quyết khủng bố hủy diệt hết thảy, một cái thân thể phân liệt ngã xuống.
- Hắn đã giết công tử hoa?
Thần sắc mọi người cứng đờ, nhưng mà Lâm Phong giống như không để ý đến ánh mắt của mọi người, mà bắt đầu đoạt lại chiến lợi phẩm của mình. Vũ Văn Tịnh thấy một màn như vậy trong hư không thì thần sắc trở nên tái nhợt, người này không chỉ không nghe lời nàng, mà còn tru sát Hoa công tử thay nàng xuất thủ, hôm nay lại đường Hoàng lấy đi bảo vật của Hoa công tử, không coi ai ra gì, hắn đặt Vũ Văn Tịnh nàng ở chỗ nào đây?
- Ngươi thật to gan.
Vũ Văn Tịnh nói ra một câu lạnh như băng, sau đó nhìn chằm chằm vào Lâm Phong. Lâm Phong lần nữa ngẩng đầu lên nhìn Vũ Văn Tịnh, trong con ngươi đen kịt mang theo một tia lãnh ý, phun ra một chữ:
- Lăn ra xa một chút.
- Phốc!
Mọi người nghe được lời nói của Lâm Phong thì thần sắc cứng đờ lại, sắc mặt càng lộ ra vẻ thú vị, quá kiêu ngạo rồi, người này bảo Vũ Văn công chúa lăn xa một chút, đây không phải hắn đang đánh vào mặt của Vũ Văn công chúa sao. Bên kia, Đạm Đài cùng Đại Hại Trùng điên cuồng công kích Thương Ngu, vừa rồi hai tên khốn này đối phó Đại Hại Trùng, hôm nay Đạm Đài có thể khách khí với hắn sao, hai người đều nắm giữ sức mạnh thiên quân vạn mã điên cuồng công kích khiến cho Thương Ngu tràn đầy nguy cơ, giống như tùy thời có khả năng bị hai người liên thủ oanh sát. Lúc này, một hàng người bên trong Chiến Vương học viện đều nhìn vào trong thế giới đồ phổ, thần sắc lóe lên vẻ bất định, bọn họ không nghĩ tới Vũ Văn Tịnh xảy ra tranh chấp cùng người khác, trong lúc lơ đãng ánh mắt mọi người hướng về phía Vũ Văn Hầu nhìn lại, Vũ Văn Hầu chính là người của Vũ Văn gia tộc, hôm nay Vũ Văn Hầu đến khống chế khảo nghiệm lần này của Chiến Vương học viện, có thể nói tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
- Vũ Văn, Thương Ngu gặp nguy hiểm, hơn nữa người này ngay cả Vũ Văn công chúa cũng không cho mặt mũi, có muốn ra tay hay không.
Đám người Đơn Mông có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện bên trong, liền mở miệng nói với Vũ Văn Hầu. Vũ Văn Hầu tỏ ra lãnh đạm, bình tĩnh nói:
- Lần này ta phụ trách khảo nghiệm môn sinh của Chiến Vương học viện, tất cả đều dựa theo quy củ mà làm việc, đúng không?
- Cái này.
. . Đơn Mông tỏ ra chần chờ, một người bên cạnh nói:
- Nếu Thương Ngu thật sự bị người giết chết, vậy Thương Quân bên kia.
. . Vũ Văn Hầu nhìn người nói chuyện bằng nhất nhãn, thần sắc vẫn bình tĩnh như trước, mở miệng nói ra:
- Ngăn chặn người tham gia khảo hạch, vô luận dùng phương pháp gì, cũng phải theo quy củ.
Thần sắc người kia lóe lên, đồng tử có chút ngưng lại, nói:
- Điều này tự nhiên.
- Vậy thì tốt, Đơn Mông, ngươi mang theo hai người đi vào trước đi.
Vũ Văn Hầu nói với Đơn Mông, Đơn Mông khẽ gật đầu, ánh mắt quét về phía mọi người, tuy rằng hắn chủ khảo, nhưng trong lòng Đơn Mông biết, hắn không phải người mạnh nhất, nơi đây có không ít người mạnh mẽ hơn hắn, trong đó có mấy người chính là Vương bài, để khảo nghiệm mấy người cuối cùng có tư cách trở thành đệ tử Chiến Vương học viện hay không, tuy nói khảo hạch trên tay bọn họ, nhưng bọn hắn sẽ không thật sự mang tất cả mọi người lưu lại, mỗi lần phụ trách khảo hạch đều lưu lại một đường, nếu không những nhân vật yêu nghiệt bị người đào thải mất thì hắn cũng không tiện khai báo lên trên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT