Thánh thành Trung Châu có cương vực rộng lớn vô biên, được bao bọc bởi một tòa Thiên Chi Chủ Thành, to lớn tới mức có thể so sánh với một cái thế giới, hội tụ rất nhiều nhân khẩu.
Bởi vậy, khi Lâm Phong bay về phía Thánh thành Trung Châu chỉ có thể thấy được các khối kiến trúc trùng điệp to lớn, những con sông rộng lớn, những dãy núi nguy nga đồ sộ. Bất kể sông lớn hay núi non thì mọi chỗ đều rất náo nhiệt, võ giả ở Trung Châu hoạt động sôi nổi từng chỗ, không có bất kỳ một cái góc nhỏ nào thiếu khuyết dấu chân võ giả cả.
- Lâm Phong, thấy tòa núi này ra sao?
Lúc này, Đại Hại Trùng chỉ vào một ngọn núi phương xa, tám mặt bị nước bao quanh, đứng sững phía trên, chọc thẳng vào mây xanh hỏi Lâm Phong, đám người Lâm Phong đang ngự không nhưng cũng phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy đỉnh núi.
- Ngọn núi này chính là một tòa Phật sơn, người tu phật phải độ nước đi về phía trước, đi từng bước lên bậc thang thẳng đến khi leo đủ chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang, mới có thể đi lên sơn phong cầu phật đường, tất cả những tăng nhân dám trèo lên đều có tâm chí vô cùng cứng cỏi, họ phải trải qua vô số kiếp nạn, mới có cơ hội leo lên đỉnh núi, nghe nói những người muốn leo lên đỉnh núi phải tốn rất thiếu thời gian, bọn họ phải dùng ba năm thời gian, mới thành công leo lên đỉnh.
Đại Hại Trùng chậm rãi nói ra, khiến cho Lâm Phong lộ ra ý run sợ, phật môn này không khỏi quá khó để leo lên đi, người tốn hao thời gian ít nhất cũng mất ba năm, như vậy những người khác muốn trèo lên đỉnh không phải cũng mất mười năm thậm chí mấy chục năm sao.
- Những người thành công trèo lên đỉnh đều là hạng người có được tâm trí rất cứng cỏi, tất nhiên bọn họ sẽ thành tựu cổ phật cường đại.
Lâm Phong thấp giọng nói ra, nếu để cho hắn dùng ba năm thời gian đi cầu võ, hắn cũng không nhất định dám đi làm, huống hồ ba năm vẫn còn chưa đủ, hơn nữa kiếp nạn trùng trùng điệp điệp.
- Sai rồi.
Đại Hại Trùng cười nhìn Lâm Phong, nói:
- Chỉ sợ ngươi cũng không tưởng tượng nổi kết quả.
- Hả?
Lâm Phong kinh ngạc nhìn Đại Hại Trùng nói:
- Chẳng lẽ không phải?
- Những người leo được lên đỉnh trong vô số năm qua chỉ có rải rác vài người, tên tuổi những người này ngoại giới đều biết, bọn họ đều trở thành đại ma, mà không phải bất thế cổ phật.
Đại Hại Trùng cười nói ra, khiến cho đồng tử Lâm Phong có chút co rút lại, cầu phật đường, leo lên mười vạn bậc thang, trải qua vô số kiếp nạn, cuối cùng lại thành đại ma? Kết cục này, khiến người ta không thể đoán được.
- Trên đỉnh núi, thực là phật môn sao?
Lâm Phong nhìn về phía toà sơn mạch mơ hồ kia, đã là phật thì tại sao leo lên lại thành đại ma.
- Chắc chắn đó là phật môn một trăm phần trăm, nghe nói bên trong tồn tại một vị cổ phật vô cùng cường đại, không có người nào hoài nghi chuyện này, nên vô số năm qua mới không ngừng có người muốn leo lên trên.
Đại Hại Trùng chậm rãi nói ra, khiến cho nội tâm Lâm Phong càng kinh ngạc.
- Từ trên vòm trời hạ xuống, không thể trực tiếp đi đến đỉnh núi hay sao?
- Không có người nào thử qua, vì bọn họ không dám quấy rầy cổ phật.
Đại Hại Trùng lắc đầu nói ra.
- Chuyện này thật kỳ lạ .
Lâm Phong mỉm cười nói, lập tức hướng ánh mắt chuyển qua, đáng tiếc hắn không tu phật, nếu không hắn sẽ đi thử một chút.
- Ở Thánh thành có rất nhiều vùng đất kỳ lạ.
Đại Hại Trùng cười nói.
- Đúng rồi, nghe nói Thánh thành Trung Châu có mấy cái học viện, chúng ta sẽ đi nơi nào?
Lâm Phong hỏi một tiếng, hắn chỉ nghe nói Trung Châu có học viện, nhưng không biết danh tiếng của từng học viện.
- Thánh thành Trung Châu có bốn đại học viện, Chiến Vương học viện bồi dưỡng chiến đấu Vương giả, môn sinh trong đó đều thiện chiến, chiến ý cường hoành.
Thiên Thần học viện mạnh về thần thông pháp thuật, ẩn chứa các loại thần thông pháp thuật siêu tuyệt, uy lực vô cùng; từ cổ chí kim cho đến nay học viện tức ngày càng có khuynh hướng bồi dưỡng tinh thần ý chí cho võ giả, làm cho thần niệm hồn phách trở nên mạnh mẽ, phát huy ra tiềm lực mạnh nhất của võ giả, uy chấn thiên địa; chỉ có Xuân Thu học viện không giống ba viện học viện khác, họ không có trọng điểm bồi dưỡng, cân đối tất cả các loại lực lượng. Đạm Đài tiếp lời, mở miệng nói ra.
- Bốn đại học viện này bài danh như thế nào, có phân chia mạnh yếu hay không?
Lâm Phong hỏi.
- Có tất cả sở trưởng, không phân chia mạnh yếu, võ giả tự nhìn thiên phú của bản thân mà lựa chọn.
Đạm Đài tiếp tục nói ra, bọn họ đều là Thánh Viện truyền thừa vô số năm, đứng sừng sững ở Thánh thành Trung Châu, vĩnh hằng bất diệt, bởi vì niên đại bất đồng nên đệ tử các thời đại sẽ có sự phân chia mạnh yếu, nhưng đều là ngươi tới ta đi, không có người nào có thể áp đảo tuyệt đối.
- Các ngươi muốn chọn học viện nào?
Lâm Phong hiếu kỳ hỏi, hai người này đều thiện chiến, nhục thể cường đại, có lẽ sẽ có khuynh hướng đi Chiến Vương học viện.
- Cái này, ta còn chưa có quyết định.
Đạm Đài sờ lên đầu, cười ngây ngô nói ra.
- Còn chưa quyết định thì sao các ngươi lại đánh nhau với người của Tuyết tộc?
Lâm Phong im lặng, không phải gia hỏa này nói hắn đi đến học viện khảo hạch mới cùng người Tuyết tộc phát sinh xung đột hay sao, tại sao bây giờ lại nói chưa quyết định. Lâm Phong nhìn thấy ánh mắt Đạm Đài lộ ra thần sắc xin lỗi, sau đó cười thật thà, không dám nhìn ánh mắt của hắn, giống như có chuyện khó nói.
- Gia hỏa này còn có việc lừa gạt ta.
Lâm Phong nghĩ thầm trong lòng, lại nghe Đại Hại Trùng yếu ớt nói:
- Để ta nói cho, đây cũng không phải chuyện may mắn gì, Lâm Phong, thời điểm chúng ta đến Thánh thành Trung Chân lần trước vốn muốn đi đến Chiến Vương học viện, nhưng khảo hạch thất bại, không thể thông qua, Đạm Đài không dám nói cho lão gia tử biết chuyện, về sau chúng ta lại đi đến Thiên Thần học viện nên mới gặp người của Tuyết tộc, rồi lại bị đánh một trận.
Lâm Phong cảm thấy run sợ trong lòng, hắn xem như đã hiểu tên ngốc Đạm Đài kia là một tên chết vì sĩ diện, không có thông qua khảo hạch của Chiến Vương học viện nên hắn rất khó chịu, sau đó lại đánh nhau một trận với người Tuyết tộc thất bại, càng làm cho hắn không thoải mái, khó trách hắn không dám nói cho lão nhân biết.
- Lâm Phong, chúng ta đã thất bại với khảo hạch của Chiến Vương học viện rồi, ngươi tới quyết định xem chúng ta nên đi tới học viện nào, ở đâu cũng đều là tu luyện, yêu nghiệt bên trong còn rất nhiều, không sợ không có ai để chiến.
Đạm Đài cất cao giọng ồm ồm của mình nói ra, đại đa số thanh niên có ý chí ở Thanh Tiêu rộng lớn ,đều chạy tới một trong ba toà thiên chủ thành, trải qua vô số năm, yêu nghiệt trong bốn đại học viện của Thánh thành Trung Châu lớp sau nối tiếp lớp trước, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thiếu khuyết nhân tài.
- Các ngươi còn muốn đi Chiến Vương học viện không, lần trước khảo hạch thất bại, có thể thử tiếp lần nữa không?
Lâm Phong hỏi một tiếng.
- Có thể, học viện khảo hạch ba tháng một lần, nếu lần trước thất lần sau vẫn có thể đến khảo hạch, lần khảo hạch trước đã qua một tháng rồi, chỉ cần một đoạn thời gian nữa, chúng ta có thể tùy ý tham gia vào khảo hạch của các học viện.
Đạm Đài trả lời Lâm Phong. Chiến Vương học viện thiện chiến, hắn và Đại Hại Trùng đều có khuynh hướng muốn vào Chiến Vương học viện, nhưng lần trước bọn hắn khảo hạch đã thất bại một lần, trong thời gian ngắn ngủi thực lực của bọn hắn không tăng lên được bao nhiêu, nếu như bọn hắn lại chọn Chiến Vương học viện thì rất có thể sẽ ngậm đắng tiếp, dù sao thực lực của Lâm Phong cũng yếu hơn so với bọn hắn, ngay cả Vũ Hoàng cũng chưa tới.
- Đã như vậy, chúng ta tiếp tục khảo hạch Chiến Vương học viện.
Lâm Phong gật đầu nói.
- Tốt, Chiến Vương học viện cũng được, lần trước khảo hạch Chiến Vương học viện thất bại, cho dù lần này đi khảo hạch ở học viện khác thì xác xuất thành công cũng rất nhỏ, còn không bằng tiếp tục xông vào Chiến Vương học viện, nếu thất bại ba tháng sau lại đến là được.
Đạm Đài hào khí nói ra, thân ảnh ba người bay về phía Chiến Vương học viện mà đi. Tốc độ của cổ thuyền cực kỳ mạnh mẽ, bên trong Thánh thành xẹt qua như một tia chớp, qua một đoạn thời gian, rốt cuộc Lâm Phong cũng nhìn thấy một tòa thành trì hùng vĩ, bên trong thành rộng lớn mênh mông.
- Lâm Phong, kia chính là Chiến Vương học viện, Chiến Vương học viện cấm người ngoài phi hành trên bầu trời của bọn họ, cho dù môn sinh của học viện, độ cao khi phi hành cũng phải khống chế trong vòng ngàn mét, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.
Đại Hại Trùng dặn dò Lâm Phong một tiếng.
- Ta hiểu rồi.
Lâm Phong khẽ gật đầu, chiến Vương Tuyết vực uy danh như vậy, tự nhiên không cho phép người lạ xâm phạm vùng trời của họ, nếu để như vậy thì người ngoài có thể nhìn trộm bên trong học viện.
- Ngươi có thấy cái học viện này có thể so sánh với một quốc gia bên trong tiểu thế giới không.
Đại Hại Trùng mỉm cười nói ra, diện tích của học viện quá rộng lớn, đại địa mênh mông, núi sông sừng sững, thậm chí nơi đây còn có khí tức cổ xưa, giống như một di tích thời thượng cổ vậy.
- Không cách nào so sánh, nếu như trở lại bên trong tiểu thế giới, lấy tu vi của ngươi hôm nay ngươi có thể xưng vương xưng bá, nhưngtrong cái học viện này.
.. Lâm Phong mỉm cười nói:
- Học viện này rất cổ xưa, kiến trúc đều mang phong cách xưa cũ, vậy mà có thể bảo tồn hoàn hảo như vậy, hơn nữa nơi đây còn có một ít số địa phương bị che giấu đi, như một cái quốc gia vậy.
- Đi, chúng ta đi xuống đi.
Lâm Phong và hai người hạ xuống dưới, đi vào bên trong Chiến Vương học viện, bên ngoài Chiến Vương học viện có không ít người, bọn họ đều là những người có thiên phú cường thịnh tu vi đáng sợ, lúc ngắm nhìn học viện nhiệt huyết trong ngực đều sôi lên, tất cả đều mong mỏi một ngày kia có thể bước vào Chiến Vương học viện, trở thành môn sinh trong đó.
- Còn hơn một tuần nữa mới đến thời gian khảo hạch, không biết lần này có bao nhiêu người có thể bước vào trong bốn đại học viện, trở thành môn sinh học viện.
Lúc này, mọi người bắt đầu bàn luận xôn xao lên.
- Trước đó còn có một chuyện đại sự khác nữa, Doanh Thành sẽ ngay trước mặt anh hùng Trung Châu, phong hào Doanh vương, rất có khí khái ngạo thị thiên hạ, cuồng vọng vô biên.
Một người nói ra, nghe được lời hắn nói ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía hắn, việc này đã kinh động đến toàn bộ Trung Châu, rất nhiều năm qua không có xuất hiện nhân vật cuồng ngạo như vậy, lần này Doanh Thành lại muốn phong vương.
- Người ta có tiền vốn, cùng giai vô địch, từ khi đăng lâm Hoàng vị đến nay mới có hơn mười năm thời gian mà hắn đã càn quét núi sông, đối xử với người cùng lứa giống như là không có gì, phong Vương thì như thế nào, hắn muốn nói cho anh kiệt của thiên hạ biết, ta tự phong vương, ai làm khó dễ được ta, ta mặc kệ hắn là ai nhưng loại khí khái này không phải người nào cũng có được.
Mọi người nhao nhao gật đầu, thiên tài yêu nghiệt của Thánh thành Trung Châu không thể nói không nhiều, nhưng bên trong cùng giai không người nào có thể áp Doanh Thành.
- Răng rắc!
Nghe được đám người kia đối thoại, Đạm Đài nắm chặt song quyền, nổi gân xanh, trong đôi mắt lộ ra yêu khí khủng bố. Lâm Phong nhìn Đạm Đài, trong lòng thầm đoán chẳng lẽ người muốn phong vương kia chính là nhân vật trong lời nói của Đạm Đài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT