- Đồ chó má hèn hạ kia cũng dám tự phong Doanh vương.
Trong đôi mắt của Đạm Đài có lửa giận rực cháy, tức giận mắng chửi người kia. Có không ít người chung quanh lập tức nhìn về phía Đạm Đài, gia hỏa này thật to gan lớn mật, vậy mà dám vũ nhục Doanh Thành, ai mà không biết Doanh Thành bá đạo, sát phạt lạnh lùng, nếu như để hắn biết người này dám dùng ngôn từ thô tục vũ nhục hắn thì chỉ sợ chắn sẽ trực tiếp tru sát người này.
- Đạm Đài.
Đại Hại Trùng quát to một tiếng, khiến cho Đạm Đài hừ lạnh, trong nội tâm vẫn không hài lòng vì nghe được Doanh Thành muốn phong Vương.
- Có chuyện gì xảy ra?
Lâm Phong thấp giọng hỏi.
- Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Đại Hại Trùng lôi kéo Đạm Đài rời khỏi nơi Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều này, thực lực Doanh Thành rất đáng sợ, bên trong Thánh thành Trung Châu có danh tiếng cực lớn, không có đủ thực lực thì không nên trêu chọc vào hắn. Sau khi rời khỏi nơi đó, Đạm Đài mới lạnh lùng nói ra:
- Ngày xưa Lăng Thiên của tộc ta ẩn nhẫn mười lăm năm, sau đó một lần bộc phát, tu được Long Tượng cự lực, quỷ thần khó lường, trở thành một nhân vật kiệt xuất của bộ lạc ta, về sau hắn đi đến Thánh thành bái nhập vào Chiến Vương học viện, lúc đệ tử của bốn đại học viện giao phong, Doanh Thành đã lấy thủ đoạn hèn hạ ám hại Lăng Thiên, khiến cho Lăng Thiên bị trọng thương, ngay cả năng lực trị thương của bộ lạc ta cũng không thể cứu vãn tình hình, cuối cùng Lăng Thiên phải bỏ mình, thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, cái tên hèn hạ này lại dám phong Vương.
- Thủ đoạn gì?
Lâm Phong hỏi, hắn không nghĩ tới ngày xưa bộ lạc dược kinh cũng xuất hiện nhân vật yêu nghiệt như vậy.
- Ta không rõ lắm, trận chiến ấy không có ai nhìn thấy, những người biết chuyện đều chết hết.
Đạm Đài đáp lại nói.
- Vậy tại sao ngươi có thể xác định Doanh Thành dùng thủ đoạn hèn hạ, thực lực của hắn cường đại như vậy lại có can đảm tự phong Vương, có thể thấy được thực lực của hắn nhất định phi thường đáng sợ.
Lâm Phong tiếp tục mở miệng nói.
- Điểm ấy không cần phải hoài nghi, Lăng Thiên và Doanh Thành đều là nhân vật thiên tư tuyệt luân, Lăng Thiên trong Chiến Vương học viện, còn Doanh Thành thì trong Thiên Thần học viện, hai người đã từng đại chiến với nhau, Cự Tượng chi lực của Lăng Thiên phá vạn pháp, đánh bại Doanh Thành, nhưng lại đi giao hảo cùng hắn, ngay khi bốn đại học viện giao phong Lăng Thiên đột nhiên bị đánh trọng thương, thậm chí những người thấy qua trận chiến đấu kia đều bị giết chết hết, rất có thể do Doanh Thành giết người diệt khẩu, nếu nói Doanh Thành đường đường chính chính chiến thắng, ta chết cũng không tin, huống hồ Lăng Thiên còn đối đãi với hắn như bằng hữu đối, cho dù giao phong cũng sẽ không đả thương hắn, nhưng cuối cùng Lăng Thiên lại bị giết, từ đó có thể thấy được Doanh Thành là kẻ tiểu nhân hèn hạ.
Đạm Đài tức giận nói ra, Lâm Phong nghe xong, trong lòng liền hiểu rõ, nói như vậy ngày xưa Doanh Thành giết Lăng Thiên, hoàn toàn là hành động không quang minh, đáng tiếc cho nhân vật yêu nghiệt của một bộ lạc, vậy mà bị giết chết không minh bạch như vậy.
- Chẳng lẽ Chiến Vương học viện không ra mặt can thiệp?
Lâm Phong hỏi, dù sao Lăng Thiên cũng là đệ tử của Chiến Vương học viện, còn Doanh Thành là đệ tử Thiên Thần học viện.
- Lăng Thiên chết trong lúc bốn đại học viện giao phong, cho dù đối phương có dùng thủ đoạn hèn hạ, Chiến Vương học viện cũng không thể nói gì, nhưng Chiến Vương học viện có một ít cường giả biết chuyện, chỉ có điều ta không tiếp xúc được với họ, đây cũng là một nguyên nhân ta muốn tiến nhập Chiến Vương học viện.
Đạm Đài vừa nói vừa lộ ra sự phiền muộn:
- Đáng tiếc thiên phú của ta không bằng Lăng Thiên, hơn nữa Doanh Thành đã có thành tựu rồi, những năm gần đây hắn phong vân một cõi, cường đại đến mức không ai bì nổi, ta muốn theo kịp hắn, rất khó.
- Nếu có tâm thì cuối cùng ngươi cũng có cơ hội, không phải người trong bộ lạc của ngươi đều có vận khí rất lớn sao.
- Ngược lại, ta lại muốn đến xem lễ phong vương của Doanh Thành, ta muốn nhìn xem hôm nay cái tên hèn hạ kia có bao nhiêu kiêu ngạo.
- Uh, đúng lúc ta cũng muốn nhìn một chút cái gọi phong Vương như thế nào, có lẽ lúc đó sẽ có rất nhiều nhân vật yêu nghiệt xuất hiện.
Lâm Phong gật đầu nói, dù sao Doanh Thành cũng phong vương trước khảo hạch của học viện, đi xem một chút cũng không sao, không biết có cơ hội gặp được người quen. Lâm Phong biết Vọng Thiên Cổ Đô có không ít người đến Thánh thành Trung Châu, Quân Mạc Tích cũng ở đây, mặt khác, Lâm Phong cũng có chút mong đợi, chư vị sư huynh đệ của Thiên Đài cũng đến, không biết bọn họ có xuất hiện ở Thánh thành Trung Châu không, dù sao thì Thánh thành Trung Châu đối với bọn hắn cũng quá mức đặc thù, bởi vì cái danh tự này quá mức thần thánh, Quân Mạc Tích cũng đến đây, Đại Hại Trùng cũng vậy, mà Lâm Phong hắn cũng tới. Nếu như ba người bọn họ đến Thánh thành Trung Châu, Lâm Phong dám khẳng định, những người khác cũng đi đến vùng đất trong truyền thuyết này một lần, thời gian sớm muộn hay muộn mà thôi, hơn nữa Trung Châu rộng lớn vô biên, giống như một tiểu thế giới, muốn gặp được nhau cũng không phải chuyện dễ dàng
- Đúng rồi Đại Hại Trùng, Quân Mạc Tích, cũng ở Thánh thành Trung Châu đó ngươi có biết không.
Lâm Phong cười nói với Đại Hại Trùng.
- Hắn cũng ở đây?
Thần sắc Đại Hại Trùng ngưng lại, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
- Đúng, chắc ngươi cũng biết Minh Vương cung.
Lâm Phong hỏi.
- Minh Vương Cung?
Thần sắc Đạm Đài ngưng lại:
- Minh Vương Cung chính là thế lực do Minh Vương tạo ra, sau khi Minh Vương phong hào là Minh Vương đã kiến tạo ra Minh Vương cung, quát tháo Thánh thành Trung Châu, không biết hôm nay tu vi của minh Vương lão tiền bối đạt đến cảnh giới nào rồi.
Lâm Phong nghe được lời nói đó thì mỉm cười, người trong võ đạo luôn luôn kính ngưỡng cường giả, Đạm Đài đối với nhân vật phong Vương vẫn rất kính nể, đó là biểu tượng của thực lực, tâm trí cao ngất, hắn cảm thấy không thoải mái chỉ có Doanh Thành.
- Quân Mạc Tích làm Minh Tử trong Minh Vương cung,.
Lâm Phong cười nói, khiến đồng tử của Đại Hại Trùng và Đạm Đài hơi thu lại, Đại Hại Trùng nhếch miệng cười nói:
- Đúng vậy, gia hỏa kia thật có tiền đồ, vậy mà đã trở thành Minh Tử Minh Vương Cung, đi, bây giờ chúng ta đi tới Minh Vương cung gặp Quân Mạc Tích.
- Đại Hại Trùng, ngươi cũng có bằng hữu lợi hại như vậy?
Đạm Đài mỉm cười nói, có thể trở thành Minh Tử của Minh Vương cung, cũng không phải chuyện dễ dàng.
- Tự nhiên, Quân Mạc Tích có bất tử Minh Vương thể, ngày xưa trong tiểu thế giới bọn ta không biết Vương thể vi tôn, hôm nay mới hiểu được, Man Long thể của Đại Hại Trùng ta cũng không kém.
Đại Hại Trùng khờ khạo cười to nói, ba người lại bước lên cổ thuyền, chuẩn bị đi đến Minh Vương cung tìm Quân Mạc Tích.
- Dựa vào cái kia mà cũng gọi là Man Long thể.
Đạm Đài khinh thường nói ra, khiến cho Đại Hại Trùng cảm thấy tức tối, hận không thể đánh gia hỏa này một trận tơi bời, đáng tiếc thực lực không bằng người ah.
- Đạm Đài, ngươi không biết đấy thôi, bên trong đám huynh đệ chúng ta, Lâm Phong là người có thiên phú mạnh nhất đấy, còn lợi hại hơn so với Quân Mạc Tích, nhưng không biết tại sao gia hỏa này lại như vậy, mãi không thể thành Hoàng.
Đại Hại Trùng phiền muộn gãi gãi đầu, đã nhiều năm như vậy rồi, đáng lẽ Lâm Phong phải thành Hoàng mới đúng, đâu có như bây giờ vẫn bị vây ở Tôn Vũ đỉnh phong.
- Thiên phú của Lâm Phong mạnh như vậy thì đúng có chút kỳ quái.
Đạm Đài có chút kinh ngạc nói.
- Đại Hại Trùng, phương thức ta tu luyện không giống với các ngươi, thành Hoàng hay không thành Hoàng đối với ta mà nói đều không sao cả, về sau ngươi sẽ hiểu.
Lâm Phong nhìn thần sắc phiền muộn của Đại Hại Trùng thì cười nói ra.
- Ân, ta ngược lại rất tin tưởng thiên phú của ngươi, hi vọng ngươi sẽ để cho ta chấn động.
Đại Hại Trùng cũng không có hỏi nhiều nữa, chỉ cười cười. Minh Vương cung tọa lạc ở Minh Thủy Tân, đám người Lâm Phong ngồi trên thuyền bay đến, thấy phía trước có cung điện mênh mông, mộng ảo giống như u minh thế giới vậy, mờ mờ ảo ảo, khiến cho người ta có một loại cảm giác không chân thật. Phía trước, một toà cung điện mênh mông tọa lạc trên mặt nước, hư ảnh chập chờn giống như đang trôi nổi vậy, lối vào cung điện có một cây cầu hơi cong cong, bước qua cây cầu đã có thể đi vào trong cung điện.
- Minh Vương Cung.
Lâm Phong đọc ba chữ to trên cổng lớn, cả toà cung điện to lớn này giống như hoa trong gương, trăng trong nước, khiến cho người ta có cảm giác không chân thật, Lâm Phong biết rõ toàn bộ cái địa vực này là tiểu thế giới của một vị cường giả.
- Chúng ta đi qua.
Ba người Lâm Phong theo cầu nổi đi lên phía trước, không bao lâu sau đã đi tới trước cửa Minh Vương cung, mấy vị thủ vệ gác ở đằng kia, trên người mặc minh giáp, mang theo sát khí sâm lãnh, ngưng mắt nhìn mấy người Lâm Phong hỏi:
- Người phương nào?
- Chúng ta là bằng hữu của Minh Tử Quân Mạc Tích, nếu không tiện thì chúng ta có thể ở chỗ này chờ hắn.
Lâm Phong mỉm cười nói, lúc đi đường hắn đã thông qua truyền âm ngọc giản thông báo cho Quân Mạc Tích rồi.
- Đã như vậy, các ngươi ở chỗ này chờ đi.
Một người trong đó lãnh đạm nói ra, nếu không có người của Minh Vương cung dẫn vào, bọn hắn không cho phép bất luận kẻ nào đi một mình vào Minh Vương cung. Rất nhanh, thân hình Quân Mạc Tích lóe xuất hiện, thấy Đại Hại Trùng bên cạnh Lâm Phong, hắn hơi sửng sốt một chút, rồi lập tức cười nói:
- Đại Hại Trùng, ngươi cũng tới Thánh thành Trung Châu à.
- Đúng thế, ngươi cũng đã trở thành Minh Tử của Minh Vương cung rồi, ta làm sao có thể không đến tham gia náo nhiệt.
Đại Hại Trùng cười nói.
- Đúng rồi, đây là Đạm Đài Xuẩn, huynh đệ ta mới quen.
Đại Hại Trùng giới thiệu.
- Đạm Đài Minh Trí.
Đạm Đài nổi giận gầm lên một tiếng, cái tên khốn khiếp này luôn giới thiệu về hắn với mọi người như vậy.
- Ngươi, cái tên này.
Quân Mạc Tích trừng mắt với Đại Hại Trùng, sau đó nói với Đạm Đài:
- Đạm Đài huynh cùng nhau tiến vào Minh Vương cung nhìn một chút đi.
Bốn người cùng nhau đi vào trong Minh Vương cung, cung điện bên trong cách biệt với thiên địa, lộ ra một cỗ lãnh ý nhàn nhạt, chung quanh lại có nước chảy rầm rầm giống như minh thuỷ vậy.
- Minh Vương cung quả nhiên lạnh lẽo, chẳng lẽ đây là Hàn Minh Địa Ngục hay sao.
Đạm Đài cao giọng nói ra, lấy tu vi của hắn mà còn cảm thấy lạnh lẽo, có thể thấy được lãnh ý nơi này mãnh liệt như thế nào.
- Nếu như Minh Vương cung được xưng Minh Cung, làm sao có thể không lạnh.
Quân Mạc Tích mỉm cười nói, trong cung điện có rất nhiều thứ thú vị nhưng hình như nó có chút quạnh quẽ, giống như không có người ở mà chỉ là biểu tượng mà thôi.
- Minh Tử.
Giữa đường có một số người thấy Quân Mạc Tích đều khom người chào hắn, Quân Mạc Tích tươi cười gật đầu. Không bao lâu sau mấy người đi vào một toà đại điện cổ xưa ngồi xuống, Quân Mạc Tích lấy ra nguyên liệt tửu lần trước Lâm Phong cho hắn, mỉm cười nói:
- Rất lâu rồi huynh đệ chúng ta không cùng nhau uống rượu, hôm nay bốn người chúng ta, phải chè chén một phen mới được.
- Hắc hắc, đáng tiếc thiếu giai nhân.
Đại Hại Trùng nhếch miệng cười. Lâm Phong nhìn Đại Hại Trùng cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi còn chưa quên Tuyết Thiên Trì.
- Làm gì có chuyện đó, giai nhân trong đại thế giới đếm không hết, làm gì có chuyện ta nghĩ đến nàng.
- Đại Hại Trùng, ngươi muốn giai nhân, ta sẽ giới thiệu cho ngươi một người, Thánh thành Trung Châu là chỗ nhân kiệt tụ hội, nơi đây không thiếu giai nhân cho ngươi đâu.
Quân Mạc Tích cười nói, hôm nay hắn đã là Minh Tử của Minh Vương cung, đối với Thánh thành Trung Châu cũng có chút quen thuộc, có thể tiếp xúc đến rất nhiều nhân vật anh kiệt.
- Cái này.
. . Đại Hại Trùng run run nói ra, giống như có chút không được tốt, khiến cho bọn người Lâm Phong cười to.
- Nào, uống rượu.
Quân Mạc Tích nâng chén lên, bốn người uống một hơi cạn sạch, nói:
- Lần này các ngươi đến đây vì chuẩn bị tiến nhập học viện có phải không, còn hơn một tháng nữa bốn đại học viện mới có khảo hạch, đã tính xem nên vào cái học viện nào chưa?
- Chiến Vương học viện.
Lâm Phong đặt chén rượu xuống cười nói.
- Chiến Vương học viện cũng rất tốt, nhưng Lang Tà lại vào Xuân Thu học viện.
Quân Mạc Tích nói.
- Xuân Thu học viện!
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng:
- Cái tên này cùng Sở Xuân Thu có điểm giống nhau, chỉ sợ Sở Xuân Thu lại muốn tiến nhập Tuyên Cổ học viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT