Lâm Phong nghe thấy cụm từ này thì cảm thấy rất tò mò, trong võ đạo có người được xưng Vương thể, nhưng cái gọi phong Vương, lại là ý gì?
- Lâm Phong, ngươi không biết phong Vương sao?
Đại Hại Trùng hỏi Lâm Phong.
- Ta chỉ biết Vương thể thôi.
Lâm Phong đáp.
- Cũng đúng, khả năng Vọng Thiên Cổ Đô không có người nào dám phong Vương, nhưng ở Thánh thành Trung Châu lại không giống, hạng người yêu nghiệt ở Trung Châu xuất hiện lớp lớp, đối chọi gay gắt, có tuyệt thế cường giả ngạo thị quần hùng, xưng bá một đời, nghiền ép tất cả, bỏ qua thiên tài các đời, nắm giữ lực lượng vô địch, bất kể những người này có Vương thể hay không, họ cũng dám phong hào là Vương, chưa có người nào có thể tranh phong với họ.
Đại Hại Trùng giải thích với Lâm Phong.
- Chẳng lẽ bọn họ phong Vương lại không phải đối mặt với các loại khiêu chiến hay sao, chỉ sợ những nhân vật yêu nghiệt thiên tài khác sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lâm Phong nói ra.
- Điều này tự nhiên, những người dám phong vương, đều là người có thực lực rất đáng sợ, không sợ bất kỳ khiêu chiến nào, đương nhiên cũng có người thiên tư tuyệt đỉnh bị chết khi phong Vương, chỉ cần những người dám phong Vương kia không chết bọn họ đều có thể danh chấn Thanh Tiêu.
Đại Hại Trùng có chút hướng về trước nói, giờ phút này hắn thu hồi lại bộ dạng vui cười chơi đùa của mình, tâm trí hướng về phía trước, phong Vương có ý nghĩa vinh quang tuyệt đỉnh.
- Ừm.
Lâm Phong xem như đã hiểu rõ ý nghĩa của việc phong vương, xem ra bộc tộc cổ xưa này cũng phát sinh xung đột với một nhân vật phong Vương, nghe ý tứ của Đạm Đài, nếu như hắn có thực lực hắn còn muốn giết đối phương, chỉ sợ thù hận này rất sâu.
- Tốt rồi, uống hết đi.
Lão nhân nấu thảo dược xong liền mang thuốc đến trước mặt Đạm Đài, hắn cũng không khách khí, trực tiếp uống hết chỗ thuốc đó, sau khi uống xong còn chậc lưỡi, mở rộng miệng Híz
-khà một hơi, hiển nhiên thuốc này cũng không dễ uống chút nào.
- Còn không mau vận chuyển dược kinh đến tiêu hoá thuốc.
Lão nhân khẽ quát Đạm Đài, Đạm Đài nhẹ gật đầu, lập tức đi sang một bên nhắm mắt lại, bắt đầu khởi động dược kinh tiêu hóa dược lực, tuy rằng tu vi của lão gia hoả kia không được tốt lắm, hôm nay vẫn chưa đạt đến cảnh giới Đại Đế, nhưng phối dược lại rất lợi hại, Đạm Đài không bao giờ hoài nghi trình độ phối thuốc của lão. Đúng vào lúc này, Lâm Phong cảm thấy một cổ hàn ý hạ xuống, khiến cho thân thể Lâm Phong có chút run lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Đạm Đài, chỉ thấy trên người Đạm Đài lúc này có một tầng băng sương kinh khủng di tản khắp nơi, giống như là băng tuyết ngàn vạn năm, khiến người ta cảm thấy từng cơn lạnh lẽo.
- Dược hiệu của thuốc phối hợp với lực lượng của Đạm Đài, khiến thuốc phát huy tác dụng thật nhanh.
Nội tâm Lâm Phong cảm thán, lão tổ tông sáng tạo dược kinh của bộ lạc này đúng là một nhân vật truyền kỳ, thuyết cơ thể người cấu tạo từ vô số hạt, không có người thường nào có thể nghĩ tới.
- Tiền bối, dược kinh do tổ tiên tiền bối sáng tạo ra có thể mở ra tiềm lực vô biên cho con người, chỉ cần có công pháp phi phàm tới phối hợp thì nó sẽ càng thêm cường đại.
Lâm Phong nhìn về phía lão nhân nói.
- Chuyện này đương nhiên, các đời tù trưởng của bộ lạc đã sáng tạo ra không công pháp, thần thông thuật, cùng dược kinh hỗ trợ lẫn nhau, thậm chí bọn họ còn nghiên cứu lực lượng yêu thú nữa, chúng ta phát hiện lực lượng của yêu thú phối hợp với loại phương thức khai phá tiềm lực này thích hợp nhất, ví dụ như Đạm Đài Minh Trí chẳng hạn, công pháp hắn tu luyện chính là yêu sư công pháp, tu luyện lực lượng của Sư Tử Vương, khiến cho mỗi một hạt trong cơ thể đều hóa thành một đầu Sư Tử Vương, ngàn vạn hạt hội tụ lại liền nắm giữ lực lượng của ngàn vạn Sư Tử Vương, có thể chấn vỡ núi sông, nếu một ngày kia mở ra hàng vạn hàng triệu hạt có lực lượng Sư Tử Vương, một tiếng rống cũng có thể kinh động thiên địa, rung động vũ trụ.
Lão nhân kia không có giấu diếm Lâm Phong cái gì, thản nhiên nói ra:
- Còn có người tu luyện Long lực, Cự Tượng lực, Thiên Bằng lực, đó đều là kinh nghiệm các đời tù trưởng của bộ lạc ta để lại, còn chúng ta chủ trương dốc hết sức phá vạn pháp.
- Thì ra như vậy.
Lâm Phong khẽ gật đầu, lấy lực lượng yêu thú gia nhập vào trong thần thông, công pháp để tu luyện, hoàn toàn thích hợp với người của bộ lạc này, khó trách trên người Đạm Đài có một cỗ thú tính, hoá ra hắn tu luyện kinh thư Sư Tử Vương.
- Đại Hại Trùng nắm giữ thể chất Man Long, có sức mạnh của rồng, cũng rất thích hợp dược lý của tộc ta, bởi vậy ta cũng giúp hắn một chút, đáng tiếc tuổi của hắn đã quá lớn, gân cốt huyết nhục đều thành hình rồi, nên dược vật không tạo ra được hiệu quả lớn, chỉ có thể dựa vào lực lượng của bản thân mà thôi.
Lão nhân chậm rãi nói ra. Đại Hại Trùng nhếch miệng mỉm cười, nói:
- Làm cho ta đột phá đến cảnh giới Vũ Hoàng nhanh như vậy đã tốt lắm rồi, nếu không phải như vậy sợ rằng ta còn phải tốn một ít thời gian nữa.
- Đúng rồi Lâm Phong, ngươi cũng chưa thành Hoàng, không bằng để tiền bối giúp ngươi một chút đi.
- Khai phá tiềm lực!
Lâm Phong thì thào nói nhỏ, lập tức mỉm cười lắc đầu, nói:
- Không cần, thuốc đối với ta không có tác dụng quá lớn.
Lâm Phong độ kiếp quá nhiều lần rồi, hôm nay lại tu luyện Vạn Kiếp Bất Diệt Thiên Ma Kinh nên mỗi một cảnh giới đều có thể dẫn thiên ma kiếp xuống oanh thân thể hắn, mở ra tiềm chất trong nhục thể của hắn, kỳ thật chuyện này cùng với dược lý của bộ lạc là hai phương thức khác nhau nhưng có kết quả giống nhau, Thiên Ma kiếp hạ xuống kích hoạt mỗi một tế bào của hắn, kiếp lực rót vào lục phủ ngũ tạng của hắn.
- Ngươi cái tên này.
Đại Hại Trùng lắc đầu không nói gì, lão nhân kia thì mỉm cười nhìn Lâm Phong, xem ra tiểu tử này cũng không đơn giản như vậy, chuyện tốt như vậy mà cũng cự tuyệt.
- Thoải mái.
Lúc này, Đạm Đài cũng mở mắt ra rống lên một tiếng, cảm giác toàn thân khoan khoái dễ chịu, thương thế không còn sót lại chút gì. Lâm Phong thấy tinh khí trên người Đạm Đài cuồn cuộn, khí tức Sư Tử Vương phun ra nuốt vào không nghỉ thì không khỏi cảm thán tốc độ khôi phục của Đạm Đài thật khủng bố, có lẽ cái này cũng có quan hệ với dược kinh hắn tu luyện.
- Đi, chúng ta đi đến Thánh thành Trung Châu, lần này ta phải đập chết tên kia mới được.
Đạm Đài hùng hổ nói ra, khiến cho lão nhân trợn trắng mắt:
- Tiểu tử này, ngươi không thể yên tĩnh một lát sao.
- Lão đầu tử nhiều chuyện quá, chẳng lẽ người không hi vọng ta thay đổi trở nên mạnh mẽ hay sao.
Đạm Đài trừng mắt với lão nhân nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ biết chừng mực, cái mạng này của lão tử vẫn rất cần đấy.
- Lâm Phong, cùng nhau khởi hành đi, Thánh thành Trung Châu so với cái bộ lạc nguyên thủy này tốt hơn rất nhiều, đi, chúng ta cùng nhau ra ngoài xông xáo.
Đạm Đài dứt lời lại nhếch miệng cười nói với Lâm Phong.
- Đúng, Lâm Phong, chúng ta đi.
Đại Hại Trùng cũng lộ ra vẻ chờ mong, Lâm Phong lắc đầu cười khổ, hắn chưa thấy qua đạo đãi khách như vậy, còn chưa ngồi nóng đít đã bắt hắn đi rồi, nhưng hắn cũng không có ý kiến, đi đường lâu như vậy không phải muốn đi đến Thánh thành Trung Châu sao, vừa vặn hôm nay có hai người bạn đồng hành. Chỉ có điều hai người bạn này hay gây chuyện một chút, đi theo bọn hắn chỉ sợ không có yên bình.
- Đi thôi.
Lâm Phong mỉm cười nói.
- Sảng khoái.
Đạm Đài vỗ vỗ bả vai Lâm Phong, Lâm Phong nói cáo từ với lão nhân kia một tiếng rồi ba đạo thân ảnh dắt tay nhau lóe lên mà đi. Ba người Lâm Phong đứng phía trên cổ thuyền phi hành trong hư không, Đạm Đài cảm nhận được cương phong khủng bố đánh lên người thì rống to:
- Lâm Phong, tốc độ như này nhanh thật, có thể tiết kiệm được không ít thời gian rồi, xem ra chỉ cần một ngày đã có thể đi đến biên giới Thánh thành Trung Châu.
- Ta lần đầu tiên nhìn thấy bảo vật phi hành nhanh như vậy, Lâm Phong, làm sao ngươi có được nó vậy.
Đại Hại Trùng tò mò hỏi, Lâm Phong còn chưa thành Hoàng, nhưng lại có được loại bảo bối này, quả thật kỳ quái, vẫn có câu hoài bích vô tội người mang ngọc có tội, tu vi không đủ thì những người có chút tâm thuật bất chính sẽ giết người đoạt bảo.
- Lộ trình từ Vọng Thiên Cổ Đô đi đến Thánh thành Trung Châu quá xa xôi, nên ta đã tìm đến một vị tiền bối xin giúp đỡ, vị tiền bối kia liền đưa cái cổ thuyền này cho ta.
Lâm Phong nói đơn giản.
- Hoá ra như vậy, nếu lấy tốc độ Tôn Vũ của ngươi đi từ Vọng Thiên Cổ Đô đến Thánh thành Trung Châu, còn không biết phải đi đến bao lâu.
Đạm Đài gật đầu nói:
- Đúng rồi Lâm Phong, mỹ nữ Tuyết tộc rất hoạt bát đáng yêu, hơn nữa còn rất cao ngạo rất, chúng ta có nên bắt lấy một người không.
Lâm Phong cảm thấy xấu hổ, khó trách Đại Hại Trùng lại gọi hắn là Đạm Đài Ngu, gia hỏa này vừa ra khỏi bộ lạc đã quên mất lời lão gia tử nói với hắn.
- Bảo Lâm Phong làm thế thì quên đi, thê tử của hắn so với mỹ nữ Tuyết tộc còn xinh đẹp hơn, ngươi muốn thì tự mình đi làm đi.
Đại Hại Trùng hung hăng trợn mắt nhìn Đạm Đài bằng nhất nhãn.
- Hắc hắc, ta chỉ tùy tiện nói một chút, nhưng ta nhất định phải báo thì mấy tên khốn kiếp đả thương ta.
Đạm Đài khó chịu nói ra, hắn chưa bao giờ nếm qua loại thua thiệt như này, nhất định hắn phải đòi lại.
- Ngu xuẩn.
Đại Hại Trùng không chút khách khí mắng:
- Mấy tên Tuyết tộc kia cũng không phải hạng người bình thường, chúng ta vẫn nên tiến vào học viện trước thì tốt hơn.
- Cũng được, báo thù cũng không gấp, tiên tiến vào học viện, nhìn xem có cổ kinh hay điển tịch gì tốt để tham khảo tu luyện không đã.
Đạm Đài gật đầu nói:
- Lâm Phong, tu vi của ngươi không phải là Vũ Hoàng, tiến vào học viện sợ có chút khó khăn, mấy cái học viện kia khảo hạch rất nghiêm, phải một đường đánh vào mới được, Đại Hại Trùng cũng chỉ có năm mươi phần trăm cơ hội mà thôi.
- Vậy tại sao lần trước các ngươi không có tiến vào học viện, không có thông qua khảo hạch sao?
Lâm Phong hỏi.
- Chó má, lần trước lão tử nhìn mỹ nữ nhiều quá nên ta và gia hoả khốn kiếp kia đã chiến đấu với nhau, nên chưa kịp khảo hạch.
Đạm Đài tỏ ra phiền muộn kể lại, cảm giác phi thường không thoải mái. Lâm Phong nghe được lời Đạm Đài nói thì xem như hiểu rõ, khó trách gia hỏa này lại không thoải mái.
- Ngươi mở miệng muốn nữ nhân của người khác làm nữ nhân của ngươi, người khác không cùng ngươi đánh nhau mới là kì quái đấy.
Đại Hại Trùng bổ sung một tiếng, khiến cho Lâm Phong không biết nói gì, còn tên Đạm Đài kia thì thật nhếch miệng lên cười nói:
- Không phải do ta chưa từng thấy qua nữ nhân sao, chẳng lẽ gả cho ta, ta còn có thể bạc đãi nàng hay à.
- Cứ vậy đi.
Lâm Phong lắc đầu nói:
- Tiến vào học viện, yêu cầu thông qua khảo hạch gì?
- Đánh, chỉ cần có thể một đường đánh đi vào, coi như thông qua khảo hạch, độ tuổi khác nhau có khảo hạch khác nhau, tu vi người giữ cửa cũng khác nhau.
Đạm Đài trả lời Lâm Phong. Lâm Phong nhẹ gật đầu, khảo hạch này chính là bạo lực, có thể đánh đi vào coi như tiến nhập học viện, đánh không vào thì tự quay về, không tính thân phận địa vị, chỉ lấy thực lực nói chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT