Đồng tử Lâm Phong trở nên đen kịt lạnh như băng, trong lúc vô tình Thương Khiếu đã bị rơi vào bên trong ma chú, ý chí bị Lâm Phong ăn mòn, trong đầu hắn giống như có nước suối Cửu U từ trên cao rơi xuống.

Thậm chí, Thương Khiếu cũng không có ý thức được Lâm Phong đang tiến tới gần hắn.


- Giết!


Đúng lúc này, có một cỗ ý chí khổng lồ bùng nổ bên trong đầu Thương Khiếu, giống như muốn xoá bỏ ý chí của hắn vậy, hai tay Lâm Phong đồng thời đánh ra, trực tiếp đánh vào hai con mắt lộ ra ngoài của Thương Khiếu, lực lượng Thiên Ma kiếp, lực lượng phán quyết, hỏa diễm, lôi điện, đồng thời xuyên thấu hai mắt Thương Khiếu đánh vào thân thể của đối phương, khiến cho Thương Khiếu hét thảm một tiếng, tiếng kêu thảm thiết lộ ra sự tuyệt vọng. Thương Khiếu hắn bên trong Vọng Thiên Cổ Đô bị người ta đánh chết, hắn chưa từng nghĩ có một ngày, có người to gan lớn mật như thế. Thần niệm bị phá vỡ, ý chí băng liệt, con mắt Thương Khiếu rướm máu, thân thể mềm nhũn nằm xuống, sau khi mặc thương vương khải giáp vào Lâm Phong không thể làm gì được hắn, chỉ có thể lợi dụng lực lượng trớ chú ảnh hưởng ý chí của hắn, thừa cơ hội ý chí hắn bị hỏng mà vào, một kích đắc thủ, mới có thể đánh chết Thương Khiếu. Lúc này, Thương Lăng vẫn còn đang truy tìm dấu chân của Lâm Phong và Thương Khiếu bên ngoài Vọng Thiên Cổ Đô, đột nhiên ngọc giản trong tay hắn bị vỡ nát ra, tình cảnh này khiến thần sắc của hắn cứng lại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, Thương Khiếu, chết rồi.


- Làm sao có thể như vậy chứ, trên người Thương Khiếu mặc Thương Vương Khải Giáp, cho dù Lâm Phong dốc hết nội tình của mình ra cũng không phá được Thương Vương Khải Giáp thì làm sao có thể giết chết Thương Khiếu.


Nội tâm Thương Lăng lạnh như băng, hắn nghĩ mãi không ra tại sao lại có chuyện như vậy, đáng hận hơn là Lâm Phong dám tru sát đệ tử Thương tộc, Thương Khiếu.


- Chết.


Bàn tay Thương Lăng nắm chặt lại, giọng nói lạnh như băng, bước chân tiếp tục bước ra, chuẩn bị đi tìm tung tích của Lâm Phong, không thể để Lâm Phong sống được. Nếu như Lâm Phong dám tru sát Thương Khiếu dĩ nhiên hắn đã quyết định sẽ không lại ở Vọng Thiên Cổ Đô quá lâu, những nhân vật yêu nghiệt của cố đô đã đi đến Thánh thành Trung Châu rồi, địa điểm đi đến vẫn là vùng đất của Thiên Diễn Thánh tộc, đây cũng là thời điểm hắn nên rời khỏi nơi này, Lâm Phong vẫn mang theo mấy phần mong đợi đối với những người bên trong tiểu thế giới đang hướng tới Thánh thành Trung Châu. Thánh thành Trung Châu, một trong ba toà Thiên Chỉ Chủ Thành lớn nhất của Thanh Tiêu đại lục, cường giả mọc lên san sát, thiên tài quật khởi, chỉ có ba tòa thiên chủ thành trung tâm mới nắm giữ học viện, hấp dẫn yêu nghiệt bát phương của Thanh Tiêu đại lục, đối với Lâm Phong mà nói, địa phương như vậy hắn đương nhiên muốn đi lịch lãm một phen rồi. Huống hồ, Quân Mạc Tích cũng ở Thánh thành Trung Châu, có lẽ đám người Lang Tà cũng đều đi tới nơi này, cái cố đô này đã không có gì để lưu luyến nữa, sự tình Hi Hoàng và Nguyệt Tâm, Lâm Phong cũng không thèm nghĩ nữa, bởi vì biết rõ không có đủ thực lực thì cho dù ngươi vắt hết óc suy nghĩ cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi, chỉ cần ý chí võ đạo kiên cường, thực lực đầy đủ thì khi đó ngươi mới làm tiếp sự tình nên làm. Tin tức Thương Khiếu và với một đám cường giả Vũ Hoàng trong Vọng Thiên Cổ Đô bị Lâm Phong tru sát điên cuồng truyền ra ngoài, khiến cho mọi người sợ hãi thán phục, người bị thiên vứt bỏ lại có thể nghịch loạn thương thiên, giết chết Dương Diễm của Thái Dương Thánh tộc, cường giả Lôi tộc, hôm nay lại diệt đệ tử dòng chính Thương Khiếu của cổ Thánh tộc, chuyện này khiến người ta không khỏi không cảm khái, Lâm Phong là một người cực kỳ quyết đoán, ai chọc giận hắn, hắn cũng dám giết, trời vứt bỏ thì làm sao, chẳng phải hắn vẫn giết người như thường ư. Thương Khiếu chết khiến Thương tộc điên cuồng tìm kiếm tung tích của Lâm Phong, mọi người đều hiểu, nếu như tìm thấy Lâm Phong, Thương tộc sẽ thực sự tru sát hắn, đây không phải vấn đề mặt mũi của Yêu giới nữa rồi, Lâm Phong giết đệ tử dòng chính của bọn hắn, hơn nữa đó còn là thanh niên ưu tú nhất của bọn chúng, Thương tộc có thể tha thứ cho Lâm Phong mới lạ. Nhưng mà người Thương tộc tìm kiếm bên trong cố đô mãi cũng không thấy tung tích của Lâm Phong, hắn giống như đã mai danh ẩn tích vậy, căn bản tìm không thấy. Cố đô to lớn biết bao nhiêu, tám mặt đều có cửa ra, chỉ cần từ đi ra từ trên vòm trời là được, Vọng Thiên Cổ Đô không có bất kỳ vách ngăn nào, nó không phải địa phương giống như cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo. Mấy tháng qua, Lâm Phong không hề để lộ ra bất cứ tin tức gì, Thương tộc âm thầm bố trí người theo dõi cửa ra vào Yêu giới, nhưng vẫn không thấy tung tích của Lâm Phong, Lâm Phong không có trở về Yêu giới, điều này làm cho Thương tộc dần dần thất vọng, bọn hắn biết rõ, có lẽ Lâm Phong đã rời khỏi Vọng Thiên Cổ Đô rồi, theo thời gian dần trôi qua mức độ tìm kiếm cũng giảm bớt, Thương tộc không có khả năng tìm kiếm Lâm Phong mãi mãi, chỉ hi vọng về sau gặp được hắn, lại tru sát hắn. Trong một cái sân nhỏ yên tĩnh, có một đạo thân ảnh đạp bộ mà vào.


- Người phương nào?


Thanh âm lạnh lùng từ trong sân cuồn cuộn truyền ra, chỉ thấy ở đó có một đạo thân ảnh ngồi nhắm mắt, yên tĩnh đả toạ, mặc dù biết có người tới nhưng con mắt chưa từng mở ra.


- Đoan Mộc tiền bối, vãn bối Lâm Phong đây.


Người tới chính là Lâm Phong sau khi dịch dung, Đoan Mộc Thiên Đế nghe được lời nói của Lâm Phong liền mở mắt ra, trên mặt hiện lên một vòng dị sắc, lập tức nói với Lâm Phong:


- Ta đang nghĩ ai to gan như vậy, hoá ra tiểu gia hỏa ngươi chạy đến, thế nào, việc Thương tộc tìm kiếm tin tức của ngươi còn không có lắng xuống, ngươi đã đi ra ngoài rồi.



- Vọng Thiên Cổ Đô mênh mông vô tận, bọn hắn đi nơi nào tìm vãn bối.


Lâm Phong mỉm cười nói.


- Thuật dịch dung của ngươi thật lợi hại, nếu không cẩn thận quan sát, ngay cả ta cũng không nhìn ra.


Đoan Mộc Thiên Đế có chút kinh ngạc, Lâm Phong cải biến dung mạo cải biến khí tức, khiến mọi người hoàn toàn không chú ý tới hắn, khó trách Thương tộc cũng không có thể tìm được bất kỳ cái gì, Lâm Phong giống như đột nhiên bốc hơi vậy.


- Đúng rồi Lâm Phong, ngươi chuẩn bị rời khỏi cố đô, quay về Diễm Kim thành sao?


Đoan Mộc Thiên Đế mỉm cười nói.


- Vãn bối vì chuyện này mà đến.


Lâm Phong gật đầu cười nói. Sau đó đi vào bên trong cổ đình nói với Đoan Mộc Thiên Đế:


- Tiền bối, vãn bối chuẩn bị đi đến Thánh thành Trung Châu, nhưng thiếu khuyết một bức thần niệm địa đồ hoàn chỉnh, một kiện bảo vật phi hành, mong tiền bối giúp đỡ.



- Tiểu tử nhà ngươi thật biết tìm người.


Đoan Mộc Thiên Đế mỉm cười nói, Lâm Phong nhún vai, Đoan Mộc Thiên Đế là cường giả cấp bậc Thiên Đế, đương nhiên bên trong thần niệm sẽ có một bức địa đồ hoàn chỉnh, còn thay đi bộ công cụ. . . Còn bảo vật phi hành thì kiếm ai thích hợp hơn một vị luyện khí đại sư đây! Đoan Mộc Thiên Đế tuỳ ý ném cho hắn một kiện bảo vật phi hành cũng nhanh hơn so với tốc độ của hắn không biết bao nhiêu lần.


- Lâm Phong cả gan mang bát bảo Thái Dương luân cùng Lôi Vương chùy tới trao đổi.


Lâm Phong cười nói, nhưng Đoan Mộc Thiên Đế lại mỉm cười lắc đầu:


- Đây không phải ngươi đang hại ta sao, huống hồ, đối với ta mà nói, cho ngươi thiếu một cái nhân tình còn quan trọng hơn hai kiện Đế binh.



- Tiền bối đề cao Lâm Phong quá rồi, rất nhiều người ở Vọng Thiên Cổ Đô đều vì vãn bối mà thở dài đây này.



- Ta tin tưởng một đại yêu như ngươi.


Đoan Mộc Thiên Đế mỉm cười nói, hắn là tông sư luyện khí có thể luyện chế Đế Vương binh, đối với hắn mà nói Đế Binh cũng không trân quý như vậy, bởi vì trong mắt của hắn, để Lâm Phong nợ một cái nhân tình còn hữu dụng hơn một ít, đương nhiên loại nhân tình này đúng có chút hư vô mờ mịt, nhưng người nào có thể cam đoan nó không hữu dụng chứ, huống hồ Lâm Phong không cần phải trả cái gì hắn cũng có thể xuất ra cho Lâm Phong, vô luận thần niệm địa đồ vẫn hay bảo vật phi hành, hắn đều có.


- Tiền bối đã nói như thế thì ngày sau có việc cần dùng đến Lâm Phong, Lâm Phong sẽ không quên ân tình của tiền bối.


Lâm Phong hơi khom người, tuy nói hắn có tiềm lực cực lớn, nhưng trước mắt hắn chính là một vị cường giả Thiên Đế, chênh lệch giữa hai người đâu chỉ một chút.


- Tốt rồi, mau thu thần niệm địa đồ lại đi.


Đoan Mộc Thiên Đế mỉm cười nói ra, thần niệm lập tức chấn động truyền thần niệm địa đồ vào trong đầu Lâm Phong. Đồng thời, hào quang lóe lên, trong tay Đoan Mộc Thiên Đế xuất hiện một chiếc thuyền hư không, to cỡ lòng bàn tay.


- Đúng lúc ta chưa tế luyện nó, ngươi cầm lấy đi, nó rất dễ khống chế đó, loại bảo vật phụ trợ này không quan tâm thực lực của ngươi mạnh hay yếu, ngươi đều có thể thôi động nó rất dễ dàng.


Đoan Mộc Thiên Đế mỉm cười nói ra, sau đó đưa cái thuyền kia cho Lâm Phong.


- Đa tạ tiền bối.


Lâm Phong cũng không khách khí nữa nhận lấy Cổ Thuyền, có cái bảo vật phi hành này rồi, cho dù hắn muốn đi đến địa phương xa xôi như Thánh thành Trung Châu, cũng không tốn quá nhiều thời gian, về sau đi chung quanh lịch lãm rèn luyện cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, theo thực lực ngày càng trở nên mạnh mẽ, hắn cũng muốn có một món đồ như vậy, hôm nay Đoan Mộc Thiên Đế đã thành toàn cho hắn.


- Đúng rồi, nếu tiền bối quay về Diễm Kim tháp, phiền tiền bối giúp vãn bối chiếu cố một chút tới Mộc Lâm Tuyết, nàng là bằng hữu tốt của vãn bối, rất say mê tu luyện, nếu như tiền bối không trở về thì coi như vãn bối chưa nói qua.


Lâm Phong tùy ý nói ra, Đoan Mộc Thiên Đế gật đầu:


- Nếu ta trở về Diễm Kim tháp ta sẽ chú ý, còn ngươi nên đi đến Thánh thành Trung Châu đi, tốt nhất nên tiến nhập vào trong một học viện, đạt được sự che chở của học viện, cho dù ngươi ở Trung Châu phát sinh xung đột với người khác thì có cái danh tiếng môn sinh của học viện, người khác cũng không dám đơn giản động tới ngươi đâu.



- Học viện có địa vị cao như thế sao?


Nội tâm Lâm Phong chấn kinh, xem ra học viện ở Tuyết Nguyệt quốc ngày trước không thể so sánh cùng học viện trên Thanh Tiêu đại lục.


- Lâm Phong nhớ kỹ lời tiền bối nói.


Lâm Phong đáp lại, trên con đường võ đạo hắn nắm giữ sự tự tin mãnh liệt, nhưng hắn lại không có bối cảnh ở Thanh Tiêu đại lục, ở địa loại địa phương như Thánh thành Trung Châu hắn cũng không được coi như cường giả, hắn hiểu mình nên làm như thế nào.


- Đi đi, để tránh phức tạp ngươi nên rời khỏi Vọng Thiên Cổ Đô càng sớm càng tốt, có lẽ ở Thánh thành Trung Châu ngươi sẽ gặp phải Thương tộc hoặc Thái Dương Thánh tộc, ngươi phải tự mình chú ý đấy.


Đoan Mộc Thiên Đế cười nói:


- Ta chờ một ngày kia ngươi thành tựu Đế vị, ta và ngươi có thể luận bàn một chút.



- Tiền bối yên tâm, sẽ có một ngày như vậy, Lâm Phong xin cáo từ.


Lâm Phong hạ thấp người một lần cuối cùng sau đó đạp bộ mà đi, hắn đã thông qua truyền âm ngọc giản trao đổi với Thanh Phượng nên biết được, Yêu giới đã quyết định ba người Thanh Phượng, Kim Ô cùng với Toan Nghê sẽ đi đến Thánh thành Trung Châu, bọn hắn đã hẹn trước đến Thánh thành sẽ tụ họp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play