Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1723 - Suy Sụp Ý Chí


...

trướctiếp

Khi Ngọc Hoàng cung bị phá vỡ bên trong cung điện xuất hiện một đám thân ảnh, khiến cho mọi người có chút sửng sốt, nhìn chằm chằm vào những thân ảnh bên dưới.


- Thiên Vũ?


Tôn Vũ? Mọi người lộ ra thần sắc kỳ quái, phần lớn những người này có cảnh giới Thiên Vũ, một số là Tôn Vũ, thậm chí trong đó còn có cả Huyền Vũ, bọn họ thật sự nhỏ yếu đến mức đáng thương, bên trong Vọng Thiên Cổ Đô, trẻ con còn mạnh hơn mốt số người trong bọn họ, tại sao Lâm Phong lại giam giữ một đám người nhỏ yếu như vậy? Thời điểm Ngọc Hoàng cung điện bị phá vỡ những người bị nhốt trong đó mới nhìn thấy ánh sáng, trong ánh mắt những người này lộ ra vẻ điên cuồng, mừng rỡ như điên, vậy mà bọn hắn lại thấy được ánh sáng, bọn hắn bị nhốt bên trong cung điện kia rất nhiều năm rồi, không thấy mặt thiên, không biết ngày và đêm trôi qua như thế nào. Nhưng cảm giác vui mừng này bị nỗi khiếp sợ thay thế rất nhanh, ánh mắt khiếp sợ của bọn họ nhìn chằm chằm vào những người đứng trong hư không, những người này cường đại đến mức bọn hắn không dám tưởng tượng, một tia khí tức vô tình tản ra cũng khiến bọn hắn có loại cảm giác hít thở không thông đến từ linh hồn, bọn hắn cảm thấy một ánh mắt của vị cường giả đang nổi giận đùng đùng đứng trên đầu bọn hắn cũng có thể giết chết bọn hắn.


- Đây là địa phương nào, vị cường giả kia có cấp bậc gì?


Bọn hắn âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, nhiều năm trôi qua, tên khốn kia Lâm Phong đã đưa bọn hắn đến nơi nào rồi?


- Lâm Phong ở đâu?


Thần sắc Thương Lăng trở nên lạnh buốt, bên trong cái cung điện này cũng không có thân ảnh của Lâm Phong cùng với Thương Khiếu, khí tức của Thương Khiếu thì lại biến mất ở chỗ này nhưng bây giờ lại không cảm ứng được rồi.


- Quả nhiên là Lâm Phong.


Trong lòng mọi người run lên, đã nhiều năm như vậy rồi, tu vi hiện tại của Lâm Phong là gì? Lão giả trong hư không có tu vi gì?


- Tiền bối, chúng ta cũng không biết hắn đi đâu rồi.


Đôi mắt của Thương Lăng quá mức sắc bén, khiến cho những người kia cúi đầu, yếu ớt trả lời.


- Các ngươi biết Lâm Phong ở đâu không?


Thương Lăng hỏi lại, một cỗ thiên uy đánh xuống, khiến cho những người kia muốn phủ phục xuống đất.


- Chúng tôi bị Lâm Phong nhốt bên trong cung điện, rất nhiều năm không được ra ngoài, thậm chí không biết đây là nơi nào.


Một người lên tiếng trả lời, xem ra những người này đều có ân oán với Lâm Phong, nên trả lời rất thành thật. Thương Lăng không có hoài nghi lời người nói, những người này quả thật đã bị nhốt rất lâu rồi, ai cũng nhỏ yếu đến thương cảm.


- Các ngươi tới từ nơi đó, có biết nhà Lâm Phong ở đâu không?


Thương Lăng lạnh như băng hỏi.


- Chúng ta đến từ Càn Vực, còn Lâm Phong là đệ tử Thiên Trì.


Người kia lại trả lời lần nữa, thế nhưng chuyện này đối với Thương Lăng mà nói, bọn hắn trả lời tương đương với không có trả lời, Càn Vực? Thiên Trì? Hắn có thể tìm tới chỗ đó mới lạ. Cảm nhận được uy áp khủng bố Thương Lăng thả ra trong hư không, sắc mặt những người kia biến đổi kịch liệt, tỏ ra cung kính nói:


- Dám hỏi tiền bối đây là nơi nào?



- Vọng Thiên Cổ Đô.


Thương Lăng tỏ ra lạnh nhạt nói một tiếng, chỉ cần tìm được hang ổ của Lâm Phong, không sợ Lâm Phong không xuất hiện, hiện tại Lâm Phong lẫn vào bên trong cố đô, mà khí tức của Thương Khiếu cũng không thấy chấn động nữa, tất nhiên là Lâm Phong đã trốn đi rồi.


- Vọng Thiên Cổ Đô?


Những người phía dưới đều lộ ra thần sắc nghi hoặc, có địa phương như vậy sao? Bọn hắn chỉ biết ở ngoài Càn Vực có Bát Hoang Cửu U địa, có Thánh thành Trung Châu, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nghe nói đến Vọng Thiên Cổ Đô. Những người kia, thậm chí không biết nơi này là đại thế giới, địa phương bọn hắn sinh tồn chỉ là một góc của tiểu thế giới mà thôi, bọn hắn càng không biết Lâm Phong làm thế nào dẫn bọn hắn đến nơi này, cũng không biết về sự tồn tại của cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, chính vì lý do đó bọn hắn không cách nào nói chuyện cùng Thương Lăng, bởi vì song phương không biết về nơi ở của nhau.


- Vọng Thiên Cổ Đô là một trong mười tám Thiên Chi Chủ Thành của Thanh Tiêu đại lục, các ngươi suy nghĩ kỹ một chút, xem Thiên Trì trong lời các ngươi nói nằm ở đâu?


Thương Lăng tiếp tục hỏi. Thanh Tiêu? Thiên chủ thành? Những người ở phía dưới lộ ra thần sắc mê mang, họ hoàn toàn không biết gì cả, không cách nào trả lời .


- Vãn bối cả hỏi tiền bối tu vi của ngài là cấp bậc gì?


Người ở phía dưới hỏi lại.


- Thiên Đế!


Thương Lăng không thể tưởng tượng được những người này ở bên trong đó bao lâu rồi, tên tiểu tử Lâm Phong đến từ địa phương xa xôi nào, tại sao lại mang theo một đám người trên mình như vậy.


- Đế, Thiên Đế!


Tâm thần những người kia run lên bần bật, nghe nói phía trên Tôn Vũ chính là Vũ Hoàng cao cao tại thượng, nắm giữ lực lượng hủy diệt thiên địa, ở bên trong một số sách cổ có ghi lại, phía trên cảnh giới Vũ Hoàng chính là Đế cấp tồn tại trong truyền thuyết xa xưa, cường giả trước mắt này, vậy mà lại là Thiên Đế? Chuyện này đã vượt ra khỏi phạm trù hiểu biết của bọn hắn, Thiên Đế là cái khái niệm gì? Bọn hắn không thể giải thích được vì sao Lâm Phong lại đắc tội một vị Thiên Đế?


- Tiền bối chính là tồn tại phía trên Vũ Hoàng trong truyền thuyết?


Một người yếu ớt hỏi một tiếng, rốt cuộc trên người Thương Lăng hiện lên một vòng uy áp khủng bố, khiến người kia trực tiếp úp sấp xuống, hai chân không ngừng run rẩy.


- Lâm Phong vô liêm sỉ, ngươi dĩ đi vào bên trong tiểu thế giới của mình.


Bên trong con ngươi của Thương Lăng bắn ra một đạo hàn mang, sau đó lập tức đạp bộ trong hư không, bắt đầu toả thần niệm ra truy tìm thân ảnh Lâm Phong, nhưng mà muốn tìm kiếm một người dễ như vậy sao, huống hồ Lâm Phong đã sớm thay đổi khuôn mặt. Thương Lăng rời đi để lại một đám người không hiểu gì, tiểu thế giới? Một lát sau bọn hắn mới lớn mật suy đoán, chẳng lẽ bên ngoài thế giới của bọn hắn, còn có một phiến thiên địa khác hay sao? Con đường của bọn hắn, ở nơi nào! Lâm Phong vì yểm hộ chính mình rời đi, đành phải buông bỏ Ngọc Hoàng cung, so với Thương Khiếu thì hi sinh một cái Ngọc Hoàng cung cũng đáng lắm, hôm nay hắn đã có được Vũ Hồn thế giới rồi, Ngọc Hoàng cung điện đã mất đi giá trị, còn đám người bên trong đối với Lâm Phong mà nói, bọn họ cùng với con sâu cái kiến không có gì khác biệt, giết hay không giết đều không sao cả, tùy ý để bọn hắn đi thôi. Đương nhiên Lâm Phong sẽ không biết sau khi những người kia biết mình ở nơi nào, họ đã khiếp sợ ra sao, khi bọn hắn biết Lâm Phong đã giết qua rất nhiều Vũ Hoàng sẽ biểu lộ thần sắc như thế nào, tuế nguyệt vô tình, bọn hắn rất khó tưởng tượng ra trong những năm bọn hắn bị nhốt, Lâm Phong đã trở thành nhân vật phong vân một cõi, có thể đơn giản giết chết cường giả Vũ Hoàng trong truyền thuyết. Giờ phút này, Lâm Phong đã thay đổi khuôn mặt và ngồi xếp bằng trong sân của một quán trọ, nhắm mắt lại điều chỉnh tâm thần chìm vào bên trong Vũ Hồn. Bên trong thế giới Vũ Hồn của hắn, có một phiến khu vực là thành Dương Châu, còn những khu vực khác thì không có cái gì, Lâm Phong và Thương Khiếu đang xuất hiện trong cái phiến không gian không có gì này. Thương Khiếu đợi khá lâu rồi nhưng không có cảm nhận được động tĩnh gì nên cởi khải giáp ra một chút, con mắt lộ ra ngoài, không có ai công kích hắn, rất nhanh, hắn nhìn thấy Lâm Phong đang bình tĩnh đứng trước mặt hắn. Lúc này khuôn mặt Lâm Phong hiện lên một nụ cười lạnh, ánh mắt châm chọc nhìn về phía hắn, yên bình thản nhiên đứng nơi đó.


- Đây là nơi nào?


Thương Khiếu nhìn thoáng qua bốn phía, đồng tử co rút lại, đây không phải Vọng Thiên Cổ Đô.


- Tiểu thế giới, đây là tiểu thế giới của ngươi.


Thương Khiếu nói ra một câu lạnh như băng.


- Đúng vậy, đây là tiểu thế giới của ta, cho dù cái khải giáp kia của ngươi quá dầy, ta không giết chết được ngươi, nhưng ta có thể nhốt ngươi mãi mãi, thẳng đến khi ngươi chết thì thôi!


Khóe miệng Lâm Phong lộ ra một nụ cười lạnh lùng, khiến cho Thương Khiếu lộ ra thần sắc buồn cười, chẳng lẽ gia hỏa này còn không biết tử kỳ của mình đã tới.


- Ngươi vẫn còn cười được?

. Lâm Phong lộ ra thần sắc châm chọc, thản nhiên nói:


- Có lẽ ngươi vẫn cho rằng sẽ có người tới cứu ngươi, nhưng ta nói cho ngươi biết ở chỗ này không ai có thể tìm được ngươi, cho dù ngươi có để lại thần niệm bên ngoài, bên ngoài vẫn có khí tức của ngươi, nhưng chỉ cần đi vào nơi này, tất cả sẽ bị ngăn cách!



- Nói khoác không biết ngượng.


Thương Khiếu quát lạnh một tiếng:


- Chỉ bằng vào tiểu thế giới của ngươi cũng muốn ngăn cách tất cả sao?



- Nói khoác không biết ngượng?


Lâm Phong cười lạnh, nói:


- Ở chỗ này, Thiên Ma kiếp cũng bị ngăn cách, ta ở trong vùng thiên này độ Thiên Ma kiếp đó!



- Không có khả năng.


Thương Khiếu lộ ra thần sắc không tin tưởng, không có tiểu thế giới của ai có thể cao hơn thiên, Thiên Ma kiếp chính là lôi kiếp do Vạn Kiếp Bất Diệt Thiên Ma công dẫn động kiếp nạn của thiên địa, cái tiểu thế giới này làm sao có tư cách ngăn cản thiên kiếp.


- Không có khả năng sao?


Ngươi tự nhìn sẽ biết. Thần sắc của Lâm Phong mang theo một nụ cười lạnh lùng, tâm niệm vừa động, lực lượng hỏa diễm pháp tắc lập tức đốt cháy lên, hỏa diễm pháp tắc bao vây thân thể Thương Khiếu lại, đại địa pháp tắc quanh người hắn tạo thành vách tường, lôi điện pháp tắc cuồng mãnh đánh lên thương vương khải giáp của hắn.


- Không, không có khả năng, pháp tắc, làm sao ngươi có thể điều động lực lượng thiên địa pháp tắc.


Trong lòng Thương Khiếu không ngừng rung động, tâm thần của hắn kêu lộp bộp một tiếng, liên tục lui về phía sau mấy bước, khuôn mặt khó coi đến cực hạn.


- Bây giờ nhìn rõ chưa?


Giọng nói của Lâm Phong vẫn bình tĩnh như trước, còn Thương Khiếu lại giống như gặp được quái vật, Lâm Phong có cảnh giới Vũ Hoàng? Ai có thể nói cho hắn biết có chuyện gì đang xảy ra không? Rõ ràng Lâm Phong có cảnh giới Tôn Vũ, tại sao ở chỗ này hắn lại là Vũ Hoàng? Một Vũ Hoàng chân chính, bởi vì hắn có thể điều động các loại lực lượng pháp tắc trong thiên địa. Có lẽ Lâm Phong đã tu luyện thần thông che giấu tu vi, khiến hắn nhìn lầm, nhưng cường giả Đại Đế sẽ nhìn lầm sao? Nhưng mà giờ phút này cảnh giới của Lâm Phong quả thật là Vũ Hoàng cảnh, tại sao lại như vậy?


- Người bị thiên vứt bỏ sao?


Thật buồn cười, ta đã sớm thành Hoàng, nhưng thiên địa ở ngoại giới không thừa nhận, thậm chí còn dẫn động thiên kiếp tới oanh sát ta, ta cũng khiến thương thiên không được như nguyện, vẫn sống rất tốt, nhục thể lột xác. Lâm Phong vừa cười vừa nói, càng ngày Thương Khiếu càng cảm thấy chấn kinh, hắn nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:


- Người khiến thiên địa phẫn nộ chính là Lâm Phong ngươi sao!



- Đương nhiên là ta.



- Cấm kỵ, cấm kỵ thể!


Sắc mặt Thương Khiếu khó coi đến cực hạn, hắn một mực miệt thị Lâm Phong nhưng Lâm Phong lại là người khiến thiên địa phẫn nộ, người nắm giữ cấm kỵ thể, hơn nữa hắn đã sớm thành Hoàng chỉ do thương thiên không thừa nhận mà thôi.


- Thương Khiếu, buồn cười cho ngươi luôn khinh cuồng tự đại, ngươi có tư cách gì so sánh cùng với ta, ta muốn ngươi chết chỉ cần một ngón tay, một cái ý niệm trong đầu đã đủ rồi.


Giọng nói của Lâm Phong không ngừng rót vào trong đầu Thương Khiếu, khiến thần sắc Thương Khiếu trở nên chán chường vô cùng, giống như muốn buông xuôi vậy, hắn bị Lâm Phong nhốt lại, Lâm Phong có thể đơn giản giết chết hắn. Lâm Phong chậm rãi bước về phía trước, ánh mắt đen kịt giống như vực sâu vậy.


- Thương Khiếu, ngươi nhìn vào mắt của ta đi, ngươi có tư cách gì tranh giành cùng ta?


Bên trong giọng nói của Lâm Phong ẩn chứa lực lượng ma chú, dần dần đánh vào ý chí Thương Khiếu, khiến Thương Khiếu dần dần bị suy sụp, hắn ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Lâm Phong, hắn lập tức cảm thấy mình như rơi vào bên trong vực sâu vậy, lực lượng Cửu U rót vào trong đầu của hắn, khiến hắn cảm thấy trong đầu mình giống như có Cửu U tuyền!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp