Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1722 - Bắt


...

trướctiếp


- Thiên Diễn Bàn cờ!


Thần sắc Thương tộc ngưng lại, Lâm Phong từng sử dụng Thiên Diễn bàn cờ tru sát qua không ít cường giả Vũ Hoàng ở Hàn Nguyệt hồ, ngay cả trung vị hoàng cũng bị giết, hôm nay Thiên Diễn bàn cờ lại xuất hiện, bọn hắn muốn đối phó Lâm Phong rất khó. Cùng lúc đó hào quang thay đổi sáng chói lên, những cường giả Thương tộc kia lần lượt tế ra Hoàng khí, nhưng chúng không có khả năng có được năng lực như Thương Vương Khải Giáp cấp bậc Đế Binh kia, người mạnh nhất trong bọn họ cũng chỉ có tu vi trung vị Hoàng, nếu mượn nhờ lực lượng Hoàng khí, cũng có thể phát huy ra lực lượng đáng sợ, đủ để oanh diệt nhục thể Lâm Phong, giết chết hắn.


- So đấu binh khí?


Lâm Phong cười lạnh, ánh sáng Thái Dương càng trở nên chói mắt, chỉ thấy trong tay phải Lâm Phong, cầm một cái bát bảo Thái Dương luân, cái bát bảo Thái Dương luân này chính là bảo vật hắn đoạt được khi đánh chết Dương Diễm, nó cũng là một kiện Đế Binh, có thể dùng lực lượng hỏa diễm pháp tắc thôi động, phát huy ra uy lực đáng sợ.


- Hình như người Thương tộc chỉ nhớ rõ Lâm Phong giết qua không ít người, mà quên mất việc Lâm Phong còn nắm giữ binh khí của những người bị hắn giết chết thì phải.


Đám người phía dưới thầm nghĩ trong lòng, trừ Thiên Diễn bàn cờ cùng bát bảo Thái Dương luân ra, Lâm Phong cũng không thiếu binh khí cường đại, ví dụ như Lôi Vương chuỳ của Lôi tộc, nhưng có Thiên Diễn bàn cờ cùng bát bảo Thái Dương luân ở đây thì Lôi Vương chùy cũng không cần dùng nữa.


- Ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi giết ta như thế nào.


Lâm Phong nhìn chằm chằm Thương Khiếu, dùng giọng nói lạnh như băng nói ra, đồng thời lực lượng hỏa diễm pháp tắc được rót vào bên trong bát bảo Thái Dương luân, bên trên bát bảo Thái Dương luân lập tức xuất hiện một vầng Thái Dương chói mắt, điên cuồng phun ra nuốt vào uy áp hủy diệt vạn vật, đương nhiên Lâm Phong không cách nào lợi dụng tất cả năng lượng của kiện Đế Binh này, chỉ cần phát huy ra một tia lực lượng trong đó, cũng đủ để hắn nắm giữ lực lượng phá hủy đáng sợ rồi.


- Ông!


Cùng lúc đó, thân thể Lâm Phong biến mất ngay tại chỗ, giống như một cơn gió vậy, chỉ thấy một vị cường giả Thương tộc bị uy áp kinh khủng của Thái Dương bao phủ quanh người, sắc mặt người này trở nên kịch biến, muốn muốn chạy trốn nhưng bát bảo Thái Dương luân đã đâm thẳng đến, giống như muốn chọc mù ánh mắt của hắn vậy, vầng Thái Dương trên đó lập tức bạo phát ra, hóa thành ánh sáng Thái Dương oanh trúng thân thể của hắn trong chớp mắt, khiến cho cả người hắn đều bị thiêu cháy, sau đó biến mất trong Thái Dương hỏa không thấy gì nữa. Vài đạo chưởng ấn đồng thời đánh về phía Lâm Phong, tay trái Lâm Phong run lên, Thiên Diễn bàn cờ biến thánh to lớn ngăn cản phía trước người hắn, toàn bộ công kích bị ngăn cản lại, cùng lúc đó Lâm Phong cũng vỗ một chưởng vào mặt sau Thiên Diễn bàn cờ, sức mạnh đáng sợ phun ra nuốt vào, trực tiếp phá tan đầu một người giết chết hắn.


- Nếu hai bên không xuất ra binh khí còn có thể chiến, nếu xuất ra binh khí thì người Thương tộc càng tự tìm đường chết.


Đám người phía dưới thầm nghĩ trong lòng, Thiên Diễn bàn cờ có thể phòng, bát bảo Thái Dương luân có thể công, thân pháp Lâm Phong lại nhanh như vậy, những người này căn bản không có cách nào cùng hắn chiến, chỉ có Thương Khiếu có một kiện binh khí có thể chống lại binh khí của Lâm Phong, nhưng nó cũng chỉ là binh khí phòng thủ, lực lượng bản thân Thương Khiếu không đủ, không uy hiếp được Lâm Phong. Trận phù phá toái, thân ảnh Lâm Phong trực tiếp biến mất tại chỗ, bát bảo Thái Dương luân bay ra, ánh sáng Thái Dương tiếp tục nay qua trên đầu một người khác, hỏa diễm lại được đốt cháy lên lần nữa. Lực lượng thần niệm điên cuồng diễn hoá ra, khí tức tịch diệt trong Thiên Diễn bàn cờ không ngừng phun ra nuốt vào, khiến cho sắc mặt đám người Thương tộc trở nên cực kỳ khó coi.


- Đi.


Lúc này Thương Khiếu quyết đoán lùi về phía sau, những thành viên khác của Thương tộc cũng nhanh chóng thối lui, không tiếp tục chiến đấu nữa.


- Kim Ô!


Lâm Phong nổi giận gầm lên một tiếng, thần sắc Kim Ô trở nên lạnh lẽo, nhưng thân thể của hắn vẫn phóng lên trời hóa thành bản thể, Thái Dương thần điểu Kim Ô hiện thân, bay thẳng đến phía trước hạ xuống trước mặt Lâm Phong. Lâm Phong đạp lên thân thể cực lớn của Kim Ô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám người Thương đang chạy trốn phía xa, thần sắc lạnh buốt, sát ý lộ ra ngoài, chém giết chán rồi muốn đi sao? Làm gì có chuyện tốt như vậy.


- Ông!


Lực lượng Phong pháp tắc từ dưới chân Lâm Phong toả ra, bao phủ thân thể Kim Ô bên dưới, gia trì thêm tốc độ của Kim Ô lần nữa, tốc độ của hắn càng trở lên đáng sợ.


- Oanh!


Bên trên bát bảo Thái Dương luân có một đạo hỏa diễm bạo phát ra, một vị cường giả hạ vị Hoàng ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, trực tiếp bỏ mình. Kim Ô cũng há cái miệng to lớn của minh ra phun ra một đạo Thái Dương hỏa bao phủ thân hình một người đang chạy trốn lại, khiến cho hắn bị thiêu chết ở bên trong ngọn lửa, thân thể Kim Ô trực tiếp xuyên qua thân thể đối phương, tiếp tục đuổi theo người khác. Mặc dù cường giả Thương tộc đều có tu vi trung vị Hoàng nhưng không có am hiểu không gian pháp tắc và Phong pháp tắc nên tốc độ của chúng không có nhanh bằng tốc độ tốc độ khủng khiếp của Thái Dương thần điểu Tam Túc Kim Ô phối hợp với lực lượng Phong pháp tắc của Lâm Phong.


- Ngăn hắn lại.


Thương Khiếu nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ thấy hắn tế ra một đôi đôi cánh hoàng khí, khiến cho tốc độ cuồng mãnh tăng lên, đồng thời hắn bóp vỡ một cái ngọc giản, sắc mặt khó coi đến cực hạn.


- Lâm Phong, ta không tru sát ngươi, thề không làm người.


Thương Khiếu nổi giận gầm lên một tiếng, Thương Khiếu hắn chưa từng nhận qua loại sỉ nhục này, bị Lâm Phong điên cuồng đuổi giết, như chó nhà có tang vậy.


- Ông!


Hai vị cường giả trung vị Hoàng chia ra hai bên chạy thục mạng, gặp loại tình huống sống chết này ai rảnh đi giúp hắn ngăn cản Lâm Phong chứ, người trong võ đạo bảo vệ mạng của chính mình mới là chuyện quan trọng nhất, trung thành rồi chết đi thì có ích lợi gì? Bọn hắn mất bao nhiêu năm mới có thành tựu trung vị Hoàng, làm sao có thể chết như vậy, cho nên họ phải trốn.


- Phản nghịch, các ngươi sẽ chết rất thảm.


Thương Khiếu nổi giận gầm lên một tiếng, đám người kia chia ra hai bên chạy trốn nên Lâm Phong chỉ đuổi theo hắn, nếu không phải trên người hắn còn có đôi cánh Hoàng khí thì hắn đã bị Lâm Phong đuổi kịp rồi.


- Thương Khiếu, ngươi luôn mồm nói muốn tru sát ta, sao bây giờ lại chạy như chó nhà có tang vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy nhục sao?


Thanh âm cuồn cuộn của Lâm Phong ẩn chứa lực lượng ma chú đáng sợ khiến cho ý chí của Thương Khiếu bị rung chuyển, đạo âm thanh kia không ngừng vang vọng trong thức hải của hắn. Thương Khiếu hắn đường đường là huyết mạch dòng chính của Thương tộc, hôm nay lại phải chịu khuất nhục chạy thục mạng như vậy, thật sự quá sỉ nhục.


- Bây giờ ngươi dừng lại, ta và ngươi không dùng bất kỳ loại binh khí nào, chiến một trận.


Giọng nói của Lâm Phong lại vang lên lần nữa, truyền thẳng vào trong thức hải của Thương Khiếu.


- Chiến?


Thần sắc Thương Khiếu lung lay, tốc độ có chút chậm lại. Ngay tại thời điểm tâm thần hắn rung chuyển, Lâm Phong liên tục bóp vỡ mấy cái trận phù, thân thể trực tiếp nhảy vọt qua, kéo gần khoảng cách với Thương Khiếu.


- Đại địa!


Lâm Phong gầm lên một tiếng, cánh tay run lên không gian lập tức rung chuyển, hình như có một cỗ trọng lực cường hoành tác dụng trên người Thương Khiếu, khiến cho thân thể của hắn hơi hơi trầm xuống một chút, cùng lúc đó bát bảo Thái Dương luân trong tay Lâm Phong cũng được hắn đánh ra, ánh sáng hủy diệt của Thái Dương trực tiếp đánh lên đôi cánh Hoàng khí phía sau lưng Thương Khiếu, trong nháy mắt hoàng khí bị sụp đổ nổ tung, thân thể Thương Khiếu cũng bị cỗ lực lượng này đánh bay về phía trước một khoảng, nhưng không có bị thương, thương vương khải giáp của hắn mang lực lượng công kích bỏ qua.


- Đông!


Lâm Phong đạp chân vào hư không khiến thiên địa rung động, Thương Khiếu không tiếp tục chạy trốn nữa mà chậm rãi quay người lại, Thương Vương Khải Giáp bao phủ từng bộ phận trên thân thể của hắn, lúc này nhìn hắn cực kỳ uy nghiêm và chói mắt, hai con ngươi đen kịt ẩn chứa sự băng lãnh nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.


- Ta xem ngươi làm sao tru sát ta.


Giọng nói lạnh như băng của Thương Khiếu truyền ra, trên người hắn mặc Thương Vương Khải Giáp, Lâm Phong làm sao có thể giết được hắn, hiện tại hắn dừng lại vì không bao lâu nữa gia chủ Thương Lăng sẽ cảm giác được, khi đó sẽ là tử kỳ của Lâm Phong.


- Kim Ô, ngươi cùng với Thanh Phượng và Toan Nghê trở về Yêu giới đi.


Lâm Phong nói với Kim Ô ở sau lưng, ba người chính này chính là con cháu ba vị đại yêu ở Yêu giới, Thương tộc sẽ không dám làm gì với bọn họ, huống hồ việc này từ hắn mà ra, Thương tộc sẽ không giận chó đánh mèo làm khó đám người Kim Ô. Ánh mắt thâm thuý của Kim Ô lóe lên, hắn không nghĩ tới thời điểm này Lâm Phong lại muốn bọn hắn rời đi, đến cùng thì gia hỏa này đang suy nghĩ cái gì?


- Được.


Kim Ô đáp lại một tiếng, lập tức nộ khiếu bay ngược về sau, rời khỏi nơi này. Lâm Phong đạp mạnh bước chân một cái, Thương Khiếu hừ lạnh một tiếng, Thương Vương Khải Giáp lại mở rộng lần nữa, che kín hai con mắt lộ ra bên ngoài lại sau đó tung nắm đấm mãnh liệt về phía Lâm Phong. Chỉ thấy trong tay Lâm Phong đột nhiên xuất hiện một tòa cung điện đập về phía Thương Khiếu, một đạo âm thanh trầm đục vang lên, lực phòng ngự đáng sợ đến cực điểm của Thương Khiếu khiến Ngọc Hoàng cung không có khả năng rung chuyển được hắn, nhưng nó lại ép cho thân thể Thương Khiếu không ngừng rơi xuống dưới không trung. Người trong thành nhìn thấy một tòa cung điện từ trên trời giáng xuống, trong lòng mọi người đều cảm thấy run rẩy dữ dội, ai đang chiến đấu mà trực tiếp dùng một tòa cung điện nghiền ép như thế.


- Tránh ra.


Từng đạo thân ảnh nhao nhao tránh ra, mọi người lập tức nghe được một tiếng ầm ầm vang lên, giống như thiên địa bị sụp đổ vậy, đám người phương xa nhìn chằm chằm vào tòa cung điện to lớn này, ánh mắt lóe lên vẻ bất định. Sở gia cũng có không ít người đi theo xem náo nhiệt, nhưng họ chỉ thấy một toà cung điện nện xuống đại địa mà thôi, rồi sau đó không có bất luận động tĩnh gì khác, chuyện này khiến cho bọn hắn lộ ra thần sắc nghi hoặc, không có khả năng Lâm Phong đại chiến với Thương Khiếu dưới đất mà một tia động tĩnh cũng không có? Lúc này, ở một vùng đất xa xôi khác, Thương Lăng lấy tốc độ khủng bố, vượt qua hư không đi đến, đột nhiên cước bộ của hắn ngừng lại, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang đáng sợ.


- Chuyện gì xảy ra?


Sắc mặt Thương Lăng rất khó coi, đưa tay lấy ra một cái ngọc giản, hắn không cảm giác được khí tức của Thương Khiếu nữa.


- Chết rồi sao?


Thương Lăng lại lấy ra một vật khác, một phần linh hồn của Thương Khiếu vẫn ở đó không có bị vỡ ra, điều này có nghĩa Thương Khiếu vẫn còn sống, nhưng tại sao khí tức của nó lại không có bất cứ động tĩnh gì, giống như bốc hơi khỏi thiên địa vậy! Thương Lăng chỉ dừng lại trong nháy mắt rồi tiếp tục chạy về phía trước, hướng đến vị trí có khí tức của Thương Khiếu chấn động một lần cuối cùng mà đi, thời điểm hắn đuổi tới nơi thì chỉ thấy nơi đó có một tòa cung điện to lớn tọa lạc, tất cả mọi người đều vây quanh tòa cung điện này ngắm nhìn nó, lộ ra thần sắc tò mò.


- Thương Khiếu của Thương tộc ta đâu?


Thần sắc Thương Lăng lạnh như băng, hỏi người phía trước.


- Tiền bối, Lâm Phong và Thương Khiếu huynh đại chiến, Lâm Phong lấy toà cung điện này đánh lên người Thương Khiếu, đè xuống mặt đất, sau đó không thấy động tĩnh gì nữa.


Một người đứng đó trả lời Thương Lăng, sắc mặt Thương Lăng tái nhợt, lập tức bổ ra một đạo chưởng ấn, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, Ngọc Hoàng cung bị phá vỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp