Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1695 - Giết Đệ Tử Thánh Tộc


...

trướctiếp

Thiên Diễn bàn cờ trong hư không không ngừng tiến về phía trước, phiêu phù trên hồ Hàn Nguyệt lại đi về phía hồ Hàn Nguyệt đến giữa cổ đình.

Đôi mắt dễ thương của Y Nhân Lệ nhìn như yên bình, nhưng trong lòng sớm đã bốn bề sóng dậy, thật sự không thể nào thành Hoàng được sao? Nếu thật sự như vậy thì ông trời không khỏi đối xử với Lâm Phong quá mức tàn khốc, từ tiểu thế giới đi tới Vọng Thiên Cổ Đô, hắn vẫn luôn rất chói mắt, chẳng lẽ ông trời cũng phải ghen ghét. Một tiếng ầm nổ vang truyền ra, Thiên Diễn bàn cờ trực tiếp khiến cho cổ đình phía dưới nổ nát, cổ đình sụp xuống thân thể Y Nhân Lệ lắc lư nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích, một lát sau đã đứng trên Thiên Diễn bàn cờ mà thân thể Dương Diễm thì lại lơ lửng trong hư không, một hàng cường giả Thái Dương Thánh tộc đi chung quanh hắn, giống như lo lắng Lâm Phong sẽ gây bất lợi cho Dương Diễm, hiện tại sát tinh đã điên rồi.


- Theo ta rời khỏi đây.


Lâm Phong nói với Y Nhân Lệ. Y Nhân Lệ chấn động, nhìn đôi đồng tử thâm thuý trước mắt, nàng khẽ lắc đầu, nói:


- Lâm Phong, ta có con đường của mình.



- Một người bị ông trời vứt bỏ còn muốn dẫn theo tiên nữ Y Nhân rời đi sao?


Trong hư không Dương Diễm cười lạnh nói:


- Ngươi trước tiên hãy lo xem bản thân mình có thể rời khỏi đây được hay không đã a.


Bát bảo Thái Dương luân chiếu rọi sáng thiên địa, ánh sáng Thái Dương quay chung quanh thân, vô cùng chói mắt. Lâm Phong không nhìn Dương Diễm mà ánh mắt vẫn luôn chỉ nhìn Y Nhân, trầm mặc một lát rồi lập tức gật đầu, yên tĩnh nói:


- Một khi vì đạo mà mọi sự không thành, lần này lại gặp phải người qua đường.


Dứt lời, Lâm Phong quay người muốn rời đi nhưng lúc này, một cỗ lạnh như băng xuất hiện, trong Quảng Hàn cung một bóng người chậm rãi bước đến khiến cho Lâm Phong quay người nhìn lại, đôi đồng tử thâm thúy không khỏi hơi cứng lại.


- Nguyệt Tâm.


Lâm Phong nhìn chằm chằm vào bóng dáng bạch y đang chậm rãi bước đến, trên người toát ra vô tình ý.


- Vô tình chi đạo.


Đồng tử đám người co rút lại, nàng hẳn cũng là tiên tử Quảng Hàn đi? Lại tu vô tình đạo. Chỉ thấy Thu Nguyệt Tâm chậm rãi bước đến bên cạnh Lâm Phong, khí tức vô tình lăng lệ cường thịnh ác liệt, đôi mắt im lặng nhìn Lâm Phong như người qua đường vậy.


- Không ổn rồi.


Lang Tà thấy một màn này thần sắc ngưng lại, nữ tử này đã không còn là thê tử của Lâm Phong nữa:


- Lâm Phong, cẩn thận.


Lâm Phong coi như không nghe thấy lời Lang Tà vậy, chỉ nhìn chằm chằm Thu Nguyệt Tâm, nhiều năm ở bên nhau chẳng lẽ cũng chỉ như công dã tràng. Chỉ thấy đôi tay Thu Nguyệt Tâm vươn ra hướng về phía Lâm Phong, trong khoảnh khắc đó khắc trên người Lâm Phong một cỗ khí tức vô tình sát phạt đáng sợ tàn sát bừa bãi trong cơ thể Lâm Phong khiến đôi đồng tử hắn cứng ngắc, đôi mắt thâm thúy gắt gao nhìn người trước mắt.


- Lâm Phong, nàng đang trảm ngươi để thành đạo.


Lang Tà gầm lên một tiếng, mặc dù hắn không biết vì sao Thu Nguyệt Tâm lại như vậy nhưng nàng tu luyện vô tình chi đạo hơn nữa lại là nữ nhân của Lâm Phong như vậy nếu giết Lâm Phong không thể nghi ngờ để khiến thành tựu vô tình chi đạo của nàng thêm hoàn mỹ. Đám người chung quanh lộ ra thần sắc không hiểu, tiên nữ Quảng Hàn có người tu luyện vô tình đạo lại muốn trảm Lâm Phong lấy thành đạo.


- Đây không phải ngươi đúng không?


Lâm Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt hờ hững của Thu Nguyệt Tâm, chỉ thấy có một giọt nước xuôi theo khoé mắt nàng chảy xuống, nàng đã không còn là nàng nữa nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ nàng.


- Giết!


Trong con ngươi Thu Nguyệt Tâm truyền ra một giọng nói lạnh buốt, ánh sáng vô tình đại thịnh, pháp tắc trùng thiên, Lâm Phong chỉ có cảm giác trong cơ thể như bị chia năm xẻ bảy, mà trong hư không phía trên thương thiên vô tình phong bạo cuồn cuộn hội tụ, lạnh như băng, tiêu sái, thương thiên vô tình. Trảm Lâm Phong, thành vô tình đạo. Lâm Phong nhìn gương mặt xa lạ trước mắt, lại ngẩng đầu lên nhìn thương thiên, lực lượng pháp tắc lạnh như băng đang điên cuồng hội tụ mà thành, Thu Nguyệt Tâm, trảm hắn mà thành đạo.


- Cút!


Một tiếng gầm lên như dã thú theo miệng Lâm Phong phát ra, lực lượng đáng sợ ngập trời đánh lên người Thu Nguyệt Tâm khiến cho thân thể nàng bị đánh bay ra ngoài, mà khoé miệng Lâm Phong lại không ngừng có máu tươi chảy ra. Y Nhân Lệ nhìn Lâm Phong, trong đôi mắt đẹp không có sự mị hoặc, cũng không có sự lạnh lẽo như băng mà cũng chỉ có những hàng nước mắt lăn dài, nàng cho rằng đạo tâm của mình đã cứng cỏi rồi nhưng thật sự có thể bỏ lại tất cả ư, cho dù hắn sống hay chết thì kiếp này, nàng cũng sẽ không có nam nhân thứ hai.


- Giết chết hắn.


Trong hư không, Dương Diễm thét lên lập tức cường giả Thái Dương Thánh tộc từ trên trời giáng xuống, ánh sáng Thái Dương chói mắt vô biên bắn thẳng đến người Lâm Phong. Lâm Phong ngẩng đầu, đôi đồng tử lạnh lùng như đến từ Cửu U, hào quang Thần Niệm Cung Khuyết tỏa sáng, lực lượng thần niệm vô cùng điên cuồng diễn hoá trên Thiên Diễn bàn cờ.


- Ra!


Lâm Phong nổi giận gầm lên một tiếng, Thiên Diễn bàn cờ cuồn cuộn bay lên không, bước chân đạp mạnh, lập tức trên người hắn phủ thêm một tầng Ma Vương khải khủng bố, lực lượng phá diệt đáng sợ từ tứ phía xung quanh hắn xông lên vòm trời, bôi diệt những công kích cường thịnh kia.


- Ngươi lại còn có thể bất tử.


Đôi đồng tử Dương Diễm lạnh lùng, bát bảo Thái Dương luân huy sái ánh sáng Thái Dương rực rỡ, có một luân Thái Dương trực tiếp phóng về phía Lâm Phong muốn đốt cháy Lâm Phong thành hư vô. Bước chân đạp mạnh Thiên Diễn bàn cờ, lập tức bóng dáng Lâm Phong biến mất tại chỗ, xuất hiện tại một bàn cờ khác, lực lượng thái dương đáng sợ đánh lên trên Thiên Diễn bàn cờ như muốn đốt cháy nó, từng cường giả đều điên cuồng lao về phía Lâm Phong chém giết, Lâm Phong bị Thu Nguyệt Tâm công kích như vậy là cơ hội tốt nhất để hạ thủ.


- Oanh!


Lâm Phong bóp vỡ một khỏa trận phù, thân ảnh hắn lại lần nữa biến mất khiến cho đám người. Trong hư không, đồng tử Dương Diễm đột nhiên cứng lại, chỉ thấy một đôi đồng tử lạnh như băng đang nhìn chăm chú hắn. Nâng bát bảo Thái Dương luân lên, một luồng ánh sáng bắn giết ra đã thấy đôi đồng tử Tử Vong khủng bố nhìn xuyên thấu đôi mắt hắn.


- Huyết Chú!


Một chữ cấm bùng nổ trong mắt Lâm Phong, trong khoảnh khắc đó Dương Diễm cảm giác huyết mạch bạo động, không thể tự khống chế, phảng phất như tùy thời đều có khả năng bạo liệt vậy.


- Tử chú!


Lực lượng tử vong cướp đoạt lực lượng sinh mệnh của Dương Diễm khiến cho tay cầm chặt bát bảo Thái Dương luân cứng ngắc lại, cũng không dám oanh sát nữa, hắn như chỉ cần một ý niệm của Lâm Phong cũng có thể chú sát hắn. Phong chi lực lượng phiêu động tiếp cận, tử chú và lực lượng Huyết Chú càng ngày càng mạnh, Dương Diễm thậm chí không dám động đậy, một lát sau đôi tay tử vong của Lâm Phong đã nắm lấy cổ họng hắn.


- Buông hắn ra.


Chuyện này chỉ xảy ra trong thời gian ngắn khiến những tên cường giả Thái Dương tộc đang dùng tốc độ cực nhanh lao về phía Lâm Phong chém giết đồng tử co rút lại, Dương Diễm đã bị Lâm Phong bắt. Lâm Phong căn bản không để ý tới bọn hắn, túm cổ Dương Diễm chậm rãi ném xuống hạ không, không người nào dám ngăn trở hắn, thân thể Lâm Phong lại lần nữa rơi vào Thiên Diễn bàn cờ.


- Tên Dương Diễm này xong rồi, hắn còn tưởng rằng mình cũng là cường giả Vũ Hoàng nắm trong tay binh pháp bát bảo Thái Dương luân kinh khủng của Đế Vương là có thể vượt qua được Lâm Phong, lại không nghĩ rằng mặc dù Lâm Phong không thành Hoàng, nhưng đã thành tựu bảy hệ pháp tắc, pháp tắc tử vong và pháp tắc trớ chú đều có thể đơn giản cướp đi tánh mạng hắn.


Đám người thầm nghĩ trong lòng, một màn này cũng để cho mọi người hiểu rõ, bảo vật cho dù cường dã thì cũng chỉ là ngoại lực, thực lực mới là căn bản, một màn này khiến cho Dương Diễm không thể ngờ tới, nếu như hắn cũng là Vũ Hoàng thì lực lượng pháp tắc của Lâm Phong không có khả năng chỉ đơn giản đắc thủ, hắn cầm trong tay bát bảo Thái Dương luân đã có thể phá hủy Lâm Phong. Nhưng không có nếu như, Dương Diễm không thành Hoàng, cuối cùng không thể nào chống cự pháp tắc trớ chú bá đạo để cho bản thân lâm vào tuyệt địa, tự mình làm bậy.


- Buông hắn ra, nếu không Thái Dương Thánh tộc sẽ dốc hết toàn lực giết ngươi.


Trong hư không cường giả Thái Dương Thánh tộc lạnh lùng nói. Lâm Phong vẫn không để bọn hắn vào mắt, chỉ nhìn chằm chằm Dương Diễm trước mặt, Dương Diễm nhìn đôi đồng tử trước mắt trong lòng có sự sợ hãi nhè nhẹ, nói:


- Ngươi không dám giết ta.



- Ngươi thực sự biết an ủi bản thân.


Khoé miệng Lâm Phong lộ ra một nụ cười chết chóc, lực lượng trớ chú khủng bố khiến cho huyết mạch Dương Diễm điên cuồng bạo động, lực lượng tử vong ăn mòn phóng ra. Rống! Dương Diễm còn muốn giãy dụa, pháp tắc tử vong xuyên qua thân thể hắn, pháp tắc hỏa diễm đốt cháy thân thể hắn, phong pháp tắc phá hủy nhục thể hắn, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi thân thể hắn đã biến thành hư vô, còn bát bảo Thái Dương luân và nhẫn trữ vật của hắn đương nhiên Lâm Phong đã lấy tất.


- Tên điên này.


Đồng tử đám người co rút lại, Lâm Phong thật sự giết chết Dương Diễm. Trong hư không, Vũ Hoàng gào thét, ánh sáng hoàng khí đại phóng, điên cuồng hướng về phía hạ không đánh giết Lâm Phong, bước chân Lâm Phong liên tục bước ra nhưng mỗi bước của hắn dường như mỗi lúc một vô lực vậy, duy chỉ có cặp mắt kia vẫn sâu như vậy.


- Hắn không nhanh được.


Nơi xa trong hư không, nơi lão nhân và thiếu nữ đang đứng, thấy Lâm Phong điên cuồng sử dụng trận pháp, lão nhân thấp giọng nói ra.


- Ngươi muốn cứu hắn không?


Thiếu nữ nhìn lão nhân, trong ánh mắt ẩn giấu một tia chờ mong.


- Vì sao ta phải cứu hắn?


Lão nhân hỏi lại thiếu nữ, khiến cho đôi mắt thiếu nữ ngưng lại, nói:


- Thiên phú xuất chúng như thế, lại bị trời vứt bỏ, lại bị nữ nhân phản bội, chung quanh còn có cường giả Đại Đế dòm ngó, ngươi không cứu hắn vậy thì hắn chết chắc.



- Ta lại không biết hắn.


Lão nhân mỉm cười nói.


- Nhưng ta biết hắn a.


Thiếu nữ nhếch miệng với lão nhân, lão bất tử kia thực đáng hận a, nếu như bị người khác thấy thánh nữ yêu tộc có một mặt như thế thì không biết sẽ có biểu cảm gì.


- Vậy thì được, vì bảo bối của ra nên ta sẽ cứu hắn một phen, mặc dù hắn bị trời vứt bỏ, chúng ta tốt xấu gì cũng cho hắn một đường ánh rạng đông, có lẽ thủ đến mây mờ trăng tỏ!


Lão nhân mỉm cười nói. Trên hồ Hàn Nguyệt, một cỗ thiên uy mênh mông hàng lâm khiến cho những tên cường giả Thái Dương Thánh tộc đều ngừng chiến đấu, ánh mắt tất cả mọi người cứng lại, lập tức chỉ thấy trong hư không có một cường giả khủng bố xuất hiện khiến mọi người thầm than trong lòng, cường giả Đại Đế đến rồi. Khoé miệng Lâm Phong vẫn còn rỉ máu tươi, toàn thân phảng phất cũng không có khí lực, sinh mệnh bí truyền đã không thể nào khôi phục thương thế, nhìn thân ảnh trong hư không, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười vừa vui vẻ vừa bi thương, vốn định tới đây đăng lâm Hoàng vị sau đó lập tức rời đi, lại không ngờ bị trời vứt bỏ rồi gặp phong ba như vậy, đây quả thật là Thiên Mệnh ư!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp