Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1696 - Nghịch Loạn Thương Thiên


...

trướctiếp

Xa xa, toàn thân Cùng Kỳ dữ tợn, đồng tử thạc đại nhìn hết tất cả mọi thứ ở phương xa, một hồi im lặng.


- Tên tiểu hỗn đản nhà ngươi ngại mệnh mình dài quá a.


Trong lòng Cùng Kỳ im lặng, thiên vứt bỏ thì thiên vứt bỏ, còn như vậy ấy ư, bảy hệ pháp tắc đã thành phải nên đi ra từ sớm, bây giờ thì hay rồi, cường giả Đại Đế xuất hiện lúc này thật sự là kiếp nạn đã đến rồi.


- Ngươi đang hãm hại bổn Đế a.


Cùng Kỳ im lặng nói, cường giả Đại Đế dường như không chỉ đến một vị, lần này hắn bị tên khốn khiếp hãm hại chết rồi. Người Thái Dương Thánh tộc nhìn thấy trong hư không có cường giả Đại Đế đến, lập tức đình chỉ chiến đấu, đồng thời thân ảnh Lang Tà lóe lên xuất hiện bên cạnh Lâm Phong, ánh mắt cũng nhìn bóng dáng Đại Đế xuất hiện trong hư không.


- Cho dù kẻ nào cũng không được giết hắn.


Giọng Lang Tà lạnh như băng, nhìn chằm chằm hư không rồi nói.


- Ta muốn có Thiên Diễn bàn cờ cùng với tất cả số nhẫn vật trữ trên người hắn.


Trong hư không cường giả Đại Đế nhàn nhạt nói, khoé miệng Lâm Phong phác hoạ ra một tia cười lạnh, hào quang lấp lánh, thu nhỏ Thiên Diễn bàn cờ lại, lập tức trôi nổi trong hư không, đi vào lòng bàn tay Lâm Phong, chỉ thấy Lâm Phong nhìn Lang Tà bên cạnh, dưới tuyệt cảnh này mà Lang Tà còn có thể như vậy khiến hắn có một tia vui mừng, nói:


- Lang Tà, giúp ta đảm bảo Thiên Diễn bàn cờ, nếu như ta chết, ngươi hãy cầm lấy dùng.



- Được.


Lang Tà gật đầu, nhận lấy Thiên Diễn bàn cờ rồi nhìn vào hư không nói:


- Ngươi hẳn là người của Lôi tộc a, Thiên Diễn bàn cờ đang trên người ta, nếu như ngươi mở miệng hỏi ta, ta sẽ cho ngươi, nhưng tốt nhất ngươi hãy suy nghĩ kỹ càng hậu quả, có lẽ Giới tộc cổ ra phát binh Lôi tộc, khi đó sẽ không chỉ đơn giản liên quan đến Thiên Diễn bàn cờ như vậy đâu.


Đám người nghe được lời nói của Lang Tà, thần sắc ngưng lại, Thiên Diễn bàn cờ trong tay Lâm Phong và trong tay Lang Tà có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, trên người đệ tử cổ Thánh tộc đều có trọng bảo, ai dám cướp đoạt thì chẳng phải đánh vào mặt cổ Thánh tộc sao, hôm nay Thiên Diễn bàn cờ lại trong tay Lang Tà, như vậy động đến hắn thì cũng chính là động tới Giới tộc cổ.


- Hắn giết chết Dương Diễm của Thái Dương Thánh tộc ta, dù thế nào đi chăng nữa thì hôm nay hắn cũng phải chết, ta không tin Giới tộc cổ sẽ khai chiến với Thái Dương Thánh tộc.


Cường giả Thái Dương Thánh tộc lạnh như băng nói, một mạng đổi một mạng, bọn hắn không muốn Thiên Diễn bàn cờ nhưng lại muốn mạng Lâm Phong, hơn nữa lấy lại bát bảo Thái Dương luân, nếu không trở về bọn họ đều chỉ còn đường chết.


- Ông!


Lại một cổ thiên uy kinh khủng nữa giáng xuống trói buộc lấy thân thể Lâm Phong và Lang Tà khiến cho ánh mắt Lang Tà cứng đờ, lạnh nhạt nói:


- Tiền bối phương nào tại sao không hiện thân?



- Oanh!


Lời Lang Tà vừa dứt, một lực lượng kinh khủng từ trên thiên giáng xuống, đại thủ ấn dường như xuất hiện từ trong hư vô, trực tiếp theo vòm thiên hướng về phía Lâm Phong oanh sát một cách nhanh như chớp.


- Có người muốn ám sát Lâm Phong.


Đám người trong lòng khẽ run, Lang Tà không để cho người khác giết Lâm Phong, đối phương không lộ diện mà trực tiếp lấy đại năng thủ đoạn đánh chết trong hư không. Ngay tại giờ phút này, một quang thúc khủng bố xuất hiện đánh lại chưởng ấn vô cùng mạnh mẽ kia, hư không nổ tung, lực lượng kinh khủng sinh ra một vòng xoáy đáng sợ khiến cho đôi đồng tử đám người lại ngưng tụ.


- Ai?


Ánh mắt mọi người nhìn bốn phía trong hư không, rốt cuộc có bao nhiêu người âm thầm theo dõi nơi đây. Trong lúc đó, vài cỗ thiên uy đáng sợ bao phủ hư không như muốn đè sập cả vùng thiên, đám người chỉ có cảm giác một hồi hít thở không thông, mà sắc mặt Lâm Phong càng lúc càng yếu ớt, một cỗ thiên uy kia nếu như rơi trên người hắn thì sẽ tru sát hắn.


- Ai dám làm hỏng chuyện của bổn Đế.


Một âm thanh lạnh lẽo tựa băng hàn bao phủ hư không, có vẻ như người vừa nãy muốn đánh chết Lâm Phong mở miệng, thiên uy càng thêm đáng sợ áp xuống hư không, khiến cho đám người có loại cảm giác hít thở không thông.


- Phía đông?



- Không đúng, phía tây cũng có cường giả.



- Ba vị, hơn nữa còn là Đại Đế của Lôi tộc, đã có ba vị Đại Đế xuất hiện rồi.


Đám người rung động trong lòng, ba cổ thiên uy, hôm đó vứt tới người, hôm nay còn có thể sống được mà đi à.


- Ầm ầm!


Trong hư không, có người cuồn cuộn gào thét, đám người chỉ cảm thấy thiên địa giống như đang gầm thét, cùng lúc đó cũng xuất hiện một yêu phượng dài hơn mấy ngàn mét khủng bố vô cùng nuốt hết thiên địa.


- Ai?


Một âm thanh cuồn cuộn gào lên, Đại Đế vừa rồi nhưng giờ phút này dường như có cường giả đang công kích hắn. Rất nhiều người thân thể lạnh run, cỗ thiên uy chèn ép tới mức bọn hắn không thể nào thở gấp, hư không bắt đầu bạo động, phong vân biến sắc, yêu phượng kinh khủng kia nuốt hết thiên địa, cuốn lấy phong vân bát phương, từng tiếng nổ vang dữ dội truyền ra, đám người chỉ cảm thấy từng đợt cơn lốc đang nộ khiếu.


- Cút!


Một giọng nói già nua truyền ra từ trong hư vô khiến cho đồng tử đám người cứng đờ, đây là giọng nói của người còn lại, người khiến cho thiên đất bát phương chuyển động, cường giả yêu phượng thôn thiên. Người còn lại không trả lời, lập tức hư không cuồn cuộn, dường như người vừa rồi đã bị khu trục rời đi.


- Tất cả cút hết cho lão tử.


Giọng nói già nua lần nữa vang vọng hư không, trong lòng đám người run rẩy dữ dội, ai mà lại bá đạo cường hoành như vậy muốn tất cả mọi người cút hết.


- Có nhân vật đại năng khủng bố xuất hiện.


Trong lòng mọi người run rẩy, từng đạo phong vân phiêu động, những người khác đều âm thầm bỏ đi, lúc này trong hư không một cơn lốc đáng sợ cuồn cuộn lao đến bao phủ trọn thân thể Lâm Phong, giờ khắc này Lâm Phong rốt cuộc cũng không kiên trì nổi liền té xỉu, tất cả mọi chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài đều không thể nào hay biết được nữa.


- Một nhân vật thật đáng sợ.


Lang Tà nhìn chằm chằm hư vô, đi rồi, Lâm Phong bị người ta đưa đi rồi nhưng hắn lại không ngăn cản bởi hắn cũng không ngăn được, người nọ vừa rồi đang giúp Lâm Phong đấy, hi vọng Lâm Phong sẽ không sao. Xa xa, ánh mắt Cùng Kỳ lóe lên, thấy chuyênh xảy ra như vậy cũng có chút kinh ngạc, nói nhỏ:


- Vật cực tất phản, tiểu hỗn đản đã trải qua một kiếp nạn lớn không ngờ lại có kỳ ngộ mới, không cần bổn Đế phải ra tay nữa.


Dứt lời, hắn cuồn cuộn ra đi. Lúc này, Thu Nguyệt Tâm đã thành vô tình chi đạo, đăng lâm Hoàng vị, lệ ngân nơi khóe mắt đã biến mất tựa hồ chỉ còn vô tình ý, hôm nay, nàng đã không phải là nàng nữa rồi. Đôi mắt dễ thương của Y Nhân Lệ buồn vô cớ, một khi vì đạo mà mọi sự không thành, lần này lại gặp phải người qua đường, trong lòng nàng có cảm giác bi thương, hi vọng hắn có thể phá vỡ Hoàng kiếp, thành tựu Hoàng vị, lại có thể dấy lên phong vân. Ánh mắt Thương Khiếu lạnh như băng, không nghĩ tới tên Lâm Phong lại có số bất tử, giờ phút này thần sắc hắn lạnh như băng, nhìn không gian phương xa thì thào nói nhỏ:


- Người bị thiên vứt bỏ, pháp tắc bất hàng, cho dù rời đi nơi khác thì thế nào chứ, suốt đời cũng chỉ có thể dừng lại ở cửa Vũ Hoàng, dù ngươi có thiên phú mạnh mẽ, thành tựu thập tuyệt pháp tắc cũng vẫn chỉ là một kẻ phế nhân.


Tất cả mọi người ai nấy đều có tâm tư khác nhau, có người tiếc hận thay cho Lâm Phong, trong lòng hơi có cảm giác bi thương, thiên cao đố kỵ anh tài, pháp tắc bất hàng, không có hi vọng thành Hoàng; lại cũng có người thấy vậy mà hả hê. Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan đến Lâm Phong. Vọng Thiên Cổ Đô, trên một đỉnh núi xanh ở Yêu tộc, Lâm Phong tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, đây đã là ngày thứ ba hắn ngủ say, mở to mắt, hắn thấy mình giờ đây đang nằm trên một phiến đá khổng lồ mát lạnh, gió nhẹ thổi qua nhưng lúc này Lâm Phong cũng không có tâm tình hưởng thụ, tất cả giống như một giấc mộng, tất cả chỉ là công dã tràng. Ánh mắt chậm rãi chuyển qua, Lâm Phong chỉ thấy phía trước có một bóng người, một bộ thanh y ưu nhã thánh khiết, Thanh Phượng, thánh nữ của Yêu tộc. Lâm Phong chậm rãi đứng dậy, hắn phát hiện thương thế của mình đã được chữa lành rồi, hắn nhớ khi mình sắp ngã xuống có một vị cường giả khủng bố xuất hiện, chẳng lẽ người của Yêu tộc?


- Tiền bối Yêu tộc đã cứu ta?


Lâm Phong hỏi Thanh Phượng.


- Ngươi đã tỉnh.


Thanh Phượng chuyển ánh mắt qua, nở một nụ cười vô cùng rực rỡ, trong lòng có chút tiếc hận, lão nhân đã nói cho hắn một tia ánh rạng đông nhưng thật sự có thể xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng sao, thiên phú tuyệt luân lại bị thiên vứt bỏ, thật đáng tiếc.


- Lão nhân đã cứu ngươi.


Thanh Phượng thấp giọng nói. Lâm Phong mặc dù không biết lão nhân Thanh Phượng nói là ai nhưng có lẽ đó là nhân vật cự phách của Yêu tộc, lại lần nữa hồi sinh nhưng Lâm Phong lại cũng không quá vui vẻ.


- Cảm ơn.


Lâm Phong nở nụ cười nhìn Thanh Phượng nhưng nụ cười ấy lại có chút đắng chát.


- Không cần cảm ơn.


Thanh Phượng tùy ý nói:


- Ngươi đi dạo chung quanh đi, buông lỏng tâm tình a.



- Ừm.


Lâm Phong khẽ gật đầu, thân hình lóe lên đạp bộ trên thanh phong, một lát sau hắn đi vào vách núi, nhìn ra xa vạn trượng phong, vươn tay, từng sợi lực lượng pháp tắc quấn quanh, hào quang chói mắt, bảy hệ, bảy hệ pháp tắc thì thế nào, bất hàng pháp tắc, hắn không thể trở thành Vũ Hoàng, về sau tu vi vĩnh viễn cũng chỉ dừng bước tại vị trí này. Pháp tắc chi quang chập chờn, nhưng lúc này đôi mắt Lâm Phong ngưng tụ, trong lòng hình như có chỗ cảm giác, tâm niệm vừa động chìm vào thể nội, Thiên Thư Vũ Hồn chập chờn, phát ra ánh sáng rực rỡ, lại một Vũ Hồn bắt đầu chuyển động.


- Vũ Hồn!


Trong nội tâm Lâm Phong khẽ nhúc nhích, thật lâu không động tới Vũ Hồn, Thiên Thư Vũ Hồn rốt cuộc lại có phản ứng.


- Mở.


Tâm niệm Lâm Phong vừa động, thế nhưng Vũ Hồn vẫn khép chặt, khó có thể mở ra.


- Thiên vứt bỏ ta, người vứt bỏ ta, chẳng lẽ ngươi cũng muốn vứt bỏ ta?


Đồng tử Lâm Phong thâm thúy, một tia ma mang ẩn hiện, ý niệm mãnh liệt điên cuồng phóng thích khiến cho Vũ Hồn run rẩy càng ngày càng mãnh liệt. Bảy hệ pháp tắc trong người đều đồng thời điên cuồng đánh thẳng vào Vũ Hồn, những ánh hào quang khác nhau lưu chuyển khắp trên Vũ Hồn, đôi đồng tử Lâm Phong lạnh buốt, ý niệm càng ngày càng cường thịnh.


- Mở cho ta!


Trong nội tâm Lâm Phong gào rú, hắn như cảm nhận được một cỗ lực cản kinh khủng, độ khó mở Vũ Hồn vượt xa bất cứ thứ gì trong quá khứ, Vũ Hồn này rốt cuộc sẽ có cái gì. Có lẽ, sẽ là cơ hội! Lâm Phong nhắm mắt lại, thân thể run lên nhè nhẹ, ý niệm kinh khủng phóng thích khiến cho toàn thân hắn gắt gao kéo căng, hắn như không phải đang chiến đấu với Vũ Hồn của mình mà đang chiến đấu với thiên, một màn bên hồ Hàn Nguyệt lại một lần nữa hiện ra trong đầu, hiện lên rõ mồn một trước mắt, vô cùng rõ ràng. Pháp tắc bất hàng, thiên muốn bắt nạt hắn, thiên vứt bỏ hắn, chẳng lẽ hắn không thể thành Hoàng sao? Không, hắn buông tha, tất cả mọi thứ thực sự là công dã tràng, thiên vứt bỏ hắn, hắn cũng muốn thành hoàng, đạp phá vùng thiên kia.


- Thiên vứt bỏ ta, ta cũng muốn nghịch loạn thương thiên.


Lời trong miệng Lâm Phong phun lạnh như băng, vang vọng khắp sơn cốc, giờ khắc này âm thanh ầm ầm vù vù trong đầu Lâm Phong, Vũ Hồn trong linh hồn run rẩy, mở rồi! Thân thể Thanh Phượng khẽ run lên, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng tang thương kia, thiên vứt bỏ hắn, hắn nghịch loạn thương thiên, vô cùng khinh cuồng, hắn muốn nghịch loạn như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp