Xa xa, trong hư vô, có hai bóng người xuất hiện một già một trẻ, lão giả dáng người khôi ngô, thiếu nữ thì ưu nhã cao quý.
- Thập Tuyệt thành Hoàng, thương thiên vứt bỏ sao?
Thiếu nữ một thân y phục trắng tinh, nhìn Lâm Phong phía xa rồi quay sang hỏi lão nhân cao lớn bên cạnh.
- Có lẽ không phải Thập Tuyệt thể.
Ánh mắt lão nhân bắn ra tinh mang.
- Không phải thập tuyệt?
Trong đôi mắt thiếu nữ ánh lên một tia dị sắc, lập tức lẩm bẩm:
- Gia hỏa này điên rồi, thậm chí ngay cả Thiên Diễn bàn cờ mà cũng lấy ra.
- Thành Hoàng gặp Hoàng kiếp, pháp tắc bất hàng, tao ngộ bị ông trời vứt bỏ thì bất cứ người tu luyện võ đạo nào cũng đều sẽ nổi điên, huống hồ hắn còn là người có thiên phú mạnh mẽ, thiên phú mạnh mẽ mà lại hết lần này tới lần khác không thể thành Hoàng cho nên sẽ càng điên hơn.
Lão già đó tóc tai rối bời, thấp giọng cười nói, tiểu gia hỏa này có vài phần giống hắn năm đó. Bên trong cổ đình, Dương Diễm thấy Thiên Diễn bàn cờ xuất hiện, trong mắt lộ rõ sự tham lam, chậm rãi đứng lên, trong tay hắn xuất hiện bát bảo Thái Dương luân sáng chói như ánh mặt trời, gia hỏa này đang từng bước tự tìm đường chết, bị ông trời vứt bỏ rồi hôm nay lại bỏ mạng nơi đây. Từng cường giả lơ lửng trên không, ngưng mắt nhìn Lâm Phong. Chỉ thấy bước chân Lâm Phong lần nữa đạp mạnh, Thiên Diễn bàn cờ điên cuồng khuếch trương càng lúc càng lớn lên, giống như một cái giường đại địa bày dưới ánh trăng, bên trên có hào quang của quân cờ vô tận lóe lên giống như trânh pháp ngày, những con cờ này phảng phất như đang sống lại. Trong thần niệm hiện lên cung điện lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Phong khiến cho bảo tướng của Lâm Phong trang nghiêm giống như Cổ Thần vậy.
- Thần Niệm Cung Khuyết.
Đồng tử đám người lại hơi co rút, chỉ thấy ánh sáng rực rỡ lại bày vẫy trên bàn cờ mênh mông, ánh sáng Thần Niệm Cung Khuyết và Thiên Diễn bàn cờ đan vào nhau, đồng thời lực lượng thần niệm vô tận chui vào trong đó, lực lượng câu thông Thiên Diễn như đang điên cuồng diễn hóa.
- Giết!
Lúc này một vị cường giả tung ra một chưởng lực vào trong hư không, chưởng ấn bao trùm vòm trời, hung hăng đập xuống chỗ Lâm Phong, uy lực vô cùng cường thịnh.
- PHÁ.
..! Bước chân Lâm Phong đạp mạnh, trên Thiên Diễn bàn cờ diễn hóa ra trận quang phóng lên trời, đánh lên trên chưởng ấn khiến cho chưởng ấn phá toái, hóa thành hư vô, đồng thời nơi Lâm Phong đứng, hào quang bàn cờ càng tăng lên, một bức khải giáp ẩn chứa ý chí đại địa đen kịt bao phủ thân thể hắn lại, trong tay Lâm Phong xuất hiện một chuôi trường thương, Thiên Cơ Kiếm lóng lánh.
- Gia hoả này thật thanh tú.
Trong hư không, lão nhân nhìn chằm chằm Lâm Phong rồi nhếch miệng mỉm cười, lúc này trong tay Lâm Phong cầm trường thương, đầu treo cung điện, người mặc khải giáp, thanh tú giống như Chiến Thần.
- Lão gia hỏa ngươi nhìn cảm thấy hả hê sao.
Thiếu nữ trừng mắt nhìn lão gia hỏa, im lặng nói.
- Nghe đồn Thiên Diễn bàn cờ có thể có được lực lượng diễn hóa, lấy thần niệm Lâm Phong rót vào trong đó sẽ diễn hóa xuất trận pháp cường đại, hắn không chỉ võ đạo cường đại, hơn nữa còn tinh thông trận đạo.
Đám người nhìn chằm chằm Lâm Phong như Chiến Thần trên bàn cờ, trong nội tâm hơi rung động, một người bị ông trời vứt bỏ lại bướng bỉnh như vậy, muốn tranh đấu với thiên. Cường giả thượng vị Hoàng Cổ tộc nhìn chằm chằm Lâm Phong, không nghĩ tới Thiên Diễn bàn cờ phối hợp với năng lực trận pháp của hắn lại có thể khủng bố như thế, trong chớp mắt hóa thành trận đạo cường hoành, trên người hắn lôi mang ngập trời, lôi điện vô tận bao bọc thân thể hắn, lôi uy cuồn cuộn giống như Lôi Thần.
- Giết.
Trên thương thiên lôi điện khủng bố tím đen từ trên trời giáng xuống, chém thẳng vào Lâm Phong.
- PHÁ.
..! Bước chân Lâm Phong đạp trên bàn cờ, ánh sáng bảy hệ pháp tắc rót vào trong đó đan vào với bàn cờ, lập tức toàn bộ phía trên bàn cờ như xuất hiện một trận đạo quang vân khủng bố phóng lên trời, thiên địa bạo vang lên, lôi uy phá diệt.
- Trận pháp chết tiệt.
Trong lòng những cường giả Vũ Hoàng thầm mắng, trận đạo này có thể quần sát, công kích đơn thể cũng vô cùng cường hoành, thượng vị Hoàng điều động lực lượng pháp tắc thiên địa, công kích đã vô cùng cường hoành rồi, trung vị Hoàng đều không thể nào thừa nhận nhưng đã bị trận đạo tiêu diệt. Thần sắc thượng vị Hoàng lạnh lùng, bàn tay nâng một khỏa lôi châu màu tím đen lên, lôi châu điên cuồng mở rộng nhưng mà áp súc, lôi uy ẩn chứa trong đó đã khiến cho hư không quanh người hắn bắt đầu trở nên vặn vẹo phát ra tiếng vang xuy xuy đáng sợ, phảng phất không gian như sắp bị lôi điện kia xé rách vậy.
- Lôi uy thật khủng khiếp.
Đám người nhìn chằm chằm lôi châu có thể thắp sáng cả tấm màn đêm đen, đồng tử co rút lại, nếu như liên tục nện như điên xuống thì đến cả mấy vị trung vị Hoàng cũng có thể dễ dàng bị hủy diệt. Lâm Phong hơi ngửa đầu nhìn chằm chằm lôi châu, lập tức thấy lôi châu trong tay cường giả vung ra, lôi điện màu tím đen phá vỡ vòm trời oanh giết về phía Lâm Phong, trong hư không xuất hiện một đường vòng cung hoa mỹ màu tím đen, không ngừng phát ra âm thanh bạo khí kinh khủng. Trong mắt Lâm Phong lộ vẻ trào phúng nhàn nhạt, trong nháy mắt khi lôi châu bùng nổ thì cước bộ của hắn đã đạp xuống lòng đất, lực lượng hư không chấn động cuồn cuộn hủy diệt lôi châu đánh vào Thiên Diễn bàn cờ, mà Lâm Phong lại biến mất không thấy đâu nữa, xuất hiện ở một bàn cờ khác. Một màn này khiến cho đồng tử đám người ngưng tụ, tuy lôi uy mạnh mẽ nhưng cũng không mảy may lay động được Thiên Diễn bàn cờ dù chỉ một chút, Thiên Diễn bàn cờ là chí bảo của Thiên Diễn Thánh tộc, há lại để cho thượng vị Hoàng có thể phá hủy.
- Cửu Diệu Thiên Lôi, giết.
Trong hư không cường giả thượng vị Hoàng hừ lạnh một tiếng, lập tức lôi điện vô cùng từ trên vòm trời chém giết xuống, Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, lực lượng thần niệm trên bàn cờ Thiên Diễn điên cuồng diễn hóa trận pháp, bước chân liên tục bước ra lập tức từng tiếng ầm ầm cuồn cuộn vang lên không ngừng, uy lực phá diệt ngăn cản từng đạo lôi điện bên ngoài. Lôi điện ngày càng sáng chói, ánh sáng cửu diệu đáng sợ đến cực điểm, Lâm Phong lấy trận đạo không gian chuyển di thân thể, lập tức trong hư không vang lên tiếng quát lạnh lùng của cường giả:
- Cướp lấy bàn cờ rồi giết hắn.
Cường giả Vũ Hoàng chung quanh nghe được mệnh lệnh thì đồng loạt bước ra, thân thể theo tám mặt của bàn cờ xoắn giết tới Lâm Phong. Lâm Phong vẫn nhàn nhã, chắp tay với thương thiên, khi từng bước một bước ra cũng là lúc trận pháp điên cuồng bùng nổ, thần niệm thôi diễn đến cực hạn.
- Huyễn.
Lâm Phong hung hăng bước trên bàn cờ, nó lại lần nữa sáng lên ánh sáng rực rỡ khủng bố, chỉ trong lúc này, đám người rốt cuộc không thấy được Lâm Phong cùng với trên bàn cờ Thiên Diễn không một ít nhân ảnh, ánh sáng bảy hệ pháp tắc đan vào thành trận đạo Huyễn Diệt đáng sợ.
- Huyễn trận đạo.
Đồng tử đám người co rút lại, xem ra Lâm Phong đã sớm chuẩn bị xong một đại trận đạo như vậy và giờ đây chỉ đợi bọn hắn đi lên mà thôi.
- Đây đều nhờ vào Thiên Diễn bàn cờ hay dựa vào năng lực trận pháp của bản thân hắn đây?
Thương Khiếu nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt lạnh buốt, trận chiến ngày hôm nay mặc dù Lâm Phong không thành Hoàng thì mặt mũi của hắn cũng mất hết, một người bị ông trời vứt bỏ lại có thể cường hoành đến mức này, chư Hoàng cũng không thể làm gì được. Những cường giả Vũ Hoàng trong huyễn trận đều đã bị mất phương hướng. Nhưng lúc này, một vị cường giả trung vị Hoàng thấy Lâm Phong chậm rãi bước đến, đồng tử không khỏi co rút lại.
- Oanh!
Phía dưới hắn, trận đạo Phá Diệt đột nhiên bạo phát ra làm hắn trốn không kịp, kêu lên một tiếng thảm thiết, trực tiếp bị tiêu diệt. Phốc phốc! Trong tích tắc, một chuôi trường thương đâm vào trong đầu hắn, hỏa diễm đốt cháy cơ thể hắn chỉ còn sót lại mấy chiếc nhẫn trữ vật rồi cũng bị Lâm Phong không chút khách khí cướp lấy. Ánh mắt Lâm Phong bỗng nhiên chuyển qua, chỉ thấy một vị hạ vị Hoàng nhìn chằm chằm Lâm Phong trong mắt lộ ra thần sắc kinh khủng.
- Chết!
Tử vong trớ chú xuất hiện, trường thương Lâm Phong phá không, người kia bỗng nhiên quay người bỏ chạy thì ánh sáng rực rỡ bắn ra, một chuôi kiếm Thiên Cơ xuyên thấu qua đầu hắn sau đó chém chết hắn, và đương nhiên mấy chiếc nhẫn trữ vật lại bị Lâm Phong cướp lấy. Một cường giả Vũ Hoàng thấy Lâm Phong có thể đơn giản giết chết hai người, lập tức quay người chạy trốn nhưng hắn căn bản không trốn thoát ra được trận pháp này, không khỏi phát ra âm thanh gào thét khủng hoảng. Trong trận đạo Huyễn Diệt, Lâm Phong giống như sát thần, đi đến đâu giết đến đó, mũi trường thương huyết đỏ thẫm không ngừng nhỏ giọt, đôi đồng tử thâm thúy vẫn lạnh như băng, không thành Hoàng thì sao, dù gì hắn cũng phải chém hết những tên Vũ Hoàng dám bắt nạt hắn, ông trời bắt nạt hắn, hắn há lại để cho những tên Vũ Hoàng này cũng bắt nạt, giết, toàn bộ đều giết hết! Ngoại giới, đám người nhìn chằm chằm huyễn trận trên Thiên Diễn bàn cờ, từng âm thanh kêu gào thảm thiết truyền ra rung động tâm linh bọn hắn, những cường giả Vũ Hoàng kia lại đang bị tàn sát, người bị thương thiên vứt bỏ khiến hắn muốn nghịch loạn thương thiên. Lôi điện kinh khủng cuồng vũ trong hư không, không ngừng oanh sát nhưng đánh vào trong trận đạo thì lại lập tức biến mất, đại trận đạo tiêu tan vô ảnh vô hình dù công kích mạnh mẽ cũng vô dụng, cường giả thượng vị Hoàng thậm chí còn không biết người nào đã đánh chết mình. Lúc này trong đôi mắt hắn không còn sự lạnh nhạt nữa, thân hình lóe lên trực tiếp rời khỏi hư không, chuẩn bị đến cổ tộc thông báo cho cường giả Đại Đế đến đây để truy nã Lâm Phong, Vọng Thiên Cổ Đô quá rộng lớn, dị tượng ở một góc trời này pháp tắc bất hàng, hơn nữa còn xảy ra đại chiến khủng bố nhưng cũng chỉ hấp dẫn người chung quanh còn người cách xa ngàn vạn có lẽ chỉ có thể thấy được pháp tắc phong bạo nhưng không thể biết rõ cụ thể ở đây đã xảy ra chuyện gì.
- Tha cho ta đi.
Lại một tiếng gào rú truyền đến, nương theo tiếng thét thảm thiết ấy khiến đám người chấn động không nói nên lời, các bước đi của Thiên Diễn bàn cờ, Lâm Phong giống như vị đế vương, sát phạt tất cả. Rốt cuộc, trânh đạo Huyễn Diệt theo thời gian dần trôi qua cũng tiêu tán, nhưng trên bàn cờ rộng lớn lại chỉ còn lại có một mình Lâm Phong, những người khác toàn bộ đều đã biến mất, bị Lâm Phong chém chết hết. Chỉ thấy Lâm Phong vẫn bình tĩnh như trước đứng đó, máu đỏ tươi nhuộm thẫm áo bào đen, đầu treo cung điện, một tay nâng trường thương còn đang nhỏ máu, thân thể chậm rãi bước lên phía trước, tiếng vang ầm ầm truyền ra, Thiên Diễn bàn cờ chuyển động chậm rãi di chuyển về phía giữa cổ đình. Lâm Phong chuyển ánh mắt đảo qua Thương Khiếu, khiến cho đôi đồng tử Thương Khiếu ngưng tụ, thân thể bắt đầu nhanh chóng thối lui tránh đi, tuy rằng trên người mặc Thương Vương Khải nhưng nếu như vào trong bàn cờ của Lâm Phong, sợ rằng cũng sẽ gặp phải bi kịch. Nhìn Thương Khiếu, đôi mắt thâm thúy của Lâm Phong hiện lên một tia miệt thị rồi lập tức chuyển ánh mắt qua chỗ khác, một màn này khiến cho sắc mặt Thương Khiếu cực kỳ khó coi, hắn thân là đệ tử kiệt xuất của cổ Thánh tộc nhưng lại bị một kẻ bị thương thiên vứt bỏ miệt thị, hắn cảm giác mình bị vũ nhục mãnh liệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT