Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1688 - Đào Tẩu Thành Công


...

trướctiếp


- Lang Tà, chuyện của hắn không liên quan gì đến ngươi, mau tránh ra.


Khi đám cường giả Vũ Hoàng kia nhìn thấy Lang Tà muốn bảo vệ Lâm Phong, có người lên tiếng, cả đám nhìn chằm chằm Lâm Phong.


- Cút.


Câu trả lời của Lang Tà lập tức khiến cho sắc mặt của những vị Vũ Hoàng kia rất khó coi. Tuy Lang Tà có Giới Vương thể, nhưng bọn hắn tốt xấu gì cũng là cường giả Vũ Hoàng. Mà cái hắn lại không hề khách khí, trực tiếp mắng bọn hắn cút, quả thật không coi ai ra gì. Nhưng thực lực kẻ có Giới Vương thể lại khá cường hãn, cường giả Vũ Hoàng bình thường không phải đối thủ của hắn, huống hồ đối phương lại có Giới Quan.


- Cái tên Thập tuyệt thể kia.


Nếu không muốn mất mạng, hãy giao đồ vật kia ra. Một thanh niên có tu vi Vô địch Tôn Chủ của một Cổ tộc nào đó, lạnh lẽo nhìn Lâm Phong nói. Trong tay của hắn cũng đang cầm một kiện cao cấp Hoàng khí, Lôi Vương chùy, ẩn chứa lôi uy vô cùng khủng bố. Giờ phút này, trong cung điện không chỉ có có cường giả của Thánh tộc, mà còn có rất nhiều người không phải người của Thánh tộc hoặc Cổ tộc. Nhưng bọn hắn cũng không phải loại người lương thiện.


- Nhất định phải nhanh chóng ly khai.


Nếu để đến lúc bí mật của bảo vật ở pho tượng chính giữa bị lộ ra, tình cảnh của ta, sẽ càng thêm không ổn. Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, rồi chuyển mắt sang nhìn chằm chằm vào đám người trong hư không. Những người đó đều là Vũ Hoang, nhưng cũng có mấy vị thanh niên Vô địch Tôn Chủ. Họ đang ngấp nghé tranh đoạt pho tượng ở giữa.


- Ông!


Đúng lúc đó, Lâm Phong đột nhiên hóa thành một cơn gió ly khai, khiến cho những cường giả kia khá bất ngờ.


- Ngươi thoát được sao?


Một người thanh niên lạnh lùng nói, lập tức cùng những cường giả khác truy kích Lâm Phong. Cùng lúc đó, họ lại thấy Lâm Phong quăng ra vài khối phù trận cản đường. Họ chém ra mấy đạo kiếm quang phá hủy những phù trận kia, nhưng nhưng phù trận kia không bị phá hủy như họ nghĩ, mà lại liên tục phát nổ. Những phù trận kia là thứ di Lâm Phong dùng da thủ ẩn chứa pháp tắc để khắc, nên uy lực của nó cực kỳ khủng bố. Khiến cho những vị Vũ Hoàng kia phải tạm dừng.


- Phốc phốc!


Sau đó, họ lập tức nhìn thấy Lâm Phong đang cầm chặt một chuôi trường thương màu bạc, đâm vào não của một vị Vũ Hoàng. Khi thấy pháp tắc lực lượng của vị Vũ Hoàng đó từ từ khuếch tán, sắc mặt của những vị cường giả kia liền thay đổi.


- Tự tìm cái chết.


Một người liền nổi giận gầm lên một tiếng, rồi huy động đại địa pháp tắc phong tỏa Lâm Phong. Khiến hắn cảm thấy thân thể mình trở nên trầm trọng. Sau đó, Lâm Phong bóp nát một khỏa trận phù, hắn biến mất ngay tại chỗ. Cùng lúc đó, Lang Tà cũng hừ lạnh một tiếng, rồi lập tức huy đồng Cổ Quan trên tay đánh về phía đám người kia.


- Cẩn thận.


Sau khi hô lên một tiếng, cả đám điên cuồng bỏ chạy, nhưng Lang Tà không phải dạng vừa, hắn hóa Cổ Quan kia thành một đại quan dài ngàn mét. Cổ quan quét sạch những cường giả kia, rồi hóa lại kích thước bình thường. Thấy vậy, Lâm Phong tăng tốc rời đi để tránh phát sinh thêm biến cố, nhưng khi hắn vừa mới đi ra ngoài, đã bị một vị Vũ Hoàng ngăn cản, cường giả kia đánh ra từng cự chưởng ẩn chứa kim sắc pháp tắc về phía Lâm Phong. Ngay khi đó, Lâm Phong phóng ra một khỏa phá diệt trận phù, trực tiếp phá hủy cự chưởng kia. Rồi hắn tiếp tục huy động trường thương, phóng nó vào hư không. Ngay lúc trường thương vừa rời khỏi tay Lâm Phong, nó lập tức biến mất trong không khí, giống như chưa hề xuất hiện vậy.


- Phốc phốc!


Khi trường thương xuất hiện lại, nó đã xuyên đầu vị Vũ Hoàng kia rồi. Vì trong trường thương có ẩn chứa huyễn pháp tắc, nên nó mới có thể biến mất trong hư không, rồi lại xuyên qua đầu đối phương. Sau đó, Lâm Phong lao về phía người nọ, rút trường thương ra, tiện tay thu luôn túi trữ vật của đối phương.


- Oanh Tạch…!


Ngay khi Lâm Phong định xoay người rời đi, lại có một tia chớp tấn công từ phía sau, khiến hắn không thể không bóp vỡ một khỏa trận phù nữa. Không gian lực lượng bao lấy thân thể hắn, hắn lại biến mất ngay tại chỗ.


- Ngươi trốn không thoát đâu.


Khi thấy cảnh đó, thanh niên cầm Lôi Vương chùy quát lạnh một tiếng, rồi lập tức huy động. Vào lúc này, Lâm Phong chỉ cảm thấy phía sau lưng của hắn đang bị khóa chặt, thần sắc trở nên ngưng trọng. Ai bị một Hoàng khi khủng khiếp như Lôi Vương chùy khóa chặt, mà không thể chạy trốn đều sẽ như hắn.


- Mau giao đồ ra cho ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi.


Thanh niên kia nhìn chằm chằm Lâm Phong, lạnh lùng nói. Lâm Phong và Lang Tà có quan hệ rất tốt, nếu giết hắn thì sẽ chọc giận Lang Tà. Tuy Lang Tà đang bị Thái Dương Thánh tộc và cường giả của gia tộc hắn ngăn chặn, nhưng hắn vẫn phải cẩn thận.


- Ngươi nhìn xem, ta là ai?


Câu nói lạnh lùng của Lâm Phong lập tức khiến cho tên thanh niên Cổ tộc kia sửng sốt.


- Chú sát.


Sau đó, Lâm Phong chợt quát một tiếng. Khi Lâm Phong vừa dứt lời, lực lượng trớ trú kinh khủng và tử vong áo nghĩa bùng nổ, khiến cho tên thanh niên kia cảm thấy vô cùng đau đớn.


- Trảm!


Lúc Lâm Phong hét xong, một đạo kiếm quang đáng sợ xuất hiện, chém đứt cánh tay tên thanh niên kia. Mà lúc Lôi Vương chùy và cánh tay của tên thanh niên kia rơi xuống, Lâm Phong lao về phía hắn ta. Khi thấy vậy, sắc mặt tên thanh niên trở nên tái nhợt, muốn lấy tay phát động công kích, nhưng lại phát hiện cánh tay phải của mình đã không còn. Mà hình ảnh trường thương màu bạc lại không ngừng tại phóng đại trong mắt hắn, khiến cho hắn vô cùng tuyệt vọng. Khi một tiếng phốc vang lên, thanh niên đã không còn khí tức sinh mệnh. Sau đó, Lâm Phong bay xuống, trực tiếp thu hồi Lôi Vương chùy.


- Ngươi chết đi.


Lúc những cường giả của gia tộc tên thanh niên thấy Lâm Phong giết chết hắn, sắc mặt bọn họ lập tức trở nên khó coi. Đúng lúc đó, Độc Cô Bất Bại cũng đã đoạt quyển sách màu vàng kim trên tay pho tượng chính giữa. Khi hắn phá vở phong ấn của nó, vẫn không điều gì xảy ra.


- Là đồ giả?


Khi thất cảnh đó, sắc mặt Dương Diễm cũng trở nên cực khó coi, nói với Độc Cô Bất Bại:


- Ngươi cho ta xem một chút.


Khi nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Độc Cô Bất Bại. Quyển sách đó là thật hay giả, không phải do một câu nói của hắn quyết định được.


- Ta lừa các ngươi là gì?


Cầm lấy đi. Độc Cô Bất Bại lạnh lùng nói ra một tiếng, rồi ném quyển sách kia về phía Dương Diễm. Khi Dương Diễm nhìn thoáng qua nó, sắc mặt của hắn cũng trở bên cứng đờ, nhìn chằm chằm bàn cờ vẫn còn đang bị tranh đoạt, nói:


- Chẳng lẽ cái Thiên Diễn bàn cờ kia cũng là đồ giả?



- Nhìn một chút là biết liền.


Vừa dứt lời, Kim Ô xuất hiện trước pho tượng ở giữa, cầm lấy Thiên Diễn bàn cờ. Sau khi tiếp nhận bàn cờ, Kim Ô nắm chặt tay lại, khiến cho cái bàn cờ kia vang lên những tiếng răng rắc. Khi mọi người thấy cảnh đó, sắc mặt của họ đều trở nên cứng đờ. Họ không ngờ thứ bao nhiêu người giành giật chỉ là đồ giả.


- Vẫn còn một pho tượng nữa.


Khi thanh âm của vừa vang lên, Bát Bảo Thái Dương luân phóng ra một đạo Thái Dương hỏa về phía pho tượng kia, khiến cho pho tượng đó hóa thành tro bụi.


- Căn bản không có thứ gì.


Chúng ta đã bị chơi xỏ. Dương Diễm lạnh lùng nói.


- Nào chỉ chúng ta.


Tất cả những Thánh Đế liều mạng bị thương để phá Thiên Diễn Đại Trận và đám Đại Đế và Vũ Hoàng mất tích, đều bị lừa, nơi đây không có cái gì cả, chúng ta đều bị Thiên Diễn Thánh tộc đùa bỡn rồi.


- Không nhất định.


Tại sai lúc Thiên Diễn Thánh tộc sắp diệt vong, bọn họ lại dùng Thiên Diễn Đại Trận bảo hộ cái cung điện này? Tại sao họ lại hãm hại nhiều cường giả như vậy? Các ngươi còn nhớ hai pho tượng bình thường ở hai bên không?


- Đúng, cái tên đạo sĩ thúi kia là người đầu tiên tiến vào cung điện.


Nhưng hắn lại trực tiếp lấy pho tượng bên trái, rồi nhanh chóng ly khai. E rằng hắn đã biết được bí mật gì đó? Dương Diễm lạnh nhạt nói.


- Còn có cái tên thập tuyệt thể kia nữa, đừng quên hắn đã lấy được pho tượng bên phải.


Thanh âm lạnh lùng của Thương Khiếu lập tức khiến cho mọi người lầm vào suy tư, rồi phóng ra từng luồng khủng bố khí tức. Lúc Lang Tà nghe đám người Thánh tộc nói chuyện, ánh mắt của hắn dần dần trở nên thâm thúy.


- Trừ Thiên Diễn Thánh Kinh, những vật khác cũng không lực hấp dẫn quá lớn đối với các ngươi.


Nếu có người dám giết Lâm Phong, thì kẻ đó là kẻ địch của Cổ Giới tộc ta. Lang Tà nhàn nhạt nói một tiếng, rồi lập tức Thu cổ Quan lại, quay người rời đi.


- Tốt.


Giới Vương thể rất kiêu ngạo. Khi nghe vậy, trong đôi mắt của Kim Ô bắn ra một đạo hào quang. Sau đó lập tức bước chân l đến bên cạnh Thanh Phượng:


- Nàng có thể tìm được hắn không?



- Có liên quan gì tới ngươi.


Thanh Phượng lạnh lùng nói một câu, rồi lập tức ly khai nơi đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp