Sau khi Lâm Phong ly khai thành công, hắn kiếm một chỗ vắng vẻ để dịch dung và thay đổi quần áo.
Rồi hắn mới trở lại khách sạn, nhưng hắn lại không thấy Thu Nguyệt Tâm trong khách sạn.
- Có lẽ nàng ấy ra ngoài đi dạo.
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, rồi đi vào mật thất tu luyện. Vọng Thiên Cổ Đô là nơi tập trung rất nhiều cường giả, nên giá khách sạn ở đây cũng không phải rẻ. Nhưng đổi lại, khách sạn sẽ cung cấp cho người thuê một cái mật thất an toàn, để tránh khách hàng bị người khác quấy rầy trong lúc tu luyện. Sau khi Lâm Phong đóng kín mật thất, hắn dùng thần niệm kiểm tra pho tượng hắn vừa cướp được, nhưng lại không phát hiện bất cứ điều gì. Sau một lúc suy nghĩ, Lâm Phong đánh ra một chưởng, trực tiếp phá tan pho tượng. Nếu trong pho tượng đó thật sự có bảo bối, nó sao có thể bị phá hủy bởi một chưởng của Lâm Phong được. Khi cái pho tượng kia hóa thành bụi bặm, trong đống bụi trước mặt xuất hiện một bàn cờ, tản ra hào quang.
- Thiên Diễn bàn cờ?
Khi thấy vật đó, trái tim Lâm Phong nhảy lên một cái. Hắn không ngờ cái bàn cờ trong pho tượng này lại giống y đúc bàn cờ trên tay pho tượng chính giữa trong cung điện. Sau đó, Lâm Phong lập tức huy động thần niệm cường hoành của hắn xâm nhập vào bàn cờ. Ngay khi thần niệm của hắn chạm đến bàn cờ, nó điên cuồng chảy vào trong đó, khiến cho Lâm Phong cảm thấy rất nguy hiểm, trong bàn cờ dường như đang có một cổ lực hút kinh khủng, như muốn thôn phệ sạch thần niệm của hắn. Sau một lát, Lâm Phong đột nhiên có cảm giác, linh hồn hắn đã không còn trong cơ thể mình nữa, mà ở trong Thiên Diễn bàn. Vào lúc này, hắn đang đứng trong hư không, chung quanh hắn vô cùng trống trải, không hề có thứ gì. Nhưng hắn lại cảm thấy hắn dường như có thể kiểm soát được mọi thứ, thiên địa như bàn cờ, hắn là người đánh cờ.
- Thiên Diễn bàn cờ hóa thiên địa thành bàn cờ, biến vạn vật thành quân cờ, diễn sinh vạn vật.
Vào lúc này, Lâm Phong cảm thấy toán thân hắn rất thoải mái, như đang lâm vào một loại đốn ngộ nào đó.
- Diễn!
Lúc Lâm Phong vừa dứt lời, Thiên Diễn bàn cờ bắn ra vài đạo hào quang, trên bàn cờ cũng xuất hiện vô số quân cờ, những quân cờ đó không ngừng di chuyển, xuất hiện và biến mất, khiến cho thế cục trên bàn cờ không ngừng biến hóa. Trong quá trình đó, Lâm Phong vẫn không hề rời mắt khỏi bàn cờ, chăm chú quan sát từ sự thay đổi. Vào lúc này, trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều trường hợp và khả năng, có cái thì thành công, có cái lại thất bại, khiến cho hắn không thể dứt ra được. Sau một lát, cả vùng hư không xung quanh hắn đã xuất hiện hiện vô số trận văn, phát ra những ánh sáng rực rỡ.
- Thật kỳ diệu.
Không ngờ nó có thể giúp ta thôi diễn pháp tắc. Lâm Phong ầm thầm nói. Hắn không ngờ Thiên Diễn bàn cờ lại có tác dụng giống như Thiên Diễn Thánh Kinh, có thể thôi diễn thiên địa vạn vật. Bất kẻ Trận pháp, kiếm thuật hay áo nghĩa, Lâm Phong đều có thể sử dụng Thiên Diễn bàn cờ để thôi diễn, mà tốc độ thôi diễn của nó không hề thua kém Lâm Phong tự mình thôi diễn.
- Không biết có cách nào để ta trở thành Vũ Hoàng không?
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng một tiếng, rồi lập tức dùng Thiên Diễn bàn cờ thôi diễn, trên bàn cờ lập tức xuất hiện hiện hình ảnh của Lâm Phong, lúc thì Lâm Phong chiến đầu, lúc lại bế quan tu luyện.
- Oanh!
Sau một lát, Thiên địa bàn cờ đột nhiên vỡ tan, khiến những hình ảnh đó tan thành mây khói.
- Thôi diễn thất bại.
Lâm Phong sầu não nói, tuy Thiên Diễn bàn cờ này rất kỳ diệu, có thể thôi diễn vạn vật, nhưng nó không phải vạn năng, nó không thể thôi diễn những chuyện có quá nhiều biến số được. Sau đó, Thiên Diễn bàn cờ đột nhiên lóe sáng, bắn ra một tia thiên diễn chi lực. Ngay khi Lâm Phong chạm vào đó, nó liền bay về phía mi tâm hắn, dung hợp với thần niệm hắn.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lâm Phong bất ngờ nói. Hắn không ngờ hắn lại có thể nuốt Thiên Diễn chi lực.
- Cái Thiên Diễn bàn cờ này rốt cuộc là bảo vật như thế nào.
Tại sao nó vừa có thể giúp ta thôi diễn vừa tạo ra Thiên Diễn chi lực như Thiên Diễn Thánh Kinh? …… Trong lúc Lâm Phong đang nghiên cứu Thiên Diễn bàn cờ, cả Vọng Thiên Cổ Đô đều đang tìm kiếm hai người Lâm Phong và Viêm Đế. Hình như cái lão đạo sĩ thúi Viêm Đế hiểu rất rõ Thiên Diễn Thánh tộc, nên hắn mới nhanh chân lấy đi cái pho tượng ẩn chứa bảo vật Thiên Diễn Thánh Kinh. Nên mọi người đều rất muốn tìm hắn, giết người đoạt bảo. Còn cái tên Lâm Phong kia nữa, mặc dù không giết hắn, cũng muốn khiến cho hắn giao bảo vật ra. Đâu phải ai cũng muốn trở thành kẻ địch với một Giới tộc cổ xưa thần bí. Dù Thánh tộc cũng không muốn đi trêu chọc một quái vật như vậy. Lúc này, tất cả người đều ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, tất cả cường giả của Vọng Thiên Cổ Đô đều bị hãm hại, nhưng thật sự chỉ có cái tên đạo sĩ thúi kia thôi sao? Bọn hắn chắc chắn sẽ không có quên, những cường giả Thánh Đế có thể phá trận, đều do các tiên nữ Quảng Hàn cung khuyết và Yêu tộc thánh nữ Thanh Phượng cho gợi ý. Nhìn thì có vẻ không có quan hệ gì, nhưng tất cả mọi người đều không ngu, nên họ vô cùng tò mò. Tại sao các tiên nữ Quảng Hàn cung khuyết có thể có năng lực phá Thiên Diễn Tiểu Trận? Nhưng hết thảy, đều chỉ có thể là câu hỏi mà thôi. Dù biết mình đã bị chơi xỏ, những những Thánh tộc kia đều không đi tìm Quảng Hàn cung khuyết tính sổ. Mà mọi người cũng chỉ có thể phỏng đoán một ít chuyện mà thôi. Còn chân tướng, chỉ có những vị đại năng kia mới biết rõ. Huống chi, mối quan hệ hôm nay của các vị thiên tài của Thánh tộc và các tiên nữ của Quảng Hàn cung khuyết rất mật thiết. Họ thường xuyên qua lại, tâm tình phong nguyệt. …… Trong một đêm gió mát trăng thanh, Lang Tà đang ngồi trong phòng, nhâm nhi một ly trà. Mà trong phòng không chỉ có Lang Tà, mà còn có một bóng người xinh đẹp trần trụi đang nằm trên giường. Mỗi nhịp thở của nàng đều khiến cho hai ngọn núi trắng như tuyết trước ngực không ngừng phập phồng, tràn đầy mị hoặc. Vào lúc này, gương mặt xinh đẹp kia trở nên cùng cùng kiều diễm và ướt át, tản mát ra mị lực khinh người, khiến người ra phải say đắm. Lúc Lang Tà nhìn cơ thể vô cùng sung mãn và hấp dẫn trên giường, ánh mắt hắn không khỏi lơ đãng nhìn xuống một vết màu đỏ tươi trên ga giường. Vào lúc này, trong lòng hắn có một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ.
- Vì cái gì?
Lang Tà nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt mỹ lệ của nàng, lộ ra vẻ khó hiểu hỏi. Tại sao nàng ta lại vì muốn hắn trầm luân, mà có thể hi sinh thân thể của mình?
- Bây giờ huynh còn hỏi ta vì cái gì?
Trong đôi mắt mỹ lệ của nàng liền xuất hiện một chút thương tâm, rồi nàng ấy lập tức đứng dậy, tùy ý khoát lên người một kiện trường bào. Nhìn Lang Tà nói.
- Nếu như huynh đã không thích ta, chúng ta đừng gặp nhau nữa.
Khi vừa nói xong, nữ tử kia từ từ mở ra cửa sổ, để ánh trăng chiếu lên cơ thể hoàn mỹ và mềm mại của nàng. Sau đó, nàng ta lập tức nhảy lên không trung, bay đi như một vị tiên nữ. Từ lúc cô gái kia nói đến lúc bỏ đi, Lang Tà vẫn không nói gì. Nhưng sau khi cô gái đó biến mất, hắn lại chậm rãi đi đến bên cạnh cửa sổ, dõi theo bóng lưng của nàng. Ngay lúc đó, hắn đột nhiên nhìn thấy một giọng nước mắt long lanh của nàng rơi xuống, khiến cho trái tim của hắn có chút nhói đau. Đây là lần đầu tiên Lang Tà phát hiện hắn cũng chỉ là một người bình thường, dù cho võ đạo chi tâm hắn có cứng cỏi như thế nào. Thì hắn vẫn là con người, một người nam nhân tuổi trẻ, tràn đày nhiệt huyết. Nếu đã là người, làm sao có thể vô tình.
- Võ đạo vô tình, người lại hữu tình.
Lang Tà nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thào nói nhỏ:
- Mặc dù nàng thật sự có mục đích riêng, nhưng ta cũng không cho phép người khác tiếp cận nàng.
Vừa dứt lời, trong đôi mắt Lang Tà bắn ra một đạo hàn quang. Trên thế gian, có biết bao nhiêu người “hỏi tình là chi?” Có lẽ “tình” chỉ là trong sự xúc động trong chốc lát, là phù dung sớm nở tối tàn, nhưng lại khiến người ta nhớ mãi không thôi. Giờ phút này, Lang Tà biết rõ, vô luận nàng ấy có như thế nào, thì nàng ấy đã gieo vào lòng hắn một hạt giống. Mà hắn không phải người vô tình tuyệt nghĩa, nên hắn làm không quên được hết mọi thứ, càng không cho phép nữ nhân của hắn bị người khác động chạm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT