Ngay lúc Lâm Phong sắp đến gần pho tượng bên phải, đột nhiên có một tiếng quát truyền đến, khiến Lâm Phong quay đầu lại. Hắn liền thấy Dương Diễm đang nhìn chằm chằm mình.
- Tuy hai pho tượng kia được đặt nơi hẻo lánh, nhưng thứ trong Thiên Diễn Thánh tộc sao có thể bình thường.
Biết đâu nó là dị bảo thì sao? Lão già, ngươi vẫn nên để nó lại đi. Dương Diễm nhìn Lâm Phong một cái, rồi lập tức chuyển sang nhìn Viêm Đế. Tuy pho tượng kia không phải trọng bảo, nhưng cũng không thể để hắn dễ dàng lấy đi được. Đặc biệt là tên Lâm Phong đang nhăm nhe pho tượng bên phải kia.
- Bọn họ đang tranh đoạt bảo vật chân chính, nhưng ngươi lại không động thủ.
Lão đạo chỉ lấy một món đồ nhỏ kẻ trong góc, mà ngươi cũng muốn tranh giành à. Viêm Đế híp mắt cười nói. Vào lúc này, Dương Diễm và đám thiên tài Thánh tộc đều không dám động thủ, trong đại điện lúc này có không ít người, đại bộ phận đều là cường giả Cổ tộc, Vũ Hoàng cũng rất nhiều. Nên bọn họ có cướp được bảo vật, cũng không thể mang đi được?
- Dù là đồ bỏ đi cũng không được.
Dương Diễm lạnh lùng nói. Rồi lập tức tế Bát Bảo Thái Dương Luân, tỏa ra từng luồng khí tức đáng sợ, khiến nhiệt độ xung quanh gia tăng lên rất nhiều. Những người này đều là đệ tử kiệt xuất của Thánh tộc, nên trên người họ cũng có một ít bảo bối phòng thân. Bát Bảo Thái Dương luân là bảo bối bảo mạng của Dương Diễm.
- Phá cho ta!
Dương Diễm huy động Bát Bảo Thái Dương luân trong tay, khiến cho tất cả mọi người đều phải nhắm mắt lại. Ánh sáng từ Bát Bảo Thái Dương Luân kia giống như ánh sáng mặt trời thật sự, có thể khiến cho đôi mắt của mọi người bị thương. Cùng lúc đó, đột nhiên có một cỗ uy áp xuất hiện, hóa phần phía trên của cung điện thành bụi bặm, để lộ cả tòa cung điện ra ngoài. Sau đó, Dương Diễm và đám người Thái Dương Thánh tộc bước vào trong cung điện, nhìn chằm chằm mọi người. Mặc dù cung điện này rất lớn, nhưng chẳng là thứ gì so với Bát Bảo Thái Dương trong tay hắn, chỉ cần hắn phẩy tay một cái, cung điện này sẽ biết mất. Cùng lúc đó, Độc Cô Bất Bại cũng chậm rãi bay lên không, quanh người hắn lập tức xuất hiện 36000 đạo thần ấn. Những thần ấn kia điên cuồng bay múa khắp nơi, tỏa ra từng luồng khí tức đáng sợ
- Một khi những thiên tài của Thánh tộc tế ra trọng bảo, Trung Vị Vũ Hoàng cũng phải tránh lui.
Một vị Vũ Hoàng nói nhỏ.
- Uy lực của bảo bối đó thật khủng khiếp, nội tình của cổ Thánh tộc đây sao?
Lâm Phong nói nhỏ. Tuy những bảo bối đó vô cùng lợi hại, nhưng đám thiên tài của Thánh tộc sẽ không dễ dàng dùng đến. Dù sao, mục đích của của chúng chỉ để bảo vệ tính mạng, chứ không phải để bắt nạt người khác. Thứ Thương Khiếu và thiên tài của Cổ Vu tộc lấy ra lần lượt là Thương Vương Khải Y và Cổ Vu Trường Mâu. Cả hai thứ đều là những binh khí khủng bố, nên khi thấy chúng xuất hiện, cái đám Vũ Hoàng đang tranh đoạt bảo bối lập tức dừng tay, không dám tiếp tục tranh đoạt. Giờ phút này, khoảng cách của hai người Viêm Đế và Lâm Phong gần hai bức tượng nhất. Viêm Đế đã lấy được pho tượng bên trái, còn Lâm Phong thì đã đi được nửa đường. Nhưng cả hai người bọn họ đều không dám cử động. Sau đó, Lâm Phong đột nhiên cảm thấy một cổ sát ý khóa chặc hắn. Khi hắn nhìn về phía chủ nhân của luồng sát khí đó, người đó không phải ai xa lạ, mà chính là Dương Diễm.
- Nếu có cơ hội, ta nhất định phải chém chết cái tên gia hỏa này, Đế binh của hắn là một mối uy hiếp rất lớn.
Lâm Phong thầm nói.
- Oanh!
Trong lúc đó, trên bầu trời đột nhiên có một ngọn lửa cuồng bạo xuất hiện. Khi mọi người nhìn lên, họ thấy một con yêu thú giống như mặt trời chói mắt, có ba chân, Thái Dương thần điểu, Tam Túc Kim Ô.
- Lâm Phong, hai thứ trong tay pho tượng ở giữa không phải vật tốt lành gì?
Nhớ phải cướp cho được cái pho tượng kia. Khi Viêm Đế nói xong, sắc mặt Lâm Phong trở nên ngưng trọng. Hắn không ngờ cái lão gia hỏa này lại biết nhiều chuyện của Thiên Diễn Thánh tộc như vậy? Ngay cả bí mật của mấy pho tượng trong cung điện này cũng biết?
- Tốt.
Lâm Phong truyền âm lại một tiếng:
- Ta rất muốn cướp lấy nó, nhưng ngươi hãy nhìn đi, với đội hình như vậy.
Dù ta có cướp được bảo vật, cũng khó toàn thân rút lui.
- Bằng hữu của ngươi không phải Vương thể của Cổ Giới tộc sao?
Có hắn ở đây, ngươi sẽ không chết được đâu. Viêm Đế chửi nhỏ một tiếng, nói:
- Còn có cô gái hoạt bát kia nữa, nàng ta chính là yêu tộc thánh nữ đó.
Lâm Phong, nếu ngươi có cơ hội, hãy gạo nấu thành cơm với nàng ta đi. Đến khi đó, ngươi chính là con rễ của cự phách yêu giới, ai ở Vọng Thiên Cổ Đô còn dám động đến ngươi. Khi nghe xong, Lâm Phong thầm mắng một tiếng. Nếu chỉ nhìn vẻ bên ngoài, lão bất tử kia cỏ vẻ là người không quan tâm đến mọi chuyện bên ngoài, nhưng thật ra, lão vô cùng tinh minh, cái gì cũng biết. Ngay cả thân phận của Lang Tà và Thanh Phượng mà hắn còn biết nữa là.
- Ngươi có bảo bối nào không?
Cho ta mượn một hai kiện để sử dụng đi. Lâm Phong truyền âm nói.
- Cút, bổn Đế tặng cho ngươi cái pho tượng kia, đã quá tiện nghi cho ngươi rồi.
Viêm Đế tức giận mắng một tiếng, rồi nói:
- Thôi, bổn Đế đi đây, ngươi hãy tự cầu phúc đi.
- Ách.
. . Sau đó Lâm Phong lập tức nhìn thấy Viêm Đế đạp mạnh xuống đất một cái, khiến cho hai cái bảo vật trong tay pho tượng giữa bay lên. Khi Dương Diễm thấy cảnh đó, hắn cũng không cách nào nhịn được, lập tức đi theo.
- Không chơi.
Ngay lúc đó, mọi người chỉ thấy cả người Viêm Đế đều bị những luồng Thái Dương hỏa trùng thiên bao vây. Nhưng khi những ngọn lửa đó sắp chạm đến người hắn, thì hắn lại trực tiếp thuấn di đi.
- Vô liêm sỉ.
Lúc Dương Diễm thấy Viêm Đế chạy thoát, hắn gầm lên một tiếng. Rồi lập tức làm cho Bát bảo Thái Dương luân phát ra những tia sáng mặt trời chói mắt, tựa như một đạo hào quang hủy diệt bay thẳng về hướng Viêm Đế.
- Thằng ranh con, đừng để bổn Đế gặp ngươi lần nữa, nếu không,.
.. Viêm Đế chỉ kịp hô to một tiếng, rồi lập tức sử dụng trận pháp thuẫn di lần nữa. Ngay khi hắn vừa biến mất, thì vị trí lúc nãy của hắn xuất hiện một vầng Thái Dương chói mắt, đốt cháy tất cả.
- Cút ngay!
Ngay lúc Dương Diễm xuất thủ, Tam Túc Kim Ô kia cũng động thủ. Từ Thái Dương vương miện trên đầu nó xuất hiện một tia sáng, bắn về phía Dương Diễm. Dương Diễm lập tức bị tia sáng của Kim Ô bức lui, nhưng hắn làm sao có thể cam tâm bị đánh lui ran ngoài. Hắn lập tức huy động Bát Bảo Thái Dương luân để tạo ra một ngọn Thái Dương hỏa khổng lồ, thiếu cháy tất cả. Cùng lúc đó, Độc Cô Bất Bại cũng huy động 36000 thần ấn quanh người hắn, tỏa ra một quầng sáng khủng bố đến mức tận cùng, khiến cho tất cả phải tránh lui.
- Cái lão bất tử này quá bỉ ổi, trước khi đi còn muốn kích động mọi người đánh nhau.
Khi Lâm Phong thấy cảnh đó, hắn thấp giọng nói một tiếng. Giờ phút này, tất cả mọi người đều đã động thủ, tranh đoạt bảo vật trong tay pho tượng chính giữa, nên những người này sẽ không mạo hiểm đuổi bắt Viêm Đế. Cũng lúc này, một vài vị Vũ Hoàng bắt đầu áp sát Lâm Phong, ngăn Lâm Phong cướp lấy pho tượng bên phải. Khiến cho sắc mặt Lâm Phong trở nên nghiêm túc. Theo những gì Viêm Đế nói, trong pho tượng đó rất có thể cất dấu bảo vật, nên hắn nhất định phải cướp được. Một khi đã quyết định, thì không thể chần chừ. Lâm Phong lập tức lấy ra vài miếng trận phù và Ngân Dực Vũ Hồn. Sau đó, Lâm Phong cũng bắt đầu tích tụ phong pháp tắc, chuẩn bị cướp lấy pho tượng.
- Ông!
Một lúc sau, Lâm Phong hóa thành một cơn gió có tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt pho tượng kia, trực tiếp thu nó vào.
- Hừ!
Khi thấy cảnh đó, những vị cường giả Vũ Hoàng kia hừ lạnh một tiếng, rồi cùng lúc phát ta những công kích đáng sợ về phía Lâm Phong. Cùng lúc đó, Lâm Phong cũng kịp bóp nát một khỏa trận phù, khiến cho thân thể hắn đột nhiên biến mất. Sau đó, trực tiếp xuất hiện trước mặt Lang Tà. Mặc dù hắn trận phù không có lợi hại như Viêm Đế truyền, nhưng cũng đủ tránh né những công kích kia.
- Ầm ầm!
Vào lúc đó, trong tay Lang Tà cũng xuất hiện một Cổ Quan. Khi mọi người nhìn thấy Cổ Quan đó, cả đám trở nên ngưng trọng. Đặt biệt là mấy vị Vũ Hoàng, họ có thể cảm nhận được Giới lực cuồn cuộn từ trong Cổ Quan kia phát ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT