Cực Thiên Đế am hiểu trận pháp, thứ lão ta giỏi nhất chính là diễn hóa chư thiên trận, tinh túy của thiên diễn đại trận cũng là diễn hóa. Theo như kí ức của bản thân Cực Thiên Đế thì năng lực của Cực Thiên Đế vốn có được từ Thiên Diễn thánh tộc Cổ Vọng Thiên Đô, e hai bên có một mối quan hệ không thể tách rời. Lúc này trong đầu Lâm Phong hiện lên nguyên một bàn cờ cực lớn, mỗi con cờ gần như đều lọt vào trong mắt hắn, hễ là trận pháp có thể hóa giải thì nhất định sẽ có sơ hở, trận được con người làm ra, hơn nữa có lẽ người bày trận cũng đã chừa đường để phá trận, nếu không thì tại sao Thiên Diễn thánh tộc lại phải bày ra Thiên Diễn đại trận kia.
- Lang Tà, ngươi hãy thử phá trận.
Lâm phong mở mắt, mở miệng nói với Lang Tà. Sắc mặt Lang Tà cứng đơ, nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt ngạc nhiên, nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu, bắt đầu bước lên bàn cờ, mỗi bước chân đều khiến cho bàn cờ diễn hóa ra một đạo công kích cực mạnh, càng về sau càng tấn công dày đặc, dù cho Lang Tà có giới quang nhưng cũng khó lòng chống đỡ, chỉ có thể xuống khỏi bàn cờ.
- Thế nào?
- Một người không phá được thế cờ này.
Lâm Phong mở miệng nói khiến cho ánh mắt mọi người đổ dồn về phía hắn.
- Có lẽ bốn người cùng vào bàn cờ, hơn nữa còn phải là người am hiểu trận pháp, vào cùng một lúc từ bốn góc.
Lâm Phong chậm rãi nói:
- Ban nãy khi các vị phá trận chắc cũng phát hiện càng tiến vào giữa bàn thì số đạo công kích diễn hóa càng dày đặc, vì thế, mấu chốt của trận pháp này hẳn là bốn người vào trận từ bốn hướng, sau đó không ngừng thay đổi phương hướng của trận cơ, khiến cho uy lực của trận pháp ở trung tâm không ngừng suy yếu, đợi đến khi cả bốn người cùng tiến đến trung tâm bàn cờ thì có lẽ trận sẽ được phá.
Ban nãy đã có không ít người thử trận, quan sát họ thử trận, Lâm Phong phát hiện trận pháp loại này chỉ có một cách duy nhất có thể phá trận. Cái tiểu thiên diễn trận này có thể dùng để thử, từ đó không ngừng tìm ra cách để phá trận, nhưng Thiên Diễn đại trận thì không đơn giản như vậy, hoàn toàn không có ai dám thử, nói không chừng vào rồi lại chẳng thể ra được nữa, không biết tiểu trận này có bao nhiêu phần giống với Thiên Diễn đại trận.
- Tiểu nhi vô tri cũng dám vọng ngôn đòi phá trận.
Vị đại sư về trận pháp cấp võ hoàng của Thái Dương thánh tộc lạnh lùng quát Lâm Phong, mấy người am hiểu trận pháp như họ còn chả nhìn ra cách để phá trận mà Lâm Phong lại dám nói một cách đĩnh đạc khiến cho họ không biết giấu mặt đi đâu.
- Trận pháp này được diễn hóa từ Thiên Diễn đại trận, nếu như ngươi dễ dàng biết được cách phá trận thì không phải là Thiên Diễn đại trận rất dễ phá hay sao.
Lại thêm một kẻ mạnh miệng ban nãy lên tiếng, người này vẫn luôn cẩn thận lời nói, từ đầu đến cuối không hề bàn đến cách phá trận, tên Lâm Phong này lại nói mình có cách phá trận, vậy những lới ban nãy họ nói là thứ gì?
- Ngươi có dám bước lên thử Thiên Diễn đại trận?
Lâm Phong liếc qua kẻ mạnh kia, lạnh lùng hỏi, tên này rõ ràng nói khoác không biết ngượng, thử Thiên Diễn đại trận chẳng khác nào tìm đến cái chết, vì thế mà đến nay đại trận vẫn đang bày di chỉ Thiên Diễn thánh tộc, không ai đi phá.
- Hừ, trận pháp này há lại được phá chỉ nhờ công phu miêng lưỡi của ngươi.
- Không biết trời cao đất dày, lão phu chìm trong trận pháp cũng phải mấy chục năm rồi, tiểu tử ráo máu đầu mà cũng dám đứng đây chỉ chỏ.
Dương Diệm mỉm cười nói:
- Người này thật sự không biết trời cao đất dày.
Lâm Phong liếc một lượt đám người, ngay sau đó cơ thể hắn khẽ rung lên rồi đáp thẳng xuống giữa bàn cờ, quang mang liền ngập tràn, tất cả quân cờ đều lơ lửng.
- Khả năng về trận pháp đâu phải dùng thời gian tu luyện để tính, lẽ nào thực lực thực lực võ đạo của một người có thể đo bằng thơi gian tu luyện sao?
Các ngươi đều là cường giả cấp võ hoàng nhưng những lời nói ra lại làm cho người khác chê cười. Lâm Phong đứng trên bàn cờ, ánh mắt quét qua vài người, nói:
- Còn về ta chỉ có võ mồm hay thật sự trận pháp thì lên đây thử đi là biết, sao phải đứng đó cậy già lên mặt.
- Hay cho một tên không biết điều.
- Cuồng vọng.
Đám võ hoàng đó thấy Lâm Phong liều lĩnh như vậy thì bất giác gầm lên tức giận, tên này lại dám dạy dỗ cả đám như vậy.
- Nếu có cơ hội thì lập tức giết hắn.
Dương Diệm nói với võ hoàng bên cạnh, lạnh lùng nhìn chắm chằm Lâm Phong, tên này không biết tốt xấu tự tìm chỗ chết, vậy thì thành toàn cho ngươi, nếu dùng trận pháp để giết Lâm Phong thì đó là do hắn tự chuốc lấy.
- Ừ.
Người nọ gật đầu sau đó cất bước đi lên bàn cờ giống Lâm Phong, quả nhiên khi hắn ta đáp xuống thì các quân cờ không diễn hóa thành thánh quang công kích.
- Rầm!
Một chân của võ hoàng Thái Dương thánh tộc đặt lên bàn cờ, ngay lập tức quang mang trong hư không nhấp nháy không ngừng nhưng bước chân của tên võ hoàng dường như đã thay đổi lộ tuyến công kích, khiến nó hướng về phía Lâm Phong.
- Đúng là người am hiểu trận pháp bước lên có khác, họ có thể câu thông với trận pháp, mượn lực của trận pháp để mình dùng.
Đám người thấy cảnh này lập tức thì thầm với nhau, nhưng chỉ thấy mắt Lâm Phong nhắm lại, ngay lập tức tất cả các con cờ như đang lượn lờ trong đầu hắn. Bước sang ngang hai bước, thánh văn chói mắt phát ra, chân Lâm Phong chạm bàn cờ, ngay lập tức mặt đất phía trước nở rộ một đạo quang mang, tiếng đùng đùng vang lên, vừa hay tấn công ngay vào đòn tấn công do đối phương dẫn đến.
- Hắn đã nhớ hết cách mà các quân cờ tạo thành trận pháp.
Thanh Phụng nhìn Lâm Phong, trong đầu nàng cũng có một bàn cờ giống vậy, thầm sợ trong lòng, hai bước ngang đơn giản đó của Lâm Phong quá tuyệt diệu, vừa hay dẫn dắt luồng tấn công trước mặt đánh vào đòn tấn công mà đối phương dẫn tới, đồng thời ngăn cản những đợt công kích khác đan xen thành trận pháp, một người không am hiểu trận pháp vốn không thể làm được như thế.
- Hừ.
Cường giả võ hoàng tằng hắng, bước chân không ngừng, ngay lập tức từng vệt quang mang điên cuồng tỏa ra, kết hợp thành các loại sức mạnh bị hắn ta dẵn dắt tấn công về phía Lâm Phong. Người này chìm đắm trong trận pháp mấy chục năm nên đương nhiên không phải là kẻ tầm thường yếu đuối, nếu không sẽ không làm được đến mức này.
- Rầm!
Chân Lâm Phong hung hăng đạp trên mặt đất, những vệt sáng đan xen, từng quân cờ dường như được hắn ta sử dụng, thánh văn thật to xuất hiện, ngay lập tức lấy hắn làm tâm rồi nổ tung ra, đánh tan tất cả, khiên cho tất cả những đòn tấn công khác bị ngăn cản ở bên ngoài.
- Muốn giết ta!
Trong lòng Lâm Phong cảm thấy phẫn nộ, mọi đòn tấn công mà đối phương dẫn đến đều rất chí mạng.
- Lực lượng áo nghĩa cỏn con mà dám cuồng vọng.
Tên võ hoàng kia ngạo mạn lên tiếng, lực lượng hỏa diễm pháp tắc ngùn ngụt bốc lên, từng bước chân đạp ra khiến cho thánh văn hư không sáng rực, đồng thời chỉ dẫn các loại tấn công kết hợp với trận pháp hắn tạo ra đánh thẳng về phía Lâm Phong.
- Trận pháp thật lợi hại.
Mọi người run sợ trong lòng, bàn cờ này không những có thể tự mình diễn hóa mà còn có thể để đại sư trận pháp mượn lực sử dụng, thật quá tuyệt diệu. Lâm Phong đương nhiên sớm đã phát hiện ra điều kì diệu này. Nhìn từng con hỏa long tấn công về phía mình, Lâm Phong sang trái ba bước, lùi sau hai bước, rồi lại sang phải một bước, liên tục bước nhanh như chớp, người khác hoàn toàn không thể nhìn ra được thủ đoạn của hắn kì diệu ở đâu chỉ thấy từng đợt công kích điên cuồng nổ tung, Lâm Phong cất bước trong những vụ nổ, dường như dung nhập vào những quân cờ vậy.
- Giết.
Lâm Phong gầm lên, bước chân điên cuồng hướng về trước, bộ pháp kỳ diệu khiến người khác không cách nào nắm bắt, trong khoảnh khắc tên võ hoàng cất bước phát hiện mình đã nhận phải đòn công kích, ngay lập tức sắc mặt đối phương hơi thay đổi, lực lượng trong cơ thể tức thì bộc pháp ra, lực tấn công điên cuồng bắn đến từ nhiều phía khiến tên võ hoàng không cách nào tiếp tục dùng trận pháp để ứng phó. Hỏa diễm khủng khiếp đột nhiên nổ tung, trên người tên kia ngập tràn lực lượng pháp tắc, từng đạo thái dương quyền đánh ra khắp nơi, hủy diệt mọi thứ, uy lực của trận pháp bị hạn chế vì thế hoàn toàn không thế giết được hắn. Chỉ thấy hắn chống đỡ một lúc rồi lập tức bổ nhào về hướng Lâm Phong, muốn dùng sức mạnh để loại trừ Lâm Phong.
- Đê tiện.
Trong mắt Thanh Phụng ánh lên tía sắc lạnh, nhưng cơ thể nàng còn chưa kịp cử động, hạ vị võ hoàng mà thôi, muốn đánh chết Lâm Phong đâu phải chuyện dễ như vậy.
- Hừ.
Lang Tà hừ lạnh, tên võ hoàng đó có hơi quá vô dụng, nhưng hắn không biết Lâm Phong có được thành tựu trên lĩnh vực trận pháp, bàn cờ đó dường như chính là chiến trường được chuẩn bị cho đại sư trận pháp, biểu hiện của Lâm Phong trên đó phải dùng từ kinh diễm để hình dung. Cơ thể Lâm Phong lùi về sau như một cơn gió, mắt hắn vẫn nhắm, mỗi bước chân đều đáp xuống trên bàn cờ khiến cho thánh quang tăng mạnh, vô số luồng tấn công bị dẫn dụ đánh về phía đối phương khiến sắc mặt tên võ hoàng kia trùng xuống, thái dương quyền không ngừng đánh về phía này. Lâm Phong đột nhiên không dừng nữa mà tiến thẳng lên trước khiến cho những thánh văn xung quanh tên võ hoàng Thái Dương thánh tộc nổ tung, làm đối phương bận tíu tít. Lâm Phong bắt đầu vòng quanh, tấn công không ngừng làm cho đối phương không có cơ hội để thở lấy hơi, khiến cho đám người xung quanh phải lóa mắt, Lâm Phong bây giờ giống như tên điên vậy, tiến lùi không ngừng, vô cùng kỳ diệu, ngay cả bản thân Lâm Phong cũng đã chìm vào loại khoái cảm kì lạ, tất cả mọi thứ xuất hiện rõ mồn một trong đầu, nắm trong tay tất cả, cảm giác này cực kì thoải mái, thậm chí ngộ tính cũng đang thăng hoa, từ cố hết sức lúc ban đầu đến giờ đã trở nên thuận buồm xuôi gió. Một luồng thái dương quang mang lóe lên, mọi thứ đều bị nổ tung, cơ thể của tên võ hoàng bay thẳng lên trời, hắn muốn phá vòng vây để thoát ra từ phía trên, thế nhưng trong lúc hắn ta bay lên đưa tay xua đi một đạo công kích thì đôi mắt Lâm Phong đột nhiên mở ra, một cú đấm vô cùng đáng sợ không gì sánh được xuất ra.
- Bùng chát!
Mọi người chỉ thấy đầu tên võ hoàng bị nổ tung, ngay lập tức tim cả đám đập dồn dập, còn chưa kịp ý thức được đây rốt cuộc là chuyện gì thì đã ngay lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh đang tỏa ra, đó là hỏa diễm pháp tắc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT