- Y nhân tiên tử càng ngày càng làm cho ta cảm thấy hứng thú.
Dương Diệm nhìn chằm chằm thân thể hoàn mỹ trước mắt, ánh mắt không hề che giấu sự tham lam, nữ nhân này không chỉ xinh đẹp mà hai loại khí chất khác nhau của nàng làm cho hắn càng muốn đi chinh phục.
- Đó là chuyện của ngươi.
Y Nhân Lệ nhàn nhạt đáp lại Dương Diệm, ngữ khí vẫn lạnh như băng, bất quá Dương Diệm không ngại, hắn đang tưởng tượng ra cảnh đặt mỹ nữ trước mặt ở dưới thân rồi hung hăng chà đạp. Thời gian trôi đi, càng nhiều người hàng lâm Thương Tâm phủ đệ, rất nhiều người của Cổ Thánh tộc tới, cũng không thiếu những gia tộc cổ xưa khác, ngoài ra còn có một vài vũ tu trẻ tuổi đến. Hôm nay, Thương Tâm công tử triệu tập quần hùng, nếu có thể thôi diễn, phá giải tiểu thiên diễn trận đạo, vậy sẽ đạt được vinh quanh vô cùng, được công nhận thành nhân vật yêu nghiệt.
- Thương Tâm công tử, trận này đạo tùy thời có thể phá giải này?
Lúc này, một vị thanh nhiên chủ động mở miệng hỏi.
- Đương nhiên, chư vị có mặt ở đây tùy thời có thể vào trận pháp, mấy người đồng thời phá giải cũng được, ăn hết toàn bộ quân cờ trên bàn tương đương với thành công phá giải trận đạo.
Thương Tâm công tử mỉm cười đáp.
- Trận pháp này thật sự do thiên diễn đại trận diễn hóa mà đến?
Có người hỏi.
- Thiên chân vạn xác, tuy nhiên chỉ là đơn giản mô phỏng, không có khả năng đạt tới uy lực của thiên diễn đại trận thật sự, bằng không mà nói ta cũng chẳng có khả năng thỉnh chư vị tới thôi diễn phá trận.
Thương Tâm công tử vẫn giữ cười, kiên trì giải thích.
- Tốt, ta đến thử một lần.
Một đạo thân ảnh bay lên không, bước vào trong trận pháp, trong khoảnh khắc, toàn bộ bàn cờ chói lóa, vô số quân cờ bay lên, từng quân cờ xếp cùng một chỗ. Vào thời khắc này, người nọ bước ra một bước, nhất thời lực lượng kinh khủng đột nhiên phá không mà ra, oanh kích về phía người đang phá trận.
- Ầm!
Người nọ huy động ống tay áo, nhất thời quân cờ bay đi, nhưng chưa kịp rơi xuống đất, quân cờ đột nhiên xoay tròn, lại sinh ra quang mang, hóa thành một chưởng khổng lồ oanh thiên, đồng thời, các quân cờ khác tiếp tục diễn hóa ra đủ loại công kích, liên miên bất tuyệt. “Thiên diễn đại trận nghe đồn có lực lượng vô tận, có thể tự hành diễn hóa, vốn không có phương pháp phá giải, diễn tiểu trận đạo này dường như cũng ẩn chứa lực lượng kinh khủng, tuy nhiên uy lực hơi hạn chế, không đến mức ngộ sát người tới phá trận.” Đoàn người thấy cảnh này thì thầm nghĩ trong lòng. Vô số công kích được diễn hóa ra giống như từng đợt sóng lớn rất nhanh đã đánh rơi người nọ. Người này có chút chật vật, sắc mặt không được tốt lắm, bất quá vẫn lập tức cười nói:
- Thương Tâm công tử, hôm nay diễn tiểu trận đạo quả nhiên kỳ diệu, diễn hóa ra vô số công kích, ta khó có thể phá giải.
- Không sao, không sao.
Thương Tâm công tử cũng mỉm cười đáp:
- Ngay cả ta cũng không phá được.
Người nọ nghe vậy liền lộ ra vẻ cảm kích, Thương Tâm công tử xem như cho hắn chút mặt mũi, hiện giờ người nãy đã sinh ra vài phần hảo cảm với Thương Tâm công tử, tiếng đồn Thương Tâm công tử tuy phong lưu nhưng rất biết làm người, quả nhiên danh bất hư truyền.
- Ngươi vốn không hiểu trận pháp, đương nhiên chỉ có xấu hổ mà lui.
Âm thanh chê bai vang lên làm nụ cười trên mặt người nọ biến mất, hắn lạnh lùng liếc qua kẻ vừa mở miệng, nhìn thấy đối phương là thanh niên Cổ tộc, hắn đành phải câm miệng. Đột nhiên, một nhóm thân ảnh từ xa phá không mà đến, tổng cộng bốn người, khí chất đều phi phàm, trong đó có một nữ tử thanh nhã thoát tục, thanh y mặc trên người nàng tạo ra vẻ cao quý thánh khiết vô cùng.
- Là Thanh Phượng, yêu tộc thánh nữ, đẹp quá, chẳng kém chút nào so với tiên tử Quảng Hàn cung.
Ba vị thanh niên bên cạnh Thanh Phượng cũng chẳng phải loại tầm thường, Ô khoác trên người trường bào hoàng kim, đầu đội vòng nguyệt quế, ngay cả con ngươi cũng có màu hoàng kim, khí tức rất cường thịch, toàn thân lộ ra sự uy nghiêm, Toan thì toát ra khí tức toan nghê cường đại khiến ai cũng phải nể phục. Về phần Lâm Phong thì không ít người đã từng gặp hắn.
- Nhân vật yêu nghiệt của yêu tộc đến rồi, thanh niên mặc hoàng bào là thái dương thần điểu kim ô, người bên cạnh là cổ yêu toan nghê, cực kỳ đáng sợ, bản thể của Thanh Phượng tuy chưa rõ nhưng nàng là thánh nữ yêu tộc, tuyệt không đối không yếu hơn ba người kia.
Đoàn người thầm nghĩ, ba thiên tài yêu tộc này đều là kẻ phi thường, vô cùng lợi hại. Trên người Dương Diệm phát ra thái dương quang mang nóng rực, thân thể hắn chậm rãi bay lên không, ánh mắt xuyên thủng hư không, nhìn chằm chằm Ô. Dương Diệm tu luyện thái dương lực, trước mắt hắn bây giờ xuất hiện một con thái dương thần điểu, nếu có thể thôn phệ nó, tuyệt đối là vật đại bổ, chỉ có điều nơi này là Vọng Thiên Cố Đô, đừng nói hắn chẳng có thế lực gì, cho dù có cũng không dám, bằng không hắn tuyệt đối không thể ra khỏi Vọng Thiên Cố Đô, ba bị đại năng yêu tộc chẳng hề hiền lành, nhất là lão đại thần bí khó lường, thậm chí không có ai biết rốt cuộc bản thể kẻ đó là gì yêu thú. Đôi mắt thái dương của Ô đảo qua Dương Diệm, lạnh lùng quát lên:
- Ngụy thái dương lực mà cũng dám làm càn trước mặt bản tôn.
- Xuy.
.. Thái dương quang kinh khủng lao thẳng tới Dương Diệm, Dương Diệm hừ lạnh một tiếng, thái dương quyền mang phá không phát ra tiếng bạo liệt trên hư không, quang mang chói mắt. Chỉ thấy một đôi thái dương nhãn xuất hiện, con ngươi bá đạo vô biên, phảng phất như thái dương giáng thế.
- Cút, cút!
Hai tiếng hét vang lên, hai con ngươi thái dương bao phủ tất cả, Dương Diệm cấp tốc thối lui, trên người hiện lên thái dương quang hoàn bảo vệ thân thể. Ô đứng ở nơi Dương Diệm vừa đứng, khinh thường quát:
- Ếch ngồi đáy giếng cũng dám tranh phong với ta.
Thần sắc Dương Diệm lạnh lẽo, con kim ô điểu này thật không coi ai ra gì.
- Ngươi không xứng chiến với ta.
Kim ô đạp trên hư không quay về, nhìn về phía thiên diễn tiểu trận đạo, sau đó quay qua Thanh Phượng, chỉ đợi nàng phá trận pháp này, diệt uy phong của đám thiên tài nhân loại, làm cho tất cả đều biết thiên tài yêu tộc là kẻ mạnh nhất. Đôi mắt lạnh lùng của Dương Diệm nhìn về phía Lâm Phong, châm chọc:
- Nhanh như vậy mà bắt đầu phụ thuộc vào yêu tộc sao?
Lâm Phong nhàn nhạt liếc Dương Diệm, mới vừa rồi bị Ô nhục nhã, gia hỏa này muốn dùng mình để dời tầm mắt mọi người đi đây mà.
- Kẻ chiến bại đâu cần nói nhảm nhiều như vậy.
Câu đáp trả nhẹ nhàng khiến Dương Diệm tức điên. Lâm Phong vốn đã lười để ý tên này, tuy có thân phận cường giả Thái Dương thánh tộc, nhưng thực lực Dương Diệm tuyệt đối không bằng giới vương thể và thần ấn vương thể, nếu như hắn và Dương Diệm va chạm, Dương Diệm chỉ có chút ưu thế tu luyện. Hiện tại Lâm Phong đang suy nghĩ làm cách nào chiếm được vài bộ cổ kinh cao cấp nhất, hắn không hãi so đấu với những thiên tài này cho dù đối phương sở hữu vương thể. Nhưng tác dụng của cổ kinh phi thường lớn, đệ tử những cổ thánh tộc đều tu luyện cổ kinh tu luyện, giá nào hắn cũng phải lấy được một bộ kinh thư cường đại thích hợp cho mình tu luyện. Không có thân phận tốt nên cần gì thì phải tự mình chiếm lấy.
- Ta đi thử trận pháp.
Độc Cô Bất Bại tiến về phía trận pháp, giống như Dương Diệm vừa rồi, quang mang chiếu sáng trên người Độc Cô Bất Bại. Hắn vừa vào trận, quân cờ liền hóa thành quang văn, đan vào nhau tạo thành kinh trận uy khủng, bắt đầu càn quét thần ấn vương thể. Ba trăm sáu mươi quang hoàn xoay quanh Độc Cô Bất Bại, hắn đứng yên không nhúc nhích nhưng từng đạo cổ ấn do thần ấn quang hoàn hợp thành liên tục chống chọi với trận pháp đến tận lúc quân cờ bình tĩnh lại, huyền phù trong hư không.
- Mỗi một bước sẽ khiến quân cờ tiến công một lần, người bất động thì trận cũng bất động.
Đoàn người thầm nghĩ trong lòng, trận pháp thật quá lợi hại, ngươi có thể bất động nhưng vậy thì không cách nào phá trận. Độc Cô Bất Bại bước ra bước thứ hai, rất nhanh, quang văn cấp tốc hiện lên, phát huy ra từng đạo công kích đáng sợ, bất quá lại lần nữa bị cổ ấn ầm tiêu diệt.
- Vừa người nọ di chuyển lung tung trong trận nên chịu đủ uy lực, chỉ chốc lát đã bị đánh rơi.
Còn Độc Cô Bất Bại bước từng bước để quan sát các loại công kích diễn hóa. Một vị cường giả am hiểu trận pháp thốt lên, người trong Thương Tâm phủ càng lúc càng nhiều, thậm chí có một ít cường giả võ hoàng và cao nhân trận đạo. Độc Cô Bất Bại tiếp tục thử vài bước, được một lúc thì hắn bất lực. Từng người lần lượt lên thử, không ngừng thất bại, bất quá nhờ bọn họ thất bại mà vài vị trận pháp đại sư bắt đầu chậm rãi phân tích.
- Người vào trận có thể thông qua trận pháp khiến quân cờ biến động, thế cờ sẽ tự thôi diễn, ngươi cũng có thể khống chế nó thôi diễn.
Một vị võ hoàng chậm rãi nói, vị cường giả này đứng cạnh Dương Diệm, đương nhiên là cường giả Thái Dương thánh tộc, có chút tinh thông đối với trận pháp.
- Ha hả, xem ra các hạ có nghiên cứu về trận đạo, ta cũng cho rằng như thế.
Tên người khác hưởng. Trong mắt Thương Tâm công tử lộ ra tiếu ý nhàn nhạt, thản nhiên nói:
- Tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể thử phá trận.
- Thanh Phượng!
Ô nhìn qua Thanh Phượng, chẳng biết nàng có nhìn ra được gì hay không. Thanh Phượng nhìn chằm chằm trận pháp, trận này cực kỳ vi diệu, ba thời nhất khắc vốn không cách nào thôi diễn được. Nàng xoay đầu qua liền trông thấy đôi mắt đang khép hờ của Lâm Phong. Thanh Phượng sửng sốt, nàng và Lâm Phong tiếp xúc qua một đoạn thời gian, khi hắn nhắm mắt lại suy tính cũng chính là lúc hắn phát huy khả năng lĩnh ngộ siêu việt, lẽ nào Lâm Phong cũng hiểu trận pháp?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT