Trên sườn núi, cạnh bờ sông, Lâm Phong và Thanh Phụng không ngừng thử nghiệm dung hợp các loại áo nghĩa khác nhau, đồng thời thăm dò xem nên khớp chúng vào như thế nào, bây giờ Lâm Phong đã chắc chắn là Thanh Phụng có thập tuyệt thể, nhưng có phải là mười loại áo nghĩa hay không thì còn chưa rõ, cùng là nhân vật thiên tài có trong mình ngộ tính siêu mạnh, quan trọng nhất là lực lượng mà bọn họ am hiểu giống như nhau. Trong lúc thảo luận, cả hai phát hiện thỉnh thoảng đối phương sẽ vô ý chỉ điểm giúp tạo thành một chiêu công kích mạnh mẽ.
- Tử vong kiếm được cải tiến từ sát lục ma quyền, nhờ vào phong sát lực mà hiệu quả sẽ càng mạnh hơn, ngươi có thể thử kết hợp sát ý, suy cho cùng thì cả hai đạo kiếm thuật đều lấy sát phạt làm chủ.
Lâm Phong và Thanh Phụng khoanh chân cùng ngồi trên phiến đá lớn, như thể quên luôn cả thân phận thánh nữ yêu tộc của mình.
- Lấy sát ý làm trọng tâm kết hợp.
Lâm Phong thì thầm, hắn cũng có suy nghĩ về việc kết hợp hai loại lực lượng sát phạt này nhưng rất khó để chúng khớp vào với nhau.
- Trao đổi áo nghĩa, ngươi lấy áo nghĩa tử vong kiếm dung hòa vào bên trong tử vong phong sát và ngược lại, sau đó thử từng chút một khiến chúng diễn tiến, khi tìm được diểm khớp phù hợp rồi mới bắt đầu gọt giũa, lấy chất lượng để sản sinh sự thay đổi về bản chất.
Trong tay Thanh Phụng nâng lên các loại lực lượng khác nhau, hai bàn tay trắng ngần, nước da mềm mịn, nàng nhìn Lâm Phong không mấy chú tâm. Lâm Phong có chút thất thần khi nhìn thấy đôi mắt thanh tú của Thanh Phụng khi chìm đắm trong võ đạo, giống như giờ đây mới thực sự phát hiện ra vẻ đẹp của Thanh Phụng, vị thánh nữ yêu tộc chắc chắn không thua kém gì tiên tử Quảng Hàn cung, khí chất thanh nhã thoát tục, nét thanh lịch quyến rũ của thánh nữ đều đang tô điểm thêm cho vẻ đẹp của nàng, chỉ là trước đây hắn để ý đến. Thanh Phụng thấy Lâm Phong nhìn mình chăm chăm thì đôi mắt đẹp đột nhiên đơ ra, ngay sau đó liền thay đổi hướng nhìn.
- Không ngờ thánh nữ yêu tộc cũng có thể đẹp được đến cảnh giới này.
Lâm Phong mỉm cười nói, nghe được những câu khen ngợi của hắn thì Thanh Phụng không hề bực mình, có thể do Lâm Phong nhìn nàng với ánh mắt quá đỗi thuần khiết, hơn nữa lần hợp tác trong vài ngày qua làm cho nàng cảm nhận được mình và Lâm Phong có khá nhiều điểm chung.
- Chúng ta hãy tiếp tục luyện những đòn tấn công này đi.
Thanh Phụng thản nhiên nói, Lâm Phong khẽ gật đầu, hai người lại tiếp tục chìm đắm vào những cuộc thảo luận để kết hợp lực lượng. Thời gian dần trôi đi, lúc này ở trong Cổ Vọng Thiên Đô, rất nhiều cường giả đều đang thảo luận về thiên diễn đại trận xuất hiện trong di chỉ Cổ Thánh tộc, suy nghĩ xem làm thế nào để phá trận, bởi vì sự xuất hiện của Thiên Diễn Thánh cung làm cho sức hút của Quảng Hàn cung bớt đi phần nào. Cả đại đế, võ hoàng hay thế hệ thanh niên yêu nghiệt dưới cấp võ hoàng thì chuyện mà họ thảo luận đều chuyện có liên quan đến Thiên Diễn thánh tộc. Địa bàn yêu tộc, một thanh niên khoác áo bào màu vàng kim rực lửa, thân hình cuồn cuộn, trên đầu đội vòng nguyệt quế hỏa diễm đang rảo bước về nơi mà Thanh Phụng ở. Khi đến sườn núi, hai người Lâm Phong và Thanh Phụng hình như đang nói gì đó, hơn nữa khoảng cách còn rất gần, trong mắt người thanh niên này nhận thấy hành động này thật sự rất thân mật.
- Rầm!
Một ngọn lửa giận hừng hực cháy lên, lúc này thanh nhiên rất căm phẫn, hắn ta luôn xem thánh nữ yêu tộc Thanh Phụng là thê tử của mình, hơn nữa trước giờ Thanh Phụng không hề tiếp xúc với nam giới chứ đừng nói đến cử chỉ thân mật như bây giờ.
Ánh mắt Ô sắc lạnh ghim vào Lâm Phong, trong mắt hắn ta ẩn chứa lực lượng hoả diễm đem đến cho Lâm Phong cảm giác còn đáng sợ hơn so với Dương Diệm, dường như đây là lực lượng thuần khiết nhất của lửa.
- Liên quan gì đến ngươi?
Thanh Phụng lạnh lùng đáp.
- Ngươi vợ tương lai của ta.
Giọng Ô đanh thép khiến cho sắc mặt Thanh Phụng càng lạnh hơn, quát lên:
- Là tự ngươi nghĩ vậy thôi.
- Gia gia ta và nghê tổ sẽ cầu hôn với cha ngươi.
Ô nhìn chằm chằm Thanh Phụng, ánh mắt nóng rực, dường như chỉ có hắn mới xứng với nàng.
- Hừ.
Thanh Phụng khó chịu hỏi:
- Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?
- Thương Tâm công tử bày ra một thiên diễn tiểu trận trong phủ, mời những thanh niên yêu dị kiệt xuất đến đó để phá giải, nàng am hiểu thôi diễn, lần này hãy đến đó đàn áp nhuệ khí của đám người kia, ba người chúng ta nên đi ra ngoài xem thử, để cho họ biết về tuấn kiệt yêu tộc ta.
Trong lời nói của Ô lộ rõ vẻ cương quyết, điểm này thì lại có phần giống với cái tên chim đại bàng Kim Sí kia, khiến cho Lâm Phong thầm suy đoán bản thể của tên này chắc cũng chả phải loài chim tốt lành gì nên mới kiêu căng như vậy.
- Toan cũng đến rồi sao?
Thanh Phụng hỏi Ô.
- Đến rồi, đang ở bên ngoài đợi chúng ta ra để cùng đi.
Ô chậm rãi đáp, Thanh Phụng khẽ gật đầu rồi đứng dậy, yêu tộc và Cổ Thánh tộc nhân loại cùng tồn tại nhưng vẫn không ngừng âm thầm tranh đấu, mỗi thế hệ đều như vậy, lớp trẻ bọn họ sớm muộn gì cũng phải giao chiến, vừa hay nhân cơ hội này ra ngoài dạo chơi.
- Lâm Phong, ngươi đi cùng ta nào.
Thanh Phụng nói với Lâm Phong đang đứng bên cạnh, Lâm Phong khẽ gật đầu, Thanh Phụng đưa hắn tới yêu tộc vốn chẳng có ác ý, lúc này hắn cũng nên đi cùng nàng.
- Ngươi là kẻ có thập tuyệt thể?
Ánh mắt Ô sắc lạnh ghim lấy Lâm Phong, cặp mắt đó gần như là màu vàng kim, giống như màu của thái dương vậy.
- Có vấn đề sao?
Lâm Phong hờ hững đáp, tính cách tên này đúng là giống y chang tên khốn đại bàng Kim Sí, kiêu căng vô cùng, coi trời bằng vung, bây giờ không biết con thần điểu kia thế nào, nếu như hắn cũng có được cơ duyên bước vào đại thế giới thì có thể một bước lên trời, suy cho cùng thì thân phận thần điểu của đối phương vẫn còn đó.
- Sau khi trở về, ngươi không được phép tiếp cận Thanh Phụng nữa, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả.
Tấm áo bào rực lửa màu vàng kim của Ô tung bay, vòng nguyệt quế đội trên đầu khiến hắn trông giống yêu thái tử vậy, dứt lời, hắn xoay người tiến về phía trước. Lâm Phong và Thanh Phụng đi theo, một lát sau, họ lại thấy một thanh niên yêu tộc bay lên, khí chất của thanh niên yêu tộc này có phần giống với vị đại đế yêu tộc kia, bản thể hẳn là toan nghê, một loại yêu thú cường đại. Toan liếc qua Lâm Phong, ánh mắt không sắc bén như Ô nhưng lại có thêm vài phần uy nghiêm bá đạo, đây là hai loại yêu thú khác nhau nhưng không thể nghi ngờ Ô, Toan và Thanh Phụng là ba hậu bối xuất chúng của của yêu tộc, thực lực chắc chắn vô cùng mạnh mẽ, thân phận hậu duệ của đại năng yêu tộc, hơn nữa bản thể đều vô cùng ghê gớm. Thương Tâm công tử là kẻ si tình, khiến vô số cô gái đau lòng nhưng trình độ võ đạo của y hoàn toàn không yếu, thân là con cháu của Cổ Thánh tộc thì thực lực y chắc chắn không yếu, chỉ có điều không biết y có mạnh hơn những người cùng thế hệ trong Cổ Thánh tộc hay không, bởi vì Thương Tâm công tử rất ít khi đấu với người khác, dường như chỉ biết chơi bời nhưng không có ai dám xem nhẹ y. Hơn nữa Thương Tâm công tử này đối đãi với người khác rất dịu dàng, nhất là đối đãi với người đẹp, rất ít khi nghe nói y hiếu chiến và coi người khác thành kẻ thù. Nói chung, Thương Tâm công tử là người có tính cách tươi sáng nhất trong số con cháu của Cổ Thánh tộc. Lúc này, ở trong phủ đệ của Thương Tâm công tử, vô số mỹ nữ, tỳ nữ, a hoàn rất trẻ hơn nữa nhan sắc đều được tuyển chọn kĩ, có thể thấy bản tính người này rất phong lưu. Phủ đệ Thương Tâm hôm nay rất vui vẻ, rất nhiều thiên tài trẻ tuổi lần lượt đến đây, ở nơi rộng rãi trong phủ có một bàn cờ cực lớn, chính là bàn cờ được mô phỏng từ trong thiên diễn đại trận.
- Thương Tâm công tử thích trăng hoa, hôm nay sao lại có nhã hứng như vậy, hơn nữa lại còn có hứng thú với trận pháp.
Cầm Thương ngồi trên chiếu vuốt nhẹ đàn cổ rồi từ từ gảy lên một khúc nhạc.
- Tùy hứng thôi, làm sao có thể so nhã hứng với Cầm Thương huynh được.
Dáng người Thương Tâm công tử thon dài, cử chỉ nhẹ nhàng đậm chất công tử, mỉm cười đối đáp với Cầm Thương.
- Học đòi làm sang.
Bạch Khởi bay vào hư không, sát ý mập mờ vây quanh cơ thể, lạnh lùng nói. Dương Diệm đáp xuống, vui vẻ nói:
- Ta không quan tâm tới trận pháp nhưng lại có hứng thú với những người sẽ đến hôm nay.
Nghe nói quan hệ của Thương Tâm công tử và Quảng Hàn cung rất thân thiết, hôm nay không chỉ mời các vị anh kiệt trong Cổ Vọng Thiên Đô mà thậm chí còn mời cả tiên tử Quảng Hàn cung đến đây, làm sao ta có thể bỏ qua chứ.
- Dương Diệm huynh có thể đến là vinh hạnh của ta.
Nụ cười của Thương Tâm công tử ôn hòa, khẽ gật đầu với Dương Diệm đang đứng trong hư không, dường đối với bất cứ ai cũng nhiệt tình khách sáo như vậy, khiến người khác như tràn ngập trong gió xuân.
- Cung nghênh tiểu thư Thương Nguyệt, Thương huynh và Lang Tà huynh đệ.
Ánh mắt nhìn về phía xa, ba người đang bước đến chính là Thương Tiếu, Thương Nguyệt cùng với Lang Tà.
- Thương Tâm công tử không hổ là người phong lưu, luôn ưu tiên cho nữ nhân.
Thần ấn vương thể Độc Cô Bất Bại bước đến, thần ấn quang hoàn vây quanh thân thể, Lang Tà chính là vương thể, Thương Tiếu là người đứng đầu lớp thanh niên dưới võ hoàng của Thương tộc nhưng Thương Tâm công tử lại gọi tên Thương Nguyệt đầu tiên. Thương Tâm công tử chỉ cười trừ chứ không trả lời, sau đó, Sở Xuân Thu cùng với những hào kiệt khác lần lượt đáp xuống, ngay lập tức khoảng đất rộng rãi này rộn ràng hẳn lên. Trên hư không, tiên âm lượn lờ, dường như có một ánh trắng chiếu nghiêng xuống phía dưới, ngay tức khắc, chín nàng tiên tử mặc áo bào trắng một trên vầng trăng khuyết nơi hư không, cuối cùng hạ thấp xuống mười mét trong hư không, ngay lập tức đám người cảm thấy kinh hãi.
- Tiên tử Quảng Hàn cung có thể đến đúng là vinh hạnh khôn xiết.
- Vẻ đẹp vẫn luôn tuyệt mỹ như vậy, từ biệt đã lâu, Dương Diệm thật sự rất nhớ các vị tiên tử.
Mọi người lần lượt nhìn lên hư không, Quảng Hàn cung này không biết tìm đâu ra chín nữ nhân xinh đẹp, thoát tục đến như vậy. Tà áo trắng thướt tha, chín tiên tử Quảng Hàn cung hạ xuống bên dưới, mọi người lũ lượt đi về phía trước muốn đứng chung với các vị tiên tử đây. Lệ Y Nhân quan sát đám người một vòng, nhưng lại không thấy bóng dáng Lâm Phong, trong mắt thoáng qua sự dao động, ngay sau đó Dương Diệm đã tiến đến, cười nói với Lệ Y Nhân:
- Từ hôm tạm biệt, ta vẫn không thể nào quên được nụ cười của tiên tử.
Lệ Y Nhân điềm nhiên nhìn Dương Diệm, không hề có kiểu mê hoặc kia nữa, chỉ có một cảm giác lạnh lẽo, giống như người xa lạ, cao quý và quyến rũ, gật đầu với Dương Diệm.
- Lệ Y Nhân có thể nào nể mặt uống với ta một chén không.
Dương Diệm nói với Lệ Y Nhân.
- Xin lỗi.
Lệ Y Nhân bình thản từ chối, vẫn giữ nét mặt lạnh băng đó khiến cho Dương Diệm hơi cứng đờ, nhìn thấy Lệ Y Nhân băng lạnh như bây giờ, hắn lại nhớ đến cái cảnh hôm ấy trên người nàng toát ra mê lực chết người khiến cho hắn nhớ nhung khôn xiết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT