Thanh Phụng sống trên một ngọn núi, kiến trúc ở đây rất đơn giản, mấy gian phòng bên hồ, trong hồ là một cây cầu gỗ thông đến nơi Thanh Phụng nghỉ ngơi, trong sự đơn giản mang theo vài phần thanh nhã, nhưng nó lại có phần giống với khí chất của Thanh Phụng. "Yêu thú sẽ bày biện chỗ ở của mình theo tập tính yêu thích của chúng, nếu Thanh Phụng mang dòng máu phượng hoàng thì chắc sẽ ở bên cạnh ngô đồng thụ, nơi này tuy có vài gốc cổ thụ nhưng không hề thấy ngô đồng." Lâm Phong thầm nghĩ, không biết Thanh Phụng rốt cuộc là yêu thú gì, thanh nhã thoát tục, toát lên nét đẹp của sự yên tĩnh, tuy đứng bên cạnh nàng nhưng Lâm Phong lại cả thấy mình cách rất xa vị thánh nữ yêu tộc này. Bên hồ, Thanh phụng dừng lại, quay người nhìn Lâm Phong, giọng nói thanh thoát bảo:
- Ngươi có lực lượng thập tuyệt thể, đã từng đấu một trận với Dương Diệm, hẳn là ngươi am hiểu cách dung hợp áo nghĩa vào công kích, dùng thử cho ta xem.
Lâm Phong nhìn Thanh Phụng đang đứng trên một sườn núi, sắc mặt hắn lộ ra thần thái kì lạ, đáp:
- Ta không thích biểu diễn.
Thanh Phụng nghe câu trả lời của Lâm Phong thì cặp mắt đằm thắm như sắc trời thu kia ánh lên một nét gì đó kì lạ, đột nhiên, áo bào xanh trên người nàng khẽ lay động, mái tóc dài tung bay, lộ ra nét đẹp thanh thuần thoát tục.
- Ngươi không thích biểu diễn, vậy ta đấu với ngươi.
Thanh Phụng vừa dứt lời thì cơ thể liền bắt đầu di chuyển, bước đi nhẹ nhàng như đang bước trên sóng nước vậy, sau đó Lâm Phong cảm thấy cơ thể nàng biến thành những đạo huyễn ảnh, chỉ trong khoảnh khắc đã xuất hiện trước mặt hắn, một chưởng vô thanh vô tức giáng về phía hắn. Hiện tại, Lâm Phong chỉ cảm thấy bản thân mình bị chưởng ảnh không gian bao phủ, dường như không thể tránh, bất kể hắn trốn đi đâu thì cũng không thể tránh.
- Đại địa liệt!
Một luồng khí tức cuồng bá đột nhiên phóng ra, Lâm Phong không chút do dự đánh ra đòn tấn công phá nát mọi thứ, song chưởng va chạm, thân thể mỏng manh của Thanh Phụng dường như sẽ bị đại địa liệt đè bẹp trong nháy mắt, nhưng sự thật thì lại khác xa với tưởng tượng, Lâm Phong cảm nhận được đại địa liệt của mình như đánh vào mặt nước, chẳng hề có chỗ mượn lực, mà cùng lúc đó, một luồng sóng triều khủng khiếp điên cuồng đáp trả lại, đánh tới tấp khiến hắn lùi lại liên tục. Bước chân vẽ nên vết tích trên mặt đất, trong mắt Lâm Phong xuất hiện nét kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào thân hình thanh lệ thoát tục kia.
- Phong, không gian, ảnh, thủy, đại địa.
..Còn gì nữa? Trên mặt Lâm Phong lộ rõ sắc thái ngạc nhiên, bởi vì bản thân sở hữu nhiều loại áo nghĩa nên hắn có thể nhìn ra được chưởng vừa rồi của đối phương có ẩn chứa những loại lực lượng nào, không ngờ nàng cũng giống như hắn vậy, am hiểu việc dung hợp áo nghĩa vào trong công kích.
- Ngươi muốn xuất chiêu hay để ta tiếp tục.
Thanh Phụng đứng nguyên tại chỗ, tấm áo xanh bay trong gió cùng với mái tóc dài, vị thánh nữ này hình như cũng có thể có thập tuyệt thể, nhưng người của yêu tộc đáng lẽ không am hiểu về thiên phú này mới phải chứ, tại sao đối phương lại lĩnh ngộ được thập tuyệt thể, điều này khiến Lâm Phong càng tò mò hơn về bản thể của Thanh phụng.
- Ngươi muốn thấy gì?
Lâm Phong mỉm cười, mở miệng hỏi, hắn đang muốn xem thử Thanh Phụng rốt cuộc định làm gì.
- Ta muốn xem tất cả lực tấn công dung hòa của ngươi.
Thanh Phụng thản nhiên đáp.
- Được.
Lâm Phong khẽ gật đầu, tiếp đó liền bước sang một bên, đồng thời ngưng tụ một thanh kiếm trên tay.
- Phong lôi trảm!
Nhát kiếm của Lâm Phong chém ra, trong kiếm có phong lôi cuồn cuộn ập đến.
- Sát na hoang vu, mất đi không sát, hoang bạo, tử vong phong sát.
.. Từng đợt kiếm quang không ngừng nở rộ trong hư không, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà Lâm Phong đã chém ra hơn hai mươi nhát kiếm quang, mỗi nhát đều ẩn chứa một loại lực lượng áo nghĩa khiến cho hư không kết thành một lưới kiếm đáng sợ, tiếng kiếm rít ầm ầm, kéo dài không nghỉ. Sau kiếm quang, Lâm Phong bắt đầu đánh ra quyền mang, chưởng lực, sát lục ma quyền, đại địa quyền, lôi bạo quyền mang, đại địa liệt, các loại công kích phát ra không ngừng, lộng lẫy vô cùng. Thanh Phụng nhìn chăm chú từng đòn của Lâm Phong, trong mắt nàng thoáng lên sự ngạc nhiên, ngộ tính của người này thật đáng sợ, lại có thể tự lĩnh ngộ được nhiều loại công kích dung hợp áo nghĩa như vậy. Lâm Phong dừng lại, mỉm cười nhìn Thanh Phụng, hỏi:
- Được rồi chứ?
Lâm Phong tin Thanh Phụng đưa hắn tới yêu tộc có lẽ không chỉ đơn giản vì muốn xem hắn biểu diễn một lượt những đòn tấn công. Thế nhưng lúc này, Lâm Phong đột nhiên thấy mắt Thanh Phụng từ từ khép lại, nàng vẫn đứng trên sườn núi đá đó, mặc cho gió dập vào cơ thể, mái tóc dài tung bay, cơ thể không hề nhúc nhích. Trong đầu Thanh Phụng, những đòn tấn công ban nãy của Lâm Phong không ngừng hiện lên, sự trộn lẫn của mỗi loại lực lượng dường như đều đang tái hiện lại trong đầu nàng. Lâm Phong nhìn thấy cảnh này thì hơi ngơ người, Thanh Pụng có ý gì? Thanh Phụng nhắm mắt rất lâu, đứng yên tại chỗ không cử động, toát ra một nét đẹp yên tĩnh, thánh nữ của yêu tộc lại tạo cho người ta cảm giác thánh khiết đến như vậy. "Con yêu thú này không thể trêu vào đâu." Lâm Phong hơi buồn bực, sau đó bước đến bên ghềnh đá, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, không biết di chỉ Thiên Diễn thánh tộc giờ ra sao, đại năng của những tộc khác còn chả có cách phá giải thiên diễn đại trận, không biết ai có thể đi vào, còn Vô Cực Thiên Đế ngày xưa làm sao tiến vào mà nhận được kì ngộ chứ, tên Viêm đế lúc trước theo đuổi Vô Cực Thiên Đế, đến nay tại sao lại đột nhiên lại xuất hiện trên đất Cổ Vọng Thiên Đô, lại thêm Thiên Diễn Thánh cung đột nhiên tái hiện. Tất cả những thứ này dường như cùng chung lời giải nhưng mà lại chẳng liên quan gì tới hắn, với thực lực của hắn mà cũng không đặt chân vào được cứ địa của thánh tộc Thiên Diễn, không biết lần đến Cổ Vọng Thiên Đô này có phải là quá sớm không, một trong mười tám thiên thành đứng đầu của đại lục Thanh Tiêu, cường giả nhiều vô số, một con kiến nhỏ bé bước ra từ tiểu thế giới như hắn chẳng thể phát ra quang mang yêu nghiệt như trước kia, những thiên tài của các thánh tộc cổ không hề yếu, ví như vị thánh nữ yêu tộc này chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
- Vù!
Đột nhiên, phía bên kia truyền đến động tĩnh, Lâm Phong quay đầu lại thì ngay lập tức nhìn thấy một ánh sáng yêu dị khủng khiếp lóe lên, tất cả chỉ xảy ra trong chốc lát.
- Sát na lực, giống với sát na hoang vu của mình, nhưng uy lực mạnh hơn.
Lâm Phong nhìn thấy cảnh này, thần sắc hắn tức khắc trở nên nghiêm trọng, nhát chém này của Thanh Phụng dùng lực lượng áo nghĩa hoàn toàn không giống với hắn nhưng không gian và phong áo nghĩa lại hoàn toàn giống nhau, khiến nó có uy lực gần giống như sát na hoang vu của hắn, hư không gần như bị chém ra một vết nứt. "Nàng ta đang mượn sự lĩnh ngộ lực lượng của mình, có điều chỉ quan sát qua một lần mà nàng đã lĩnh ngộ ra được cách tấn công thuộc về chính mình, loại ngộ tính này khó tránh có phần đáng sợ, bản thể của nàng ta không lẽ là một loài cổ yêu có ngộ tính cực mạnh?" Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, không bao lâu sau hắn nhìn thấy nàng Thanh Phụng đang nhắm mắt sử dụng đòn tấn công thứ hai, lần này là lực lượng diễn tiến từ phong sát tử vong. Tiếp theo đó thì từng đợt tấn công lần lượt hiện tại, bóng dáng thanh y nhẹ nhàng di chuyển trên sườn núi, mái tóc đen đung đưa, thân hình ưu nhã xinh đẹp, nhưng từng đợt tấn công lại cực kì mạnh mẽ, hơn nữa vẫn luôn không ngưng nghỉ, từng đợt tấn công liên tục như lưu thủy hành vân. Lâm Phong nhìn Thanh Phụng sử dụng lực lượng dung hợp không ngừng biến hóa, dường như đang liên tục thử kết hợp các loại lực lượng mới vào bên trong, hình thành nên đòn tấn công mạnh hơn nữa.
- Bùm chát!
Thanh quang lập lòe phát ra, một hàng cổ thụ ở phía đằng xa ngay lập tức nứt vỡ ầm ầm, hóa thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.
- Đây là.
.. Đồng tử Lâm Phong co rút, đây là lực lượng tổng hợp giữa sát na hoang vu và đại địa liệt, Thanh Phụng dùng những áo nghĩa khác nhau, kết hợp hai loại đòn tấn công lại, hoàn thành đòn công kích hoàn mỹ này.
- Sát na hoang vu kết hợp với đại địa liệt.
Con ngươi Lâm Phong dần dần đen đặc, võ hồn thiên thư trong cơ thể hiện lên, đôi mắt hắn dần dần khép lại, đòn tấn công ban nãy không ngừng hiện lên trong đầu. Sát na hoang vu lấy sát na lực, không gian và phong áo nghĩa làm chủ đạo, đại địa liệt là sự bộc phát trong tích tắc, ẩn chứa sức mạnh bộc phát ghê gớm trong chớp mắt, cũng có thể xem như sát na, chỉ có điều là khoảnh khắc gần, nếu như kết hợp hai cái... Lâm Phong không ngừng suy diễn trong đầu, không ngừng thử nghiệm từng đợt lực lượng kết hợp, thất bại, nếu như muốn kết hợp hai chiêu tấn công này thì trước tiên phải để áo nghĩa của chúng kết hợp, để phong và không gian bao bọc đại địa liệt, như vậy thì mới thì mới hình thành được uy lực sát na với khoảng cách xa. Rốt cuộc, Lâm Phong đột nhiên mở mắt ra, một đạo công kích khủng khiếp bắn xuyên hư không, đánh về phía xa, trong nháy mắt, uy lực bạo liệt tràn ngập hư không, kéo dài không dứt.
- Đòn này có lẽ gọi là sát na hư vô ba.
Trên mặt Lâm Phong ánh lên vẻ hào hứng, rõ ràng là rất vui, nụ cười tươi rói, bởi vì có quá nhiều chiêu thức nên ngoài vô thiên nhất kiếm ra thì rất lâu rồi hắn chưa có đột phá về việc dung hợp công kích, có lẽ bởi vì lâu giờ không thể tĩnh tâm thử nghiệm, ngày hôm nay nhờ vào sự chỉ dẫn của Thanh Phụng giúp hắn có được cơ hội sáng tạo ra sát na hư vô ba. Lâm Phong nhìn về phía Thanh Phụng thì chỉ thấy ánh mắt Thanh Phụng cũng đang hướng lại đây, trong ánh mắt thanh nhã thoát tục có vài phần quái lạ, ngộ tính thật mạnh, hắn ta lại cũng có thể quan sát cách mình kết hợp lực lượng để kết hợp ra lực lượng thuộc về bản thân, chả trách hắn có trong tay nhiều đòn công kích dung hợp đến như vậy. Thân hình Lâm Phong lóe lên, bay về phía phiến đá lớn, ngay sau đó đáp xuống bên cạnh Thanh Phụng, nhìn thấy cảnh này thì lông mày Thanh Phụng hơi nhếch, hình như có chút không vui, nhưng khi nhìn thấy nụ cười tươi rói không chút tạp niệm của Lâm Phong thì sự lạnh lùng nơi giữa chân mày nàng cũng giãn ra, nụ cười của tên này thuần túy là khoái cảm khi theo đuổi võ đạo, là một tên si mê võ thuật.
- Chúng ta hợp tác được chứ?
Lâm Phong mỉm cười với Thanh Phụng, hắn cảm thấy nếu như hợp tác với Thanh Phụng thì nhất định có thể tạo ra thêm càng nhiều những đòn tấn công mạnh hơn. Thanh Phụng đưa Lâm Phong dến đây là muốn có được sự giúp đỡ từ thập tuyệt thể của đối phương, nhưng chẳng ngờ không những đạt được mục đích của mình mà còn giúp hắn ta đạt được mục đích, hơn nữa hắn còn chủ động đề nghị hợp tác.
- Ta vẫn còn có thể sáng tạo ra thêm nhiều đòn kết hợp tấn công áo nghĩa nữa, ngươi hãy thôi diễn cho tốt, ta sẽ lại dùng những đòn thôi diễn đó để tạo thành lực lượng của ta, cả hai người đều có lợi.
Lâm Phong vừa cười vừa nói, Thanh Phụng im lặng hồi lâu sau đó khẽ vuốt cằm, nếu như hắn ta có thể sáng tạo ra nhiều tấn công kết hợp hơn thì cũng có lợi cho mình!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT