"Thiên Diễn Thánh cung của hàng nghìn năm nay, không biết là còn có bảo vật gì còn tồn tại hay không. " Lâm Phong thầm nghĩ, ngay sau đó một luồng khí cực mạnh cuồn cuộn ập đến từ phương xa, đám người lũ lượt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người đàn ông trung niên thân khoác áo bào trắng đang bước đến, phảng phất như thần giáng thế, lộ ra thái độ ngạo thị khung thương, giống như thiên địa vi tôn y vậy.
-Tiền bối của Thương tộc đến rồi.
Trong lòng đám người khẽ run sợ.
-Người này chính là trưởng bối Thương Lăng, cường giả vô cùng mạnh của Thương tộc, thực lực thâm sâu khó đoán.
Lang Tà nói với Lâm Phong làm cho Lâm Phong có chút lo sợ, sức hút của Thiên Diễn Thánh cung quả thật rất lớn, Thương Lăng là gia chủ đương đại của Thương tộc, cũng đồng thời là lão quái vật của Thương tộc, thực lực khủng khiếp không phải nghi ngờ.
-Ầm ầm!
Lúc này, hư khung rung lên, ở chân trời phía xa có một bóng người uy nghiêm đang bước đến, uy nghiêm vô thượng.
- Đại năng Sở gia đến rồi.
Hai người nhìn về hướng kẻ mới tới, khí chất của kẻ này nội liễm, có vài phần giống với Sở Xuân Thu nhưng so vớ Sở Xuân Thu thì mạnh hơn rất nhiều, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta cảm giác được thiên uy, những nhân vật mạnh này chỉ sợ rằng đều là tồn tại đáng sợ. Xung quanh hư không, từng đại năng lần lượt kéo nhau đến, ai ai cũng ẩn chứa uy nghiêm vô thượng, thực lực ngút trời, Lâm Phong thấy một người quanh thân hiện lên hàng nghìn ảo ảnh thần ấn, giống như bao bọc cả thiên địa vào trong đó vậy, trong lòng bất giác run bật lên, người này có lẽ là đại năng Độc Cô gia, trên người Độc Cô Bất Bại có 360 vầng thần ấn đã toát ra vẻ đáng sợ đến vậy rồi, quang hoàn của người này nếu sáng lên thì e rằng còn chói lọi hơn ánh mặt trời. "Xem ra những người khác không có chút cơ hội nào." Lâm Phong thầm nghĩ, những đại năng đáng sợ này đến đây thì những người cấp tôn võ như họ chỉ có thể đứng quan sát từ xa mà thôi, hoặc có thể bước vào những cung điện nhỏ xung quanh để thử vận may, còn về trung ương chủ điện thì không có duyên với họ. Đúng thật, chỉ thấy bước chân của những người kia tiến vào vào trung ương chủ điện, ngay lập tức đám người cảm nhận được một luồng thần niệm quét ngang thiên địa, giống như muốn bao trùm tất cả mọi người vào bên trong nó, e rằng bất cứ nơi nào có báu vật quý giá xuất hiện cũng không thoát khỏi tầm mắt của họ.
-Thánh cung tồn tại từ hàng nghìn năm trước, không biết còn có bảo vật xuất hiện không?
Có người thủ thỉ, đương nhiên, thứ mà đại đa số người chú ý đến là Thiên Diễn Thánh Kinh, cuốn cổ thư này quá đáng sợ, có thể khiến người khác biến chất ngay, những kẻ có sức mạnh tầm thường dựa vào khả năng thiên diễn trong thánh kinh mà trở thành bậc vô song, có thể đoán được rằng chỉ cần có được nó thì có thể vùng vẫy khắp lục địa, tương lai sẽ trở thành cường giả một phương.
- Vô lượng thiên tôn, đã là cổ cung, đương nhiên sẽ có bảo vật quý xuất hiện, có điều Thiên Diễn Thánh tộc hơn nghìn năm qua chưa bị phát hiện, muốn đoạt được bảo vật quý e rằng sẽ không dễ như vậy.
Lúc này, một đạo sĩ tay cầm phất trần, trên người khoác áo bào thái cực, mắt hơi kép hờ thành một khe hở lên tiếng.
-Hơ.
... Lâm Phong nhìn về phía xa xa bên ấy, trông thấy ánh mắt lấp lánh của tên đạo sĩ lóe lên, lão bất tử hỗn đãn này lại xuất hiện, sao cứ lúc mình gặp bảo địa thì luôn bắt gặp bóng dáng hắn ta chứ?
-Lão đạo sĩ, sao ngươi vẫn chưa chết?
Lâm Phong hét vầ phía đạo sĩ. Viêm đế quay lại, híp mắt cưới nhìn Lâm Phong:
-Ngươi còn chưa chết thì làm sao lão đạo chết được.
- Tuyệt địa mà ngươi vẫn có thể sống mà trở ra, đúng là mạng tốt.
Lâm Phong nhỏ giọng mắng, tên này vào tứ tượng tuyệt địa, đuổi theo Vô Cực Thiên Đế và cả Thanh Bào Đại Đế nên bỏ lỡ việc cự tượng đưa ra ngoài, không biết hắn đã chạy ra bằng cách nào.
-Nơi có người đến thì không gọi là tuyệt địa.
Viêm đế tùy ý đáp, ánh mắt vẫn cứ hướng về chủ điện, cũng ngay lúc này, một luồng uy lực khủng khiếp ùa đến, giống như thiên uy giáng xuống vậy, lúc này trong phạm vi nghìn dặm, tất cả mọi người đếu cảm thấy một luồng khí hủy diệt đáng sợ đang bao trùm trên cơ thể mình, khiến cho ai nấy đều đông cứng tại chỗ không dám nhúc nhích. "Đây là uy áp gì mà giống như thiên uy vậy, thật sự có thể hủy diệt tất cả." Trong lòng Lâm Phong hoảng sợ, sắc mặt hơi tái đi, ánh mắt hướng về phía trung ương chủ điện, luống thiên uy khủng khiếp kia đang phát ra từ đó.
-Xem ra bất hạnh bị lão đạo nói trúng rồi, bảo vật thật sự không dễ lấy.
Viêm đế vung phất trần, thản nhiên nói khiến cho đám người xung quanh trợn trắng mắt, chịu uy áp khủng khiếp như vậy mà tên đạo sĩ thối này còn có tâm trạng đùa. Luồng thiên uy đó nở rộ dần dần, mọi người chỉ thấy bóng dáng của những đại năng đã bước vào điện lại lần nữa xuất hiện, cơ thể họ từ từ bay lên với tốc độ rất chậm, giống như đang sợ sẽ kích động đến luồng thiên uy kia. Cuối cùng, khi họ đáp xuống khoảng không cách mấy chục dặm thì luồng thiên uy đó mới từ từ biến mất, còn những đại năng đang lơ lửng trong không trung kia thì không dám bước xuống thêm lần nữa, mà đều đứng trong hư không suy tư, sau một hồi thì bóng dáng họ biến đi theo nhiều hướng, giống như trước giờ chưa từng xuất hiện vậy, thậm chí từ đầu đến cuối không hề nói một lời nào. Những đại năng đứng thành hàng trong hư không nhưng không có bất cứ ai dám manh động, mà đều nhìn chằm chằm cổ cung ở dưới.
-Các vị, bây giờ là cơ hội tốt để tìm báu vật mà sao không ai ra tay vậy.
Viêm đế hồn nhiên hỏi khiến cho đám người liếc xéo hắn, thầm chửi tên đạo sĩ thối này, kể cả những đại năng ban nãy cũng đã bị cho thiên uy dọa chạy mất, nếu như họ gặp phải luồng thiên uy đáng sợ này thì e rằng chỉ có con đường chết.
-Bổn đạo không lấy báu vật, chỉ đi vào xem thử.
Viêm đề mỉm cười, sau đó bước về phía chủ điện, con người của nhiều người thu hẳn lại, tên khốn này không lẽ đang muốn chết, đại năng của các thế lực lớn còn không bị dọa chạy mà hắn lại dám vào.
-Lão bất tử kia.
Con ngươi Lâm Phong hơi khựng, tên này lại chạy vào đó thật, nhưng nghĩ đến việc lão ta trước giờ chưa chịu thiệt mắc lừa thì hắn cũng yên tâm, có lẽ không có chuyện gì, quả nhiên, một hồi lâu sau mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, thần niệm của đám người quét qua thì phát hiện tên đạo sĩ đó đang thong dong tìm bảo vật, phát hiện này khiến nhiều người lại bắt đầu rung động.
-Hừ.
Một Võ Hoàng đằng hắng một tiếng rồi nhanh chân bước vào bên trong cung điện, tên đạo sĩ này có thể vào được trong đó thì hắn có gì là không thể. Khi mà người này bước vào trong trung ương chủ điện nhưng không xảy ra chuyện gì thì không ít người cũng lần lượt kéo nhau vào.
-Chúng ta đi vào xem thử.
Lâm Phong nói với Lang Tà, ngay sau đó hai người cùng nhau đi vào cổ cung, bên trong cung meeng mông là một bàn cờ cổ, được bố trí theo thất tinh (bắc đẩu tinh)
-Bàn cờ này là một trận pháp cổ, không được dộng vào nó.
Lâm Phong nhỏ giọng dặn dò, trên bàn cờ có khá nhiều quân cờ, e rằng đều là thừ không thể tùy tiện động vào, nếu không mà nói rất có khả năng sẽ châm ngòi cho luồng thiên uy kia. Nhưng ngay lúc này thì ánh mắt của đa số người đều đang nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước đại điện xuất hiện một màn sáng hư ảo được tạo thành từ vỏn vẹn bảy quân cờ, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, bảy con cờ nói nhau thành quang trận, không biết có phải những đại năng ban nãy vì muốn đụng vào bảy quân cờ này nên mới làm cho thiên uy khuếch tán hay không. Ở nơi tận cùng của màn sáng có một bàn cờ thật sự, bảo quang lưu chuyển trên những quân cờ khiến chúng dường như đang đi chuyển vậy.
-Đây là bảo vật gì?
-Đây là bàn cờ thiên diễn, chí bảo của Thiên Diễn Thánh tộc.
Viêm đế thản nhiên trả lời, ánh mắt toát lên vẻ sắc bén khiến cho đám người run lên bần bật, đó là bàn cờ thiên diễn?
-Có chút giống với bàn cờ thiên diễn trong truyền thuyết, nhưng ta chưa từng thấy bàn cờ thiên diễn, không biết là thật hay giả.
Lang Tà thì thầm, Lâm Phong lại thầm nghĩ tại sao đến cả bàn cờ thiên diễn mà tên khốn Viêm đế kia cũng biết rõ, tên này trước đây rốt cuộc là đại đế ở nơi nào.
-Sao ngươi biết đây là bàn cờ thiên diễn?
Một người hỏi phía Viêm đế.
-Bổn đạo chỉ đang nói suy nghĩ của mình, về phần có phải là bàn cờ thiên diễn không thì ai biết, có thể trong bàn cờ thiên diễn không chừng đang chứa Thiên Diễn Thánh Kinh đấy.
Viêm đế lạnh lùng đáp khiến cho đồng tử tên kia co lại, không ít người bắt đầu động lòng, đúng thật là có Thiên Diễn Thánh Kinh để trong cung điện cổ này?
-Nếu như ngươi cho rằng có Thiên Diễn Thánh Kinh thì tại sao lại không dám lấy?
Một thanh niên đi lên phía trước, lạnh lùng hỏi, người này chính là Sở Xuân Thu, đại năng của Sở gia còn phải tay trắng quay về , nếu như có Thiên Diễn Thánh Kinh thật thì e rằng đã không đến lượt họ.
-Nếu như trong đó có Thiên Diễn Thánh Kinh thật thì ngươi có dám đi lấy không?
Viêm đế nhìn Sở Xuân Thu, thản nhiên hỏi.
-Không dám, ta đi đây.
Sở Xuân Thu thản nhiên đáp, dứt lời, hắn ta quay người đi thật, bộ dáng rất thong dong.
-Thực lực của bổn đạo quá yếu, có lẽ chẳng lẽ có hy vọng lấy báu vật, nên đến chỗ khác đi dạo thì hơn.
Dứt câu thì Viêm đế cũng quay người bỏ đi làm cho đám người chửi thầm, tên đạo sĩ này là người vào đầu tiên, bây giờ đi ra lại cực kì thoải mái.
-Chúng ta cũng đi thôi.
Lâm Phong nói với Lang Tà, đi theo tên Viêm đế hỗn đản này chắc chắn không sai. Nhưng đợi khi họ ra đến trung ương chủ điện thì một luồng khí tức khủng khiếp hơn nhiều giáng xuống, trong hư không, các thế lực lớn đã đến bị luồng khí tức kinh khủng càn quét qua, ngay lập tức một vài người lui bước, thậm chí trong đó có cả đại năng cấp thiên đế.
-Tìm người đến giúp đi.
Lâm Phong nhìn đội hình kinh khủng trên hư không, thầm run sợ, xem ra những người này muốn phá vỡ đại điện để lấy được Thiên Diễn Thánh Kinh.
-Ầm.
.. Chính ngay lúc này, một tiếng vang kinh thiên động địa dồn tới, chỉ thấy bầu trời phía xa bị che phủ, hung uy ngợp trời, yêu khí cuốn cuộn kéo tới.
-Đại năng của yêu tộc đến rồi.
Đồng tử của đám người hơi co lại, không ngờ là đại năng của yêu tộc cũng đến cổ thánh tộc.
- Không lẽ yêu tộc cũng muốn có được Thiên Diễn Thánh Kinh hay sao.
Lúc này, bên cạnh Lâm Phong và Lang Tà, 360 đạo thần ấn quang hoàn chợt lóe lên, vương thể thần ấn Độc Cô Bất Bại thình lình xuất hiện ở đó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT