Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1677 - Thần Ấn Vương thể


...

trướctiếp

Hồ Hàn Nguyệt, mặt hồ dậy sóng, tụ thành những con thác cuồn cuộn, càn quét khắp nới, từng đạo ấn pháp chiếu sáng bầu trời, mạnh mẽ khó địch nổi, cổ ấn quanh người Độc Cô Bất Bại sáng đến cực hạn, 360 đạo ánh sáng nhảy múa, xoay vòng, tất cả dường như điên cuồng, còn Giới Vương thể Lang Tà thì bị chôn vùi vào thế giới cổ ấn đó, nhận lấy sự tấn công điên cuồng.


- Hám Thiên ấn, lay động trời đất, giống như những ngọn cổ phong giáng từ trên trời xuống, đè bẹp mọi thứ.



- Đó là Nhân Hoàng ấn, hóa thành tru Hoàng bút, đến cả Hoàng cũng phải chết.



- Bất Diệt ấn, Thiên Canh ấn, đều là những ấn pháp đáng sợ, Độc Cô cổ thánh tộc không hổ là thế gia chuyên về ấn pháp, nhất là khi bùng nổ trên Thần Ấn Vương thể, uy lực quá khủng khiếp.


Những người quan sát xung quanh đều có chung một cảm giác sợ hãi tột độ, công kích hình thành từ 360 cổ ấn thật sự quá đáng sợ, thật khó mà tưởng tượng, nếu như họ đối diện với các công kích này thì sẽ ra sao.


- Giới Vương thể, không hổ danh Vương Thể Cổ Giới tộc, không tỏ ra thất thế a.


Quanh thân Lang Tà tràn ngập giới quang, nhãn giới hóa thành vực thẳm, cướp đoạt công kích, giới quang nuốt chửng hết tất cả công kích hùng mạnh, mặc người tấn công như vũ bão, ta vẫn cứ sừng sững bất động, áo bào đen phất phới, giống như một ngọn núi đứng sừng sững vĩnh hằng, không thể lay động. Đột nhiên, cùng lúc khi ấn pháp giáng xuống, tất cả cổ ấn trên người Độc Cô Bất Bại tụ lại, đột nhiên, thiên khung hiện ra một Cổ ấn chi vương, hiện lên chữ vạn ().


- Đây là ấn pháp phật môn.


Con ngươi đám người đông cứng, chỉ thấy chữ vạn cực lớn, phật môn vạn ấn giáng từ trên trời xuống, một mảng cực lớn, muốn đè nát mọi thứ, đứng trước cổ ấn này, thân thể Lang Tà hiện rõ sự nhỏ bé, dường như sẽ bị nghiền nát thành bột phấn.


- Thần Ấn vương thể am hiểu kim lực lương, tuy chưa hình thành pháp tắc, sợ rằng nếu như thành tựu Pháp tắc, tự nhiên đến Vũ Hoàng cảnh.


LÂm Phong thấy cổ ấn màu vàng kim cùng ý chí cứng rắn, còn có cảm giác nặng nề khùng khiếp, ẩn ý trong một đòn tấn công.


- Kim chi bí truyền không phải bí truyền quá siêu cường, nhưng được phát huy từ Thần Ấn vương thể nên uy lực sẽ đáng sợ hơn nhiều.


Tất cả sức mạnh, chung quy phải xem người sử dụng, dù cho bí truyền bình thường nhưng nằm trong tay cường giả thì vẫn sẽ hủy thiên diệt địa. Lúc này, Lang Tà ngẩng đầu lên, nhìn cổ ấn phật môn giáng xuống, quanh người hắn bỗng hiện lên một giới quang to lớn, sau đó biến mất hẳn trong giới quang, toàn thân Lang Tà như nhập vào giới quang. Ngoại trừ khoảng không có ấn pháp phật môn ra, xung quanh hắn vẫn còn nhiều ấn pháp khủng khiếp khác, cùng nhau oanh sát, nhưng khi chạm vào giới quang, lại biến mất không một tiếng động, cuối cùng, ấn pháp phật môn hàng lâm, một tiếng ầm ầm vang vọng trời đất, bóng dáng Lang Tà lần nữa xuất hiện, tay nâng Cổ quan, ném về cổ ấn trong không trung, hai luồng sức mạnh va vào nhau, phật ấn nát vụn, cổ quan vỡ tung, xung quanh nhấc lên một cơn lốc đáng sợ.


- Giới lực quả nhiên kì diệu, Giới Vương thể Cổ Giới tộc không làm ta thất vọng.


Ánh mắt Độc Cô Bất Bại sắc bén, 360 đạo cổ ấn trở về bình lặng xoay quanh thân thể hắn, hai người đã đánh đến như vậy mà vẫn chưa phân được thắng bại thì không cần thiết phải đấu tiếp, nếu không sẽ phải dùng đến át chủ bài.


- Thần Ấn vương thể của Độc Cô nhà ngươi cũng không tệ.


Lang Tà bình thản nói, từ đầu đến cuối hắn luôn phòng thủ, vì cố ý muốn xem thử sự ảo diệu trong công kích của Thần Ấn vương thể, sức tấn công của hắn ta mạnh thế nào, hiện nay, trong Cổ Thánh tộc có rất nhiều người theo đuổi một sức mạnh công kích chí cao, phá hủy tất cả, lực tấn công của Thần Ấn vương thể này chưa phải cao nhất, đợi sau khi hắn ta bước vào Vũ Hoàng, thì 3600 đạo Thần Ấn sẽ khiến công kích đáng sợ hơn gấp vạn lần.


- Cổ Hoàng Ý chí Sở Xuân Thu, Thái Dương Thánh tộc có Thái Dương công kích, Cổ Vu tộc quỷ dị, còn có những thế lực khủng khiếp khác của Vọng Thiên Cổ Đô và cả yêu nghiệt của các chủ thành khác, xem ra, con đường thành Hoàng sẽ không cô đơn.


Đôi mắt đen láy của Lang Tà lại trở nên sâu như vực thẳm, công kích từ Thập Tuyệt thể như Lâm Phong cũng cự kì đáng sợ, cộng thêm Mộng Tình bên người lại chính là Tiên Vương thể Tuyết tộc, thế hệ này hình như không thiếu yêu nghiệt, như vậy mới thú vị.


- Vương thể giao tranh, cuối cùng sẽ phân được thắng bại.


Sắc mặt Độc Cô Bất Bại nghiêm túc, cơ thể hắn rung, bước vào không trung, 360 đạo sáng quanh người dần thu về, bòng dáng rất nhanh đã biến mất không dấu vết.


- Đâu chỉ có bấy nhiêu Vương Thể chứ, không ai trong số họ cam chịu làm người đến sau đâu.


Ánh mắt Lang Tà quét qua đám người đang một vòng, đám người Thương Khiếu đều là hậu nhân của cổ tộc, ai bằng lòng khuất phục người khác. Trận chiến Vương thể kết thúc nhưng đám người vẫn còn cảm giác mơ hồ chưa dứt, bàn về Thần Ấn vương thể hay Giới Vương thể, rõ ràng họ đều chừa đường lui, vẫn còn át chủ bài chưa sử dụng, nhưng át chủ bài này không thể sử dụng mang ra, đây chỉ là một trận cọ xác mà thôi. Lâm Phong cảm nhận một đạo ánh mắt đầy chiến ý nhìn mình, hướng mắt sang gặp ngay ánh mắt sáng bén của Dương Diễm, như thiêu như đốt, vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.


- Không phải ai muốn như Thập Tuyệt Lão Tiên cũng được, nội tình Cổ Thánh tộc không phải thứ mà ngươi có thể tưởng tượng được, ngươi tự mình cầu may đi.


Dứt lời, thân hình Dương Diễm khẽ run, bay lên bầu trời, vầng sáng mặt trời chiếu rọi tại thân, từ trên trời xuống, cực kì chói mắt. Lâm Phong chỉ liếc hắn một cái rồi thôi, ánh mắt bất giác nhìn qua Sở Xuân Thu và cả thanh niên Cổ Vu tộc, Sở Xuân Thu hướng nội, thanh niên Cổ Vu tộc bình thản, nhưng Lâm Phong hoàn toàn không đánh giá thấp sức mạnh của hai người, mặc dù hai người Cầm Thương và Bạch Khởi cũng không yếu. Đám người dần dần tản ra, Lang Tà đi đến bên cạnh Lâm Phong và Thương Khiếu, ánh mắt hướng qua giữa hồ Hàn Nguyệt.


- Quảng Hàn cung đã xuất hiện lại trong Vọng Thiên Cổ Đô thì sẽ không vắng lặng đâu, e rằng rất nhanh họ sẽ lại tiếp tục mời một thế hệ thanh niên khác.


Thương Khiếu cười nhạt, hắn ta lại có hứng với tiên tử Quảng Hàn cung, nếu như lấy được người đẹp cho mình sẽ không tồi, huống chi trong Quảng Hàn cung còn có không ít cổ kinh lợi hại.


- Chúng ta về thôi.


Lang Tà thàn nhiên nói, sau đó ba người đi về phương xa. Thương tộc, Lâm Phong, Lang Tà cùng Thương Khiếu và đám thanh niên Thương tộc cùng nhau bước đi, từ tư đi đến nơi mà Lâm Phong và Lang Tà ở.


- Lang Tà, ta đã làm phiền Thương tộc vài ngày, ta cũng không muốn tiếp tục ở lại quấy rấy, nên ta sẽ đưa thê tử mình rời đi.


Lâm Phong lên tiếng nói với Lang Tà, suy cho cùng thì hắn không quên cũng chẳng biết Thương tộc, hắn cảm thấy không được tự nhiên khỉ ở đây, lần đi thuyền vào hồ Hàn Nguyệt, Thương Khiếu ra lệnh cho hắn khiến hắn có cảm giác bị khinh thường nên không cần thiết phải tiếp tục ở lại Thương tộc nữa.


- Ừm, ta đi với huynh.


Lang Tà khẽ gật đầu, hắn hiểu lập trường của Lâm Phong, nếu như hắn đứng ở vị trí của Lâm Phong, cũng sẽ không tiếp tục ở lại Thương tộc.


- Lâm huynh, Lang Tà huynh, hai người sao phải như vậy, Thương tộc tôi rộng lớn, ở đây còn nhiều chỗ trống, nếu như Lang Tà huynh cảm thấy có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo thì cứ nói ra.


Thương Khiếu nghe hai người nói vậy, sắc mặt có chút thay đổi, tiếp đó cười nói với Lâm Phong:


- Lâm huynh, nếu như Thương Khiếu ta có chỗ nào không đúng, mong huynh rộng lượng tha thứ.


Thương Khiếu hắn rất rõ vì sao Lâm Phong lại thế, nhưng Lâm Phong chỉ cười đáp:


- Tôi là một người nhàn rỗi, không thích hợp tiếp tục ở lại đây, cáo từ.


Chuyện này đứng từ góc độ Thương Khiếu, hắn có cảm giác ưu việt trước mặt Lâm Phong cũng không có gì đáng trách, nhưng rõ ràng Lâm Phong không thể tiếp tục ở lại, bóng người lập lòe, hắn nhanh chóng trở về phòng.


- Đồ không biết tốt xấu, hắn nghĩ mình là ai?


Thương Nguyệt hơi biến sắc, lạnh lùng nói, không ngờ Lâm Phong lại không nể mặt như vậy. Lâm Phong nghe lời cô ta nhưng chả buồn quan tâm, Lang Tà im lặng không lên tiếng, đợi Lâm Phong ở bên ngoài, Thương Khiếu và Thương Nguyệt lại khuyên giải thêm nhưng cũng không thể thay đổi chủ ý của hắn, do hắn đưa Lâm Phong đến Thương tộc, nay Lâm Phong muốn rời đi, hắn đương nhiên cũng sẽ theo cùng. Sau một hồi, Lâm Phong dẫn Thu Nguyệt Tâm quay lại, Lang Tà nói với Thương Khiếu:


- Phiền huynh chuyển lời đến Thương Lăng tiến bối, ta không thể đích thân từ biệt, xin cáo từ.


Dứt lời, bóng dáng ba người lập lòe, nhưng lại dứt khoát quyết đoán, không chút do dự.


- Nhất định phải cho tên Lâm Phong này biết mùi.


Thương Nguyệt lạnh lùng nói, dường như cảm thấy hối hận.


- Không cần thiết, hắn muốn đi cũng hợp tình hợp lí, huống chi thực lực người này rất cường đại, chả trách Lang Tà kết bạn với hắn, nếu như sau này hắn ta không đụng đến Thương tộc ta thì cũng không cần phải để ý.


Thương Khiếu nói với mấy người đang bất bình bên cạnh.


- Hừ.


Thương Nguyệt vẫn cứ khó chịu, lạnh lùng hừ lên một tiếng. Sau khi rời đi, Lâm Phong và Lang Tà tìm đại một nơi nào đó dừng chân, không giống như Thương tộc nhưng lại thoải mái hơn, chỉ có điều tin tức có hơi không thuận tiện, khi còn ở Thương tộc khi có bất cứ tin tức gì thì sẽ truyền đến tai họ ngay lập tức, hiện giờ cần phải ra ngoài thám thính nhiều, bởi vì quan hệ với Y Nhân Lệ, Lâm Phong cũng có chút hứng thú với Quản Hàn cung. Trăm ngày vợ chồng, tận tình ái dục, đâu thể nói đứt là đứt được. Lúc này, Lâm Phong đi một mình trên đường, chỉ thấy một đạo thân ảnh giáng xuống từ trên hư không, quanh thân người này có 360 đạo thần ấn đang tỏa sáng, vô cùng chói mắt, khiến cho vài người xung quanh phải đưa tay che mắt, run sợ trong lòng, người này là Thần Ấn Vương thể, Độc Cô Bất Bại của Độc Cô cổ thánh tộc nha. Lâm Phong thấy người đến, bất giác lộ vẻ nghi hoặc, hắn đâu có chọc Độc Cô Bất Bại, đối phương xông đến làm gì!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp