- Khi chúng ta bước vào đại thế giới, nhị sư huynh cũng đã ở cảnh giới vô địch Tôn chủ, hơn nữa thiên phú của hắn vốn lợi hại, ta tin thành Hoàng tuyệt đối không thành vấn đề, nhiều năm như vậy không thấy, có lẽ nhị sư huynh đã thành Hoàng từ rất lâu rồi cũng nên.


Nhược Tà cũng rất chờ mong một ngày kia mười một đệ tử Thiên Đài đoàn tụ.


- Ta cũng nghĩ như vậy, có lẽ Thiên Si sư huynh cũng thành Hoàng rồi.


Lâm Phong cười nói, dù sao từ khí hắn bước vào đại thế giới đến nay đã bảy tám năm trường rồi, thời gian dài như vậy bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, hắn mất nhiều thời gian nghiên tu trận đạo như vậy hôm nay cách Vũ Hoàng chỉ còn lại một bước cuối cùng, huống hồ năng lực tu luyện của hắn yêu cầu còn phức tạp hơn chư vị sư huynh không ít, hơn nữa lúc trước tu vi của hắn vốn coi như thiên yếu đấy.


- Lâm Phong, đại lục Cửu Tiêu quá mênh mông, nơi chúng ta ở đây cũng chỉ là một góc Thanh Tiêu, muốn đoàn tụ với sư tôn và chư vị sư huynh sau khi phân tán dễ vậy sao, vì vậy chúng ta vẫn cần cố gắng tu luyện sớm ngày trùng kiến Thiên Đài mới có thể hiệu triệu chư vị sư huynh tới tìm chúng ta.


Nhược Tà nhắc lại chuyện xưa vẫn không quên chuyện Thiên Đài.


- Nhất định.


Lâm Phong gật đầu nói.


- Nhược Tà, bằng hữu của ngươi sao?


Lúc này, một người trung niên đi về bên này, nhìn Lâm Phong.


- Ừm, đây là sư đệ của ta khi ở tiểu thế giới.


Nhược Tà gật đầu với người trung niên, lập tức giới thiệu:


- Lâm Phong, đây là Vân Yêu tiền bối, ở Kiếm Sơn thường xuyên chỉ đạo ta tu luyện, như sư trưởng.



- Lâm Phong bái kiến Vân Yêu tiền bối.


Lâm Phong mỉm cười gật đầu với người trung niên, mà ánh mắt Vân Yêu vẫn đang đánh giá Lâm Phong, thì thào nói nhỏ:


- Lâm Phong, Lâm Phong.


. .


- Ngươi là Lâm Phong ở Diễm Kim thành?


Hắn như đột nhiên nhớ ra cái gì đó vậy, trong ánh mắt Vân Yêu lộ ra một tia dị sắc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Phong.


- Đúng, ta ở lại Diễm Kim thành một thời gian.


Lâm Phong gật đầu nói, xem ra trận chiến ngày xưa ở Diễm Kim thành đã dẫn tới chấn động không nhỏ, cường giả Kiếm Sơn vậy mà đều nhận ra hắn.


- Xem ra không sai, Tôn Vũ thí hoàng, không nghĩ tới lại trẻ tuổi như vậy, hơn nữa lại còn là sư đệ của Nhược Tà, thú vị.


Vân Yêu liên tục mỉm cười, hắn có chút tò mò tông môn ngày xưa của Nhược Tà và Lâm Phong, thiên phú Nhược Tà rất lớn, mặc dù trong đám thanh niên đệ tử Kiếm Sơn cũng được coi như vô cùng ưu tú đấy, mà sư đệ của hắn Lâm Phong, lại càng lấy Tôn Vũ trảm sát Vũ Hoàng, bá khí hạng gì, tiền đồ của người này về sau không thể nào đánh giá được.


- Đúng rồi, hiền chất Lâm Phong kính xin nhập sảnh.


Vân Yêu dùng tay ra hiệu mời, đã trực tiếp gọi Lâm Phong là hiền chất Lâm Phong rồi, quan hệ trong nháy mắt như kéo gần lại rất nhiều, một vị tiền bối lễ đãi như vậy đương nhiên Lâm Phong vui lòng.


- Đi vào đây ngồi xuống a, đại trưởng lão Kiếm Sơn ta bên trong đang mở tiệc chiêu đãi khách mới, Lâm Phong, ngươi cũng là khách quý.


Nhược Tà mỉm cười nói, Lâm Phong sẽ không nhăn nhó, trực tiếp đi theo Vân Yêu vào trong đại sảnh, lúc này trong đại sảnh đã có không ít người, có người ngồi, cũng có người đi đi lại lại lui tới, kéo khoảng cách gần, lộ ra có chút tùy ý, không hề có cảm giác câu nệ, nhưng Lâm Phong vừa mới đi trong đại sảnh vài bước, liền cảm giác được một cổ lãnh ý cường đại xuất hiện trên người mình, một loại lãnh ý hỏa diễm thiêu đốt, loại khí tức này khiến người ta rất không dễ chịu.


- Người Viêm gia.


Ánh mắt Lâm Phong quét về phía mấy người phát ra hàn ý hướng về phía mình, hắn có gặp mặt một lần, ban đầu mấy người bên cạnh gia chủ Viêm gia ở giải thi đấu luyện khí có lẽ địa vị không thấp, lần này Kiếm Sơn thử kiếm đại điển cũng có vài người của Viêm gia tới làm khách mời.


- Lâu ngày không gặp, từ sau lần đó không có vấn đề gì chứ?


Lúc này, bước chân mấy người Viêm gia đều hướng về phía Lâm Phong, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt vô cùng khách sáo, nếu như người nào không biết chuyện còn cho rằng bọn họ là bằng hữu đấy.


- Cũng may, sống rất tốt.


Lâm Phong cảm nhận được sát ý nhàn nhạt trên người đối phương, trào phúng nói một tiếng khiến cho đồng tử mấy người Viêm gia co rút lại, Viêm Phong đạt được tịch vị thứ hai giải thi đấu luyện khí sau đó thành Hoàng chuyện uy phong cỡ nào lại bị Lâm Phong tru sát ngay trước mặt mọi người, đây là chuyện vĩnh viễn khiến cho Viêm gia đau đớn và cũng lòa sự sỉ nhục không thể nào xóa nhòa.


- Xùy~~, Xùy~~.


. . Lực lượng pháp tắc lại hội tụ trong hư không, lúc đó Lâm Phong chỉ cảm giác nhiệt độ quanh người tăng lên rất nhanh chóng dường nhưu có một cỗ hỏa diễm vô hình quấn quanh người hắn vậy.


- Hừm?


Những người xung quang dường như cũng cảm nhận được một cỗ chi ý nóng bỏng, ánh mắt nhìn về phía bên cạnh Lâm Phong lập tức chỉ thấy thần sắc Lâm Phong phát lạnh, bước chân triển đè ép xuống mặt đất vô thanh vô tức, lập tức dưới chân mấy người Viêm gia trực tiếp sụp đổ, lõm xuống, âm thanh bạo vang truyền ra. Thân hình người Viêm gia khẽ nhúc nhích, nháy mắt rời khỏi mảnh đất kia, nơi bọn họ vừa đứng xuất hiện một cái hố sâu lập tức khiến cho sắc mặt của mọi người đều trở nên đặc biệt thú vị, lại còn có người quấy rối trong bữa tiệc này? Cũng không khỏi quá không cho Kiếm Sơn mặt mũi a. Ánh mắt đại trưởng lão Kiếm Sơn cũng nhìn về phía bên cạnh, rơi vào đám người Viêm gia thì lóe lên khiến cho mấy người họ sắc mặt khó coi, nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:


- Thật to gan, ngươi lại dám quấy rối ở chỗ này còn làm cho mặt đất sụp xuống nữa.



- Đây không phải nơi các ngươi đứng đó ư, sao lại ngậm máu phun người vậy?


Mặt Lâm Phong không biểu tình, bình tĩnh nói.


- Chúng ta vì sao lại làm cho mặt đất dưới chân mình bị sụp cơ chứ?



- Vậy vì sao ta lại phải làm cho mặt đất dưới chân các ngươi sụp đây?


Lâm Phong hỏi lại.


- Ngươi.


. . Người Viêm gia sắc mặt cứng ngắc, bọn hắn đương nhiên không thể nói bọn hắn ra tay trước muốn ám toán Lâm Phong nên Lâm Phong mới động thủ trả thù được.


- Làm sao ta biết ngươi có mục đích gì?


Một vị cường giả Viêm gia cất giọng lạnh như băng nói.


- Các ngươi đã không dám thừa nhận vậy để ta giúp các ngươi nói, ta làm cho mặt đất dưới chân các ngươi sụp xuống là do các ngươi ngưng tụ lực lượng pháp tắc hỏa diễm muốn đánh lén ta, muốn để ta xấu mặt nên đương nhiên ta phải phản kháng rồi.


Lâm Phong bình tĩnh nói:


- Đương nhiên, ta phá hủy mặt đất của đại sảnh là do ta sai, nếu như tiền bối trách tội Lâm Phong sẽ rời khỏi Kiếm Sơn.



- Vậy sao?


Ánh mắt đại trưởng lão Kiếm Sơn nhìn về phía Vân Yêu bên cạnh Lâm Phong, hắn ở bên cạnh Lâm Phong nên ắt sẽ biết mọi chuyện như thế nào.


- Đại trưởng lão, Lâm Phong nói không sai, người Viêm gia ra tay trước.


Vân Yêu khẽ gật đầu, nói:


- Mặt khác, thực lực của đám người Viêm gia mạnh hơn Lâm Phong rất nhiều, nếu như Lâm Phong không phản kháng, có lẽ chỉ có thể chịu ủy khuất vì vậy nên mới bất đắc dĩ làm như vậy, mong trưởng lão thông cảm.



- Trong Diễm Kim thành còn có bao nhiêu nhà có thực lực luyện khí ngang hoặc mạnh hơn gia tộc Viêm gia?


Đại trưởng lão hỏi Vân Yêu.


- Ở Bắc Vực Diễm Kim thành có hai nhà, địa vực khác cũng không ít, nếu tính cả Trung Vực phải có mười mấy gia tộc.


Vân Yêu bình tĩnh đáp lại.


- Có cơ hội thì bàn bạc với bọn họ, xem có gia tộc nào có thể hợp tác.


Đại trưởng lão thản nhiên nói khiến cho sắc mặt đám người Viêm gia khó coi, nói:


- Đại trưởng lão thứ tội.



- Biểu hiện gần đây của Viêm gia đã khiến cho người khác thất vọng, loại chuyện này ta không muốn lại nhìn thấy nữa.


Đại trưởng lão Kiếm Sơn lạnh lùng nói khiến cho mấy người Viêm gia cảm giác như bị người ta đánh vào mặt trước mặt mọi người, nóng hừng hực khó chịu, Kiếm Sơn và Viêm gia hợp tác luyện khí, song phương cùng có lợi, Kiếm Sơn có thể có được Hoàng khí bọn hắn muốn mà Viêm gia cũng có thể đạt được rất nhiều đồ vật bọn hắn muốn nhưng Kiếm Sơn lại có thể tìm được người thay thế Viêm gia hắn, bởi vậy đại vị cùng có lợi này Viêm gia hắn ở thế yếu, chỉ có thể nói thực lực luyện khí của Viêm gia bọn hắn chưa đủ mạnh, nếu như thực lực luyện khí của bọn hắn toàn bộ Diễm Kim thành chỉ có mấy nhà có thể so sánh thì bọn hắn đã không bị như bây giờ.


- Lâm Phong.


Ánh mắt đại trưởng lão Kiếm Sơn rơi trên người Lâm Phong, trên mặt nở nụ cười, nói:


- Nghe nói ngươi là sư đệ của Nhược Tà, ngược lại hữu duyên với Kiếm Sơn ta, lần này tới đây nhất định phải ở lại chơi mấy ngày đấy.


Nghe thấy lời đại trưởng lão Kiếm Sơn không ít người đưa ánh mắt về phía Lâm Phong, có một vài người nghi hoặc thanh niên này là người phương nào mà lại có mặt mũi lớn như thế, bọn hắn có cảm giác đại sư trưởng lão Kiếm Sơn có thái độ lạnh nhạt như vậy với Viêm gia rất có thể là do có liên quan đến người thanh niên này. Sự thật đương nhiên sẽ không đơn giản như bọn họ tưởng tượng, Kiếm Sơn vốn muốn đổi gia tộc hợp tác, bởi vì Viêm gia đã có dấu hiệu suy yếu hơn nữa không có người kế tục, còn Lâm Phong, Kiếm Sơn lại rất thích cho Lâm Phong mặt mũi, hơn nữa quan hệ giữa Nhược Tà và Lâm Phong lại càng khiến Kiếm Sơn dễ dàng có khoảng cách gần gũi hơn với Lâm Phong, hữu nghị với một thanh niên Tôn Vũ trảm hoàng tuyệt đối không có gì không tốt.


- Lâm Phong, ta giới thiệu cho ngươi một vài tiền bối.


Vân Yêu dẫn Lâm Phong xuyên thẳng qua đám người, rất nhanh không ít người biết Lâm Phong lấy Tôn Vũ trảm Hoàng tại giải thi đấu luyện khí, lập tưc ai nấy đều vô cùng khách sáo mà mấy người Viêm gia thì lại không có ai quan tâm. Lâm Phong không trong đại sảnh quá lâu, tìm được một cơ hội liền chạy trốn, thuận tiện bắt cóc luôn Nhược Tà, hai người đi chung quanh Kiếm Sơn mấy vòng, trong Kiếm Sơn có không ít di tích, ẩn chứa kiếm ý khác nhau mà cường giả Kiếm Sơn thời cổ đã khắc vào trong đó, Lâm Phong cũng có chút được lợi, kiếm đạo của hắn không có cực hạn, có thể dung sở trưởng Bách gia, tùy tâm sở dục, trước khi hắn luyện kiếm từng hồng trần luyện tâm, tâm chỗ hướng, kiếm chi sở chỉ. Ba ngày sau, Kiếm Sơn Thử Kiếm Đại Điển chính thức tổ chức ở Kiếm Cốc, người của thế lực khắp nơi đều về đây hội tụ, đệ tử Kiếm Sơn nhao nhao nhập cốc, cái gọi là Thử Kiếm Đại Điển kì thực để đệ tử Kiếm Sơn so tài thực lực kiếm đạo, hơn nữa đệ tử dưới Vũ Hoàng, Nhược Tà hắn vừa vặn bước vào Vũ Hoàng nên không có duyên với lần thử kiếm đại điển này nên ngồi cùng đám người Lâm Phong trên không Kiếm Cốc nhìn.


- Đệ tử Kiếm Sơn có tất cả sở trưởng, tu luyện kiếm thuật cổ kinh khác nhau, kiếm thuật tinh xảo cường đại, rất nhiều thứ ta chưa hề thấy, thử kiếm đại điển cũng để ta mở rộng tầm mắt.


Lâm Phong xem chiến đấu một canh giờ, lòng có cảm giác tuy nói những người này dưới Vũ Hoàng thực lực đệ tử Kiếm Sơn không thể đanh đồng với hắn, nhưng cũng có sở trường của từng người khiến hắn đáng giá học tập, kiếm thuật Kiếm Sơn có thể nói bác đại tinh thâm, rất nhiều năng lực thánh văn kiếm thuật thần thông ẩn chứa lực công kích đáng sợ, nếu như thật sự đánh trên người Vũ Hoàng cũng có thể chết. Còn có tốc độ kiếm thuật truy cầu thuần túy nhanh, giống như quang ảnh, quang chợt hiện kiếm trôi qua, người chết, vô cùng lợi hại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play