- Các hạ là người phương nào?


Đệ tử Kiếm Sơn lấy tay đè trên thân thanh quang kiếm, cuối cùng cũng không xuất kiếm, khi bọn họ chiến đấu với Lâm Phong hoàn toàn chính xác có lưu chỗ trống, bọn hắn nhìn như mạo hiểm ám sát cũng không khiến Lâm Phong cảm giác được uy hiếp quá cường liệt.


- Lâm Phong, chuẩn bị đến Kiếm Sơn các ngươi một lần.


Lâm Phong có ý định vào Kiếm Sơn, bởi vậy cũng không giấu diếm danh tính.


- Ngươi cũng đến Kiếm Sơn ta xem xét thử kiếm đại điển sao?


Người kia nghe thấy Lâm Phong nói muốn vào Kiếm Sơn, không khỏi hỏi một câu, gần đây có không ít kiếm tu đều đến Kiếm Sơn bọn hắn để thử kiếm đại điển.


- Thử kiếm đại điển?


Lâm Phong cũng không biết thử kiếm đại điển là vật gì, khẽ lắc đầu, nói:


- Không phải, ta hỏi các ngươi, hai cổ kiếm ý không tiêu tan kia do ai lưu lại?



- Ngươi thật sự không biết sao?


Đệ tử Kiếm Sơn có chút kinh ngạc, đại chiến ngày xưa ở nơi này danh chấn nhất thời, vô số kiếm tu đến đây ngộ kiếm, đều biết ngày xưa là ai từng chiến đấu ở chỗ này.


- Ta biết còn hỏi ngươi sao?


Lâm Phong lạnh nhạt nói.


- Hai cỗ kiếm khí nơi này chính là chưởng môn Kiếm Sơn ta rất nhiều năm trước chiến đấu cùng một vị kiếm tu vô danh lưu lại, đó là chưởng môn Kiếm Sơn ta Vũ Hoàng Thiết Kiếm, đệ nhất đệ tử của lão chưởng môn.


Đối phương nói, việc này thực sự không phải bí mật gì, rất nhiều người đều đã biết đến, trận chiến ấy là chuyện của mấy ngàn năm trước, chưởng môn Kiếm Sơn Thiết Kiếm Vũ Hoàng bằng vào một chuôi thiết kiếm ngàn cân đại chiến với kiếm tu vô danh, cuối cùng đè sập kích thương đối phương nhưng Thiết Kiếm Vũ Hoàng ngày xưa cũng bị thương nặng, mất mấy trăm năm mới khôi phục được thương thế, nhưng sau khi thương thế khôi phục Thiết Kiếm Vũ Hoàng lại càng hơn trước kia, rốt cuộc thành tựu đế vị mấy trăm năm sau, hôm nay đã là chủ Kiếm Sơn.


- Thiết Kiếm Vũ Hoàng , chủ Kiếm Sơn.


Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, không nghĩ tới Vô Thiên Kiếm Hoàng lại va chạm với chủ Kiếm Sơn chỗ này, khó trách trùng điệp sơn phong lại muốn chặt đứt, còn có sơn mạch bị bổ ra từ giữa, ẩn chứa kiếm ý đáng sợ, đương nhiên những cái kia bị hai người đại chiến càn quét là sơn phong bụi bặm, Lâm Phong không thấy được.


- Kết cục trận chiến đấu như thế nào?


Lâm Phong lại hỏi.


- Đương nhiên là chưởng môn Kiếm Sơn ta chiến thắng, mặc dù thực lực đối phương cũng rất mạnh, kiếm ý vô pháp vô thiên, nhưng vẫn bị triển áp, bị thương không thể xóa nhòa mà chưởng môn Kiếm Sơn ta sau trận chiến ấy nghịch thế trùng thiên, bước vào Đại Đế vị, thành tông chủ một đời, thống lĩnh Kiếm Sơn.


Người kia thân là đệ tử Kiếm Sơn đương nhiên sẽ không nói ra chuyện Vũ Hoàng Thiết Kiếm ngày xưa cũng bị thương.


- Bọn hắn vì sao lại chiến đấu?


Lâm Phong lại hỏi lần nữa, hôm nay chủ Kiếm Sơn là Vũ Hoàng Thiết Kiếm ngày xưa, không thể vô duyên vô cố chiến đấu với Vô Thiên Kiếm Hoàng, hai người đều là kiếm tu với thực lực kinh khủng, một khi chiến đấu ắt sẽ long trời lở đất, thậm chí khả năng chiến đấu tới khi có một người chết mới kết thúc. Người kia bị câu hỏi của Lâm Phong làm cho sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:


- Ngươi chiến đấu thắng ta, ta đã trả lời ngươi vài câu hỏi, ngươi chớ được một tấc lại muốn tiến một thước, chuyện mấy ngàn năm trước ai có thể biết được.


Đối với trận chiến lúc trước ấy, kì thực có nghe không ít tin đồn nhưng những tin đồn đó lại có ảnh hưởng tới thanh danh Kiếm Sơn, bởi vậy hắn sẽ không nói lời đồn, huống hồ nghe đồn cũng không thể tin hết được, chuyện mấy ngàn năm trước muốn khảo chứng trừ phi tìm được lão quái vật sống trong Kiếm Sơn mấy ngàn năm thôi.


- Chuyện gì xảy ra?


Lúc này, xa xa có một hàng người đạp bộ đến, trang phục cũng tương tự như tên Kiếm Sơn, trên lưng đều đeo cổ kiếm, vừa nhìn là có thể nhìn ra bọn hắn chính là đệ tử Kiếm Sơn. Lâm Phong chậm rãi quay lại, người kia nhìn thấy hắn thì thần sắc ngưng lại, lạnh lùng nói:


- Là ngươi?



- Lục Nghiêu!


Lâm Phong nhìn thấy người trước mặt, đúng là thanh niên ngày xưa ở Tứ Tượng Vực, lúc ấy Lục Nghiêu có tình ý với Lâm Tuyết nhưng Lâm Tuyết dường như lại thích Nhược Tà, giữa đường xá, Lục Nghiêu cũng không ít lần châm chọc khiêu khích hắn.


- Lục Nghiêu sư huynh.


Vài tên đệ tử Kiếm Sơn hô lên với Lục Nghiêu, Lục Nghiêu khẽ gật đầu, thần sắc lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Phong:


- Ngươi ngay dưới chân Kiếm Sơn đụng đến đệ tử Kiếm Sơn ta?


Lâm Phong nhìn Lục Nghiêu dường như chuẩn bị cài lên tội danh cho mình, trong lòng không khỏi cười lạnh, nói:


- Lục Nghiêu, dẫn đường, ta muốn lên Kiếm Sơn.



- Hả?


Thần sắc Lục Nghiêu ngưng lại, gia hỏa này thật thú vị, vậy mà dám vênh mặt hất hàm sai khiến hắn, bảo hắn dẫn đường đi đến Kiếm Sơn?


- Chẳng lẽ ngươi không biết đây là dưới chân Kiếm Sơn sao?


Lục Nghiêu trò vui hành hạ nói.


- Thực ồn ào.


Tâm thần Lâm Phong khẽ động, lòng bàn tay xuất hiện một khỏa kiếm ấn, tùy ý ném về phía trước, nói:


- Giúp ta lên Kiếm Sơn.


Lục Nghiêu thò tay chộp, nhận lấy kiếm ấn Lâm Phong ném tới lập tức đồng tử mãnh liệt co rút lại, sắc mặt thay đổi cực kỳ khó coi, Lâm Phong tại sao có thể có cấp bậc kiếm ấn này!


- Kiếm ấn này ngươi có được từ đâu?


Lục Nghiêu chất vấn một tiếng.


- Xùy~~.


. . Đột nhiên kiếm, một đạo kiếm quang lăng không khủng bố hiển hiện, Sát Na Hoang Vu, kiếm quang hư hư thật thật nhưng bùng nổ hơn mười trượng kiếm quang, khiến cho sắc mặt Lục Nghiêu kịch biến, căn bản ngay cả thời gian do dự cũng không có, mãnh liệt phiêu thối bên cạnh, nhưng trên cánh tay hán vẫn có một đoạn ống tay áo bị xé rách theo gió tan ra lộ ra da thịt quang hoa, chỉ có cảm giác hơi lạnh, một kiếm kia đột nhiên tới suýt chút nữa đã chém rụng cánh tay hắn.


- Một lần cuối cùng, trả kiếm ấn về cho ta, sau đó dẫn đường.


Giọng Lâm Phong rét lạnh, giờ phút này Lục Nghiêu cũng thanh tỉnh một chút, kiếm ấn Lâm Phong có này ít nhất là cấp bậc trưởng lão mới có thể có được, nếu như Lâm Phong thật sự chém hắn, hắn chết cũng chết oan, nhưng hắn cũng thật sự không ngờ tới, gia hỏa này vậy mà chiếm được một khỏa cấp bậc kiếm ấn. Trầm mặt, Lục Nghiêu đi lên trước đưa kiếm ấn cho Lâm Phong. Lâm Phong nhìn khuôn mặt khó coi kia, nhận lấy kiếm ấn, lạnh nhạt nói:


- Không biết tốt xấu, nhanh lên một chút.


Bị Lâm Phong vênh mặt hất hàm sai khiến, Lục Nghiêu giờ phút này hận không thể một kiếm chém rụng Lâm Phong nhưng bất đắc dĩ hắn chỉ có thể quay người dẫn đường, thân hình lóe lên đi về phía Kiếm Sơn. Bước chân Lâm Phong đuổi kịp đi theo Lục Nghiêu, có gia hỏa này dẫn đường, mình gặp được Nhược Tà cũng nhẹ nhõm nhiều rồi, cũng miễn cho phải đi hỏi thăm người khác. Đám người xem kiếm nhai thấy một màn này đều một hồi ngạc nhiên, nhất là kiếm tu mới giao chiến với Lâm Phong càng thêm im lặng, không nghĩ tới Lâm Phong hắn thậm chí có kiếm ấn trưởng lão, có thể trực tiếp chỉ huy bọn hắn. Sơn mạch liên tục giao thoa nằm ngang ở giữa đại địa bap la mờ mịt, mà ở dãy núi đó có một đại đạo thông thiên thông suốt một tòa cự sơn lơ lửng, vô cùng rộng lớn, không biết rộng đến cỡ nào, chỗ đó chính là Kiếm Sơn. Lúc này đi đến sơn đạo Kiếm Sơn, xuất hiện không ít cường giả, đại đa số người đều khí chất sắc bén cũng không ít người trên lưng đeo cổ kiếm, đại bộ phận người cũng đều là kiếm tu, bọn hắn hẳn là tới xem xét cái mà Kiếm Sơn gọi là Thử Kiếm Đại Điển, đương nhiên cũng có một vài thế lực chung quanh đến đây để nhìn một chút thực lực kiếm tu trẻ tuổi Kiếm Sơn bây giờ như thế nào.


- Lục Nghiêu, ngươi bị người khác sai khiến xuống chân núi dẫn đường?


Lâm Phong đi cùng Lục Nghiêu về phía trước, cười hỏi một tiếng, khiến cho mặt Lục Nghiêu buồn bực, trong lòng vô cùng tức giận, lạnh nhạt nói:


- Không phải.



- Lâu như vậy không thấy ta thấy ngươi vẫn không có gì tiến bộ, còn tưởng rằng loại tư chất này của ngươi chỉ có thể trở thành người dẫn đường của Kiếm Sơn, xem ra ta sai rồi.


Lâm Phong thấp giọng cười, nói mây trôi nước chảy, tùy ý điều khản vài tiếng nhưng khiến cho đường cong trên mặt Lục Nghiêu căng cứng, có chút co quắp.


- Nhược Tà hắn thế nào rồi, có xuất quan hay không?


Lâm Phong hỏi lần nữa, lần này hắn đến Kiếm Sơn, để thăm Nhược Tà, thuận tiện đi ra đi dạo một chút, cảnh giới của hắn đã đến thời khắc mấu chốt, cảm giác im lặng tu luyện khó có thể tiến bộ.


- Xuất quan.


Lục Nghiêu vẫn như cũ đáp lại rất đơn giản, Lâm Phong có kiếm ấn hắn cũng không thể không vâng lời Lâm Phong, đành phải Lâm Phong hỏi hắn đáp.


- Nói như vậy, đã thành Vũ Hoàng rồi?


Đôi mắt Lâm Phong hiện lên một tia hỉ sắc, đệ tử Thiên Đài rốt cuộc có người thành hoàng rồi.


- Đúng vậy.


Lục Nghiêu vẫn nghiêm mặt trả lời như cũ. Lâm Phong nghe được lời nói của Lục Nghiêu vô cùng vui vẻ, quả thật thành Hoàng rồi, trước khi Nhược Tà bế quan, có lẽ cũng cảm giác được bản thân đã đạt tới điểm tới hạn, có chỗ cảm ngộ mới sẽ bất thành Hoàng không xuất quan cử động, Lâm Phong có được tin tức này từ miệng cường giả Kiếm Sơn nửa năm trước, nửa năm sau hắn đến Kiếm Sơn, quả nhiên đã nghe được tin tức tốt.


- Cuộc sống của ngươi, cũng không trôi qua tốt như vậy a.


Lâm Phong cười với Lục Nghiêu, trực tiếp đi lên trước Lục Nghiêu, thân thể như cuồng phong cuốn qua, tốc độ càng thêm mạnh mẽ, xông về phía Kiếm Sơn. Sắc mặt Lục Nghiêu trầm xuống, Nhược Tà thành Hoàng, cuộc sống của hắn hoàn toàn chính xác trôi qua không tốt, dù sao hắn và Nhược Tà cùng thuộc phe, Nhược Tà thiên phú cường đại đương nhiên càng được bề trên coi trọng, nhưng mà loại ý nghĩ này rất nhanh đã bị Lục Nghiêu quên đi, bởi vì hắn cảm nhận được tốc độ Lâm Phong về sau, trái tim có chút bắt đầu khiêu động. Phía trên Kiếm Sơn, Nhược Tà đang tiếp đãi vãng lai khách mới, 3 ngày sau chính là thử kiếm đại điển, thời gian này có rất nhiều người đến Kiếm Sơn, một vài người có địa vị tôn quý đương nhiên tốt nhất nên tiếp đãi thật tốt.


- Nhược Tà.


Lúc này, một giọng nói truyền đến, Nhược Tà mở mắt ra, nhìn về phía trước lập tức liền thấy Lâm Phong, trong đôi mắt lộ ra một tia vui vẻ:


- Lâm Phong, ngươi đã đến rồi.



- Ừm, khí chất quả nhiên không giống lúc trước.


Ánh mắt Lâm Phong sắc bén quét trên người Nhược Tà, Nhược Tà sau khi thành Hoàng đã không còn cảm giác lạnh lùng nữa, dường như đã nội liễm không ít.


- Ngươi đừng cười ta, sau khi xuất quan ta nghe thấy trưởng lão cố ý nhắc tới động tĩnh của ngươi ở giải thi đấu luyện khí, ngược lại làm cho ta sợ hãi nhảy dựng lên, đây chính là thành tựu thiên cổ Ma Hoàng không nghĩ tới ngươi hoàn thành, nếu như hai vị sư tôn thấy, bọn hắn chắc chắn sẽ hết sức vui mừng.


Nhược Tà mỉm cười nói, sau khi giải thi đấu luyện khí kết thúc Lâm Phong nói chuyện với cường giả Kiếm Sơn có đề cập tới Nhược Tà, trường lão kia khi gặp Nhược Tà đã nhắc đến chuyện Lâm Phong.


- Ừm, không biết sư tôn như thế nào rồi?


Trong lòng Lâm Phong có chút tưởng niệm:


- Còn có, nhị sư huynh, tam sư huynh, bọn hắn đều có thể thành Hoàng đi à nha, thiên phú của bọn hắn cũng vô cùng cường hoành đấy, mười một đệ tử Thiên Đài đều muốn lần lượt bước lên con đường trở thành Vũ Hoàng a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play