- Nhược Tà, huynh ở Kiếm Sơn, vậy cũng tu luyện kiếm đạo cổ kinh của Kiếm Sơn à?


Lâm Phong thấy chiến đấu của Kiếm Cốc, trong lòng có cảm giác hỏi Nhược Tà bên cạnh.


- Ừ, trong Kiếm Cốc, kiếm đạo cổ kinh có không ít, hơn nữa có một số vô cùng lợi hại, ta tu luyện cổ kinh vô cùng thích hợp với tốc độ lực lượng pháp tắc của ta tốc độ pháp tắc chi lực, nhưng tuế nguyệt trước mắt ta vẫn chưa có thành tựu pháp tắc, mặc dù về sau ta thật sự có thể hiểu thông tuế nguyệt, muốn tìm được lực lượng tuế nguyệt cổ kính thích hợp chỉ sợ cũng không dễ dàng.


Nhược Tà gật đầu nói, hắn thành Hoàng nhờ tốc độ pháp tắc.


- Lực lượng tuế nguyệt khá hiếm thấy, hơn nữa càng thâm ảo, tạm thời không thể có thành tựu pháp tắc cũng bình thường, một ngày khác ngươi lại lấy tuế nguyệt chứng đạo, thành tựu Hoàng vị, thực lực lại sẽ bay lên một nấc thang khác.


Lâm Phong cười nói, nếu như một ngày kia Nhược Tà lại thành pháp tắc tuế nguyệt, một ý niệm có thể làm cho thương hải tang điền, tóc xanh thay đổi thành tóc trắng, lĩnh ngộ bí truyền tốc độ có không ít người nhưng tuế nguyệt, Lâm Phong đến bây giờ cũng chỉ thấy một mình Nhược Tà lĩnh ngộ được.


- Ngươi am hiểu lực lượng có thể nhiều hơn ta, nhưng ngươi muốn thành tựu nhiều loại pháp tắc Vũ Hoàng chỉ sợ sẽ khó, mặc dù thật sự thành tựu ngươi về sau cũng cần thận trọng tu luyện một loại cường đại cổ kinh, các lực lượng pháp tắc thích hợp tăng lên, Lâm Phong con đường võ đạo của ngươi đi cho thật tốt.


Nhược Tà khuyên Lâm Phong, có công pháp cổ kính thích hợp mới có thể tăng tu vi tốt hơn, vận dụng lực lượng pháp tắc lĩnh ngộ, Lâm Phong tu luyện cổ kinh hẳn là ma đạo cổ kinh, bởi vậy Lâm Phong đối với lực lượng ma quen thuộc hơn một chút, về sau thành hoàng hơn phân nửa sẽ đột phá ở ma đạo.


- Ta biết rồi.


Lâm Phong gật đầu, sau khi hắn thành Hoàng chính xác phải cân nhắc vấn đề cổ kinh, Tam Sinh Kinh đương nhiên là một loại cổ kính vô cùng lợi hại bao hàm toàn diện, ẩn chứa thần thông khủng bố, một hóa tam sinh, tam sinh hóa đạo. Thời gian chậm rãi trôi qua, một số người Kiếm Sơn có tư cách tham gia thử kiếm đại điển lần lượt thể hiện thái độ chiến đấu, chiến đấu kịch liệt, các loại kiếm thuật hoa mỹ va chạm tầng tầng lớp lớp, trong đó có một số kiếm tu trẻ tuổi lợi hại khiến Lâm Phong phải ghé mắt ra, Kiếm Sơn thân là một tông môn Đế cấp, môn hạ đương nhiên có vô số thiên tài mà những hậu bối kia rất kiệt xuất, há có thể không kinh diễm.


- Ta nếu như không thành Hoàng thì khi tham gia thử kiếm đại điển lần này có lẽ có thể vào được top 5 tịch vị nhưng không lấy được quán quân và tịch vị thứ hai.


Nhược Tà thấp giọng nói, cũng không phải nói thiên phú của hắn không bằng người ta, chỉ là những đệ tử Kiếm Sơn này có vài người đắm chìm trong siêu tuyệt kiếm thuật đã rất nhiều năm lịch sử, mà trước kia khi ở tiểu thế giới Nhược Tà đại đa số đều dựa vào chính mình lục lọi cũng đi qua không ít con đường quanh co, hỏa hầu chưa chắc đã mạnh hơn mấy vị đệ tử kiệt xuất kia. Thử Kiếm Đại Điển kết thúc, người đoạt được tịch vị quán quân lần này chính là một thanh niên đầu đội lông vũ quan với tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, người này sắc mặt tuấn lãng khiến cho người ta có cảm giác xuất từ danh môn, hắn tu luyện Cửu Dương kiếm thuật, kiếm xuất Cửu Dương giữa trời, ánh sáng có thể chọc mù mắt người khác, hơn nữa còn ẩn chứa lực sát thương khủng bố. Mà người đạt được tịch vị thứ hai lần này cũng khiến người khác giật mình, Lâm Phong nghe thấy mọi người chung quanh đàm luận, dường như kiếm thuật người này tu luyện noi theo đương kim chủ Kiếm Sơn, trên tay hắn cầm lấy một chuôi thiết kiếm to lớn, người này mặc dù tuổi còn rất trẻ nhưng cực kỳ lạnh lùng, trọng kiếm vũ động ẩn chứa lực lượng đáng sợ, có thể trấn áp tất cả. Lục Nghiêu cũng lấy được bài danh không tồi, đạt được tịch vị thứ năm giải thi đấu lần này, am hiểu kiếm thuật hư không, vô ảnh vô hình, hơn nữa xảo trá cay độc, đâm người sắc bén.


- Giải thi đấu thử kiếm lần này, đệ tử Kiếm Sơn ta đều có biểu hiện không hề tầm thường, ngày hôm nay chư vị tới xem giải thi đấu của đệ tử Kiếm Sơn ta, nếu như có người ngứa nghề có thể nhập cốc thử kiếm, điểm đến là dừng, dù Vũ Hoàng muốn hạ khứ thử một lần cũng có thể, nhưng khi thử kiếm phải áp chế tu vi, chỉ dùng thủ thuật kiếm.


Đại trưởng lão Kiếm Sơn chủ trì giải thi đấu thử kiếm lần này thấy đệ tử Kiếm Sơn đã quyết định thắng bại, không khỏi đứng dậy mỉm cười nói. Giờ phút này Lâm Phong đang lấy tư thái người đứng xem ngắm nhìn giải thi đấu thử kiếm nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được sự khẩn trương và kích tình của đám người trong giải thi đấu, đối với bọn họ mà giải thi đấu thử kiếm lần này vô cùng quan trọng vó thể quyết định trong tương lai bọn hắn được tiền bối Kiếm Sơn coi trọng.


- Có phải có thể tùy ý khiêu chiến bất kỳ kẻ nào không?


Lúc này, một thanh niên kiếm tu đứng dậy hỏi.


- Không sai, lần này là Kiếm Sơn của ta thử kiếm đại điển, phàm đệ tử Kiếm Sơn tham gia thử kiếm đại điển lần này ngươi đều có thể hạ khứ thử kiếm.


Đại trưởng lão mỉm cười nói lập tức đồng thời có vài người xuất hiện tron Kiếm Cốc so tài với đệ tử Kiếm Sơn, cũng có thắng có bại, một vài kiếm tu ngoại lai khi đến cũng có chuẩn bị, trong đó không thiếu một vài thanh niên kiếm tu ưu tú, biểu hiện rực rỡ, thậm chí còn đoạt đi hào quang của đệ tử Kiếm Sơn nhưng bài danh kiếm tu tiền kỷ Kiếm Sơn lại không ai có thể đánh bại. Lúc này sau khi Lục Nghiêu đánh bại một vị cường giả, ánh mắt nhìn lên trên không Kiếm Cốc ở phía xa, nơi Lâm Phong đứng, cười nói:


- Lâm Phong, mấy vị sư đệ đang xem kiếm nhai coi trọng ngươi lấy kiếm thuật thắng ta đã đủ chứng minh ngươi trên phương diện kiếm thuật cũng có tạo nghệ không kém, sao không xuống Kiếm Cốc thử kiếm, xem xem kiếm thuật của ngươi như thế nào.


Đối với thực lực của Lâm Phong, Lục Nghiêu không quá rõ, chuyện tại giải thi đấu luyện khí Lâm Phong lấy Tôn Vũ trảm Hoành hắn cũng không biết, một ít người biết đến phần lớn đều là nhân vật Vũ Hoàng trở lên nhưng cũng không có ai đề cập tới, nhưng Lục Nghiêu cũng sẽ không nhìn xuống Lâm Phong, nhưng hắn và Lâm Phong mấy lần đụng chạm, nếu như không chiến đấu một tràng, trong lòng hắn sẽ mãi không yên, thừa cơ hội này, vừa vặn để Lâm Phong thử kiếm, mặc dù chiến bại cũng sẽ không ném đi tính mệnh. Lâm Phong đương nhiên biết rõ ý nghĩ Lục Nghiêu, tùy ý cười, mà giờ khắc này có không ít người đều đang nhìn về phía hắn, đại trưởng lão Kiếm Sơn cười nói:


- Lâm Phong ngươi lại còn là một kiếm tu sao?



- Lục lọi kiếm đạo một chút, cũng hơi có cảm giác theo tính múa kiếm.


Lâm Phong mỉm cười đáp lại.


- Nếu như theo tính múa kiếm vậy nhập Kiếm Cốc thử xem a để chúng ta mở mang tầm mắt.


Đại trưởng lão Kiếm Sơn mỉm cười nói, khiến cho thần sắc Lục Nghiêu ngưng lại, đại trưởng lão vậy mà lại trò chuyện với Lâm Phong vui vẻ như vậy? Lúc này đã không dung tha Lục Nghiêu đa tưởng, Lâm Phong đứng lên, nói:


- Được, hôm nay thấy chư tuấn kiệt Kiếm Sơn thử kiếm, tâm cũng có điều ngộ ra, vậy để ta tùy ý thử xem.


Dứt lời, Lâm Phong nhảy lên, xuất hiện trong Kiếm Cốc, đứng đối diện Lục Nghiêu. Lục Nghiêu tế ra một chuôi ngân quang kiếm, ánh mắt ngưng lại nhìn Lâm Phong, nói:


- Kiếm ngươi đây.


Tâm niệm Lâm Phong vừa động, lập tức trong tay xuất hiện một chuôi kiếm vô cùng bình thường, vỏ kiếm như tơ bạc lại như đai lưng, tính chất cực mềm, có thể thấy được bên trong kiếm chính là một chuôi nhuyễn kiếm. Trói vỏ kiếm vào bên hông, Lâm Phong cười nói:


- Khi cần xuất kiếm ta sẽ xuất kiếm.



- Ngươi.


. . Sắc mặt Lục Nghiêu trầm xuống, trên người toát ra một vòng sát ý, Lâm Phong lại dám coi rẻ hắn như thế. Kiếm nghiêng trên tay, một cỗ kiếm khí sắc nhọn lao thẳng tới Lâm Phong, trong lúc đó, thân ảnh của hắn như tiêu thất hư không, cùng kiếm đâm rách hư không, kiếm lâm mặt Lâm Phong, một kiếm này coi như hư vô mờ mịt, vô ảnh vô hình. Đồng tử Lâm Phong dừng ở kiếm hư ảo kia, thân thể bọc lấy một cỗ gió nhẹ, theo gió mà múa, lại vừa đúng tránh đi một kiếm kia.


- Xùy~~.


. . Kiếm Lục Nghiêu trảm sát, lập tức phong bạo hư không xé rách trường không, chém ra khí lưu, muốn phách tất cả phía trước, kiếm ý ngưng mà không tán, người xa xa không cảm giác được uy lực của kiếm nhưng người trực diện kiếm mới có thể cảm nhận được lực sát thương cường hoành của hoành, kiếm, chủ sát, hung binh. Thân Lâm Phong như lá liễu, chuyển động theo gió, khinh phiêu phiêu, trong chớp mắt xuất hiện trên không, tránh né kiếm bạo hư không mà Lục Nghiêu cũng không phải loại lương thiện, khi Lâm Phong tránh né nháy mắt thân chuyển động theo kiếm, một cỗ hư không điên cuồng cuốn lên hư không, thân thể như thực như ảo, quanh thân Lâm Phong lóe lên lại hội tụ thành một cỗ phong bạo kiếm đáng sợ cuốn Lâm Phong trong đó.


- Giết.


Một cổ sát ý kinh khủng ngưng tụ chung một chỗ, chỉ thấy ngân quang hóa thành phong bạo đâm về phía Lâm Phong, một kiếm tụ hết những lực lượng phong bạo hư không tụ đến, chỉ thấy một cỗ uy lực phong bạo tịch diệt đánh về phía Lâm Phong, nếu thực lực Lâm Phong không đủ khả năng thực sự bị tru sát tại chỗ. Thân hình Lâm Phong cũng tĩnh lai, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cơn gió lốc kia không nhúc nhích, tùy ý bên ngoài cuồng phong tụ họp mà hắn lại lâm vào trạng thái an tĩnh tuyệt đối, tay phải đã giữ chuôi nhuyễn kiếm bên hông. Kiếm thuật hư không trong con mắt Lâm Phong chậm chạp thay đổi, rốt cuộc khi hắn sắp xuất hiện trên người Lâm Phong một tiếng động trời bạo vang truyền ra, như tiếng sấm sét, hư không bên hông Lâm Phong như đều sinh ra âm thanh khí bạo, kiếm quang khủng bố bắn ra, trong chớp mắt đánh vào trung tâm phong bạo, một tiếng ầm vang bạo liệt lại truyền ra, ngưng tụ chung một chỗ khủng bố hư không kiếm ý bôn hội mất, lại cũng không thể nào ngưng tụ, đồng thời trong nháy mắt khi Lâm Phong rút kiếm như có ba lượt rung động, lại không ngừng ra một kiếm, ba kiếm liên hoàn, kiếm thứ nhất đánh tan phong bạo ngưng tụ, kiếm thứ hai ngăn cản chếm hết tất cả kiếm uy, kiếm thứ ba lao thẳng về phía Lục Nghiêu. Không xuất thì thôi chứ khi đã xuất kiếm thì như lôi đình, một tiếng hét thảm truyền ra, thân thể Lục Nghiêu bạo lui, máu tươi bắn ra tung toé, khi kiếm uy tiêu tán, đám người thấy một cánh tay Lục Nghiêu bị một kiếm kia chém đứt mất.


- Kiếm thuật không tệ.


Lâm Phong nói với Lục Nghiêu đang điều động lực lượng huyết mạnh khiến cho sắc mặt Lục Nghiêu tái xanh, Lâm Phong đấu với hắn căn bản không cần dùng lực, tùy ý xuất kiếm có thể trảm một cánh tay của hắn, vẫn còn nói hắn kiếm thuật không tệ, đây coi rẻ cực tận, hắn chỉ cảm giác xấu hổ vô cùng.


- Lâm Phong, đây là kiếm thuật gì?


Đại trưởng lão Kiếm Sơn cười hỏi Lâm Phong, kiếm thuật này nhìn không ra bất kỳ chỗ nào xuất sắc dường như chỉ là thuần túy rút kiếm trong nháy mắt đó xuất hiện bạo điểm khiến cho một sát na kiếm xuất kia nâng chén lực sát thương cường hoành, có chút giống trụ cột kiếm quyết Bạt Kiếm Thuật.


- Lấy Bạt Kiếm Thuật dung một ít lực lượng công kích bí truyền, chỉ tùy ý làm, không đáng nhắc tới.


Lâm Phong cười đáp lại khiến cho Lục Nghiêu xấu hổ không chịu nổi, Bạt Kiếm Thuật, tùy ý làm! Đại trưởng lão Kiếm Sơn cũng sững sờ, lập tức cười nói:


- Vạn pháp đồng nguyên, kiếm thuật xem ra cũng giống vậy, người dùng kiếm mạnh mẽ thì kiếm thuật tùy ý cũng có thể phát huy uy lực siêu tuyệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play