Lâm Phong nhìn nụ cười sáng lạn của Mộc Lâm Tuyết cũng nở nụ cười thản nhiên, hỏi:

- Hai người Viêm Phong nếu như phối hợp thì có thể luyện chế ra phẩm giai Hoàng khí gì?



- Một mình Viêm Phong đã có thể luyện chế được Hoàng khí cấp hai, nếu như hai người phối hợp thì rất có thể trong giải thi đấu luyện khí sẽ chế ra được Hoàng khí cấp ba, hơn nữa khả năng phẩm chất cũng sẽ không thấp.


Mộc Lâm Tuyết vẫn có chút lo lắng, trình độ luyện khí của Viêm Phong mọi người đều biết, đám thanh niên nhất bối dường như không người nào có thể so sánh với hắn, hơn nữa bản thân thế lực Viêm gia cũng cung cấp cho Viêm Phong tài liệu luyện khí có chất lượng tối ưu nhất.


- Hoàng khí cấp ba.


Lâm Phong thì thào nói nhỏ một tiếng, rồi vuốt đầu Mộc Lâm Tuyết, cười nói:


- Giao cho ta đi.



- Ách.


. . Lúc này đến phiên Mộc Lâm Tuyết ngây ngẩn cả người, trợn mắt nhìn Lâm Phong rồi quay người đi về phía trước vài bước, mang theo sự e lệ khiến Lâm Phong cười đắc ý, nói:


- Không phải ngươi nói muốn lấy thân báo đáp đấy sao?


Nghe được lời của Lâm Phong Mộc Lâm Tuyết nghiến răng nghiến lợi, gia hỏa này đang trả thù nàng một cách trắng trợn! Nhưng gia hỏa này rất tự tin, nàng và Lâm Phong phối hợp thật sự có thể thắng được Viêm Phong và đại sư trận đạo kia sao? Nếu như lần này thất bại, rất có thể nàng sẽ bị Mộc gia cường thế ép gả vào Viêm gia, gả cho Viêm Phong cái tên khiến người ta chán ghét kia, nếu như gia tộc vì lợi ích và quyết định lấy thắng bại của cuộc tranh tài luyện khí để định đoạt, như vậy nếu thua nàng chắc chắn không còn đường lui nào, Mộc gia sẽ không bỏ qua cho nàng, nếu không ngay cả Mộc gia thì Viêm gia cũng sẽ không bỏ qua. Hai người cứ như vậy ngồi trong sân, Lâm Phong nhắm mắt lại cảm nhận ánh mặt trời ôn nhu chiếu xuống phủ lên người, kì thực lúc này hắn đang trong mộng cảnh, Đại Mộng Tâm Kinh có thể khiến hắn mọi nơi mọi lúc đi vào giấc mộng. Mộc Lâm Tuyết thấy Lâm Phong nãy giờ không nói gì, ngoảnh lại nhìn thì thấy hắn đang nhắm mắt dưỡng thần không nhúc nhích, đôi mắt dễ thương không khỏi hiện lên hơi có chút u oán, gia hỏa này thật không hiểu phong tình gì cả, hắn rốt cuộc có phải vì mình mà vào Mộc phủ không? Nếu như không phải vì mình, vậy Lâm Phong vì sao lại giúp nàng? Mặt trời đỏ trong hư không dần ngả về phía tây, cho đến khi màn đêm buông xuống, Lâm Phong vẫn giữ nguyên tư thái như cũ, Mộc Lâm Tuyết cũng an tĩnh ngồi cách hắn không xa, cứ như vậy ngồi đó im lặng cảm nhận sự yên tĩnh này, vận mệnh về sau chưa biết sẽ như thế nào, trước tiên cứ an tĩnh hưởng thụ sự yên lặng ngày hôm nay đã, sự yên lặng này cũng rất tuyệt mỹ. Mộc Lâm Tuyết cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ nếu như nàng thất bại trong giải thi đấu luyện khí thì sẽ thế nào, nàng không dám nghĩ cũng không muốn nghĩ. Nội viện bên cạnh, nội viện của Mộc Thanh Ảnh, Mộc Thanh Ảnh và Mộc Tiêu lại luyện chế thành công một tuyệt phẩm Thánh khí, dùng tài liệu thượng đẳng để luyện chế, sau khi luyện chế xong Mộc Thanh Ảnh đi tắm, gột rửa sạch sẽ toàn bộ mồ hôi trên người, mái tóc đen nhánh nhu thuận rũ xuống đầu vai, bộ váy lụa mỏng manh bao bọc thân thể lung linh mỹ miều, có lồi có lõm, dưới ánh trăng càng khiến người ta mơ màng. Mộc Tiêu đứng sau lưng Mộc Thanh Ảnh nhìn dáng người uyển chuyển, thon thả hấp dẫn kia, hắn cảm thấy bụng hơi nóng, nuốt một ngụm nước miếng, còn bảy ngày cuối cùng thôi. Lặng lẽ đi đến sau lưng Mộc Thanh Ảnh, cước bộ của hắn rất nhẹ dường như sợ kinh hãi đến Mộc Thanh Ảnh vậy, mùi thơm nhè nhẹ truyền vào trong hơi thở, Mộc Tiêu say mê mãnh liệt hít vào. Lông mày Mộc Thanh Ảnh có chút giật giật, nàng đương nhiên biết Mộc Tiêu đang phía sau mình, ngay lúc này một đôi tay có ôm lấy nàng từ phía sau khiến cho thân thể của nàng mãnh liệt cứng đờ, thấp giọng quát:


- Mộc Tiêu, ngươi làm gì vậy?



- Thanh Ảnh, nàng thật đẹp khiến người ta mê muội.


Mộc Tiêu ôm thật chặt Mộc Thanh Ảnh, hai tay Mộc Thanh Ảnh giãy giụa muốn thoát khỏi Mộc Tiêu nhưng Mộc Tiêu lại ôm chặt không buông, điều này khiến cho lòng Mộc Thanh Ảnh tràn ngập lo lắng, không biết phải làm sao.


- Mộc Tiêu, bây giờ ta chỉ muốn tham gia giải thi đấu luyện khí, chuyện tình cảm nam nữ đợi tới khi giải thi đấu kết thúc chúng ta lại nói, có được không?


Mộc Thanh Ảnh không dùng lực mà đặt hai tay trên tay Mộc Tiêu, dùng giọng nhu hòa nói, hy vọng có thể thuyết phục được hắn. Trong lòng Mộc Tiêu cười lạnh, sau khi kết thúc giải thi đấu luyện khí bàn lại? Hắn cũng đã lớn mật làm đến bước này, đợi đến khi giải thi đấu luyện khí không biết Mộc Thanh Ảnh sẽ xử trí như thế nào, hắn đang đánh cuộc rồi và hắn cũng không có đường lui, bắt Mộc Thanh Ảnh lại mới có thể ổn thỏa, chỉ cần Mộc Thanh Ảnh trở thành nữ nhân của hắn, sai khi giả thi đấu luyện khí chấm dứt hắn không tin Mộc Thanh Ảnh còn có thể xuống tay làm gì hắn, khi đó hắn đã là nam nhân của nàng ta.


- Thanh Ảnh, ta đã quá yêu nàng rồi, ta thề, ta sẽ dùng cả sinh mệnh của ta để trợ giúp nàng.


Mộc Tiêu cắn vành tai Mộc Thanh Ảnh, cũng không trả lời câu hỏi của Mộc Thanh Ảnh, hắn biết rõ, nếu trước khi giải thi đấu luyện khí diễn ra không bắt Mộc Thanh Ảnh lại thì đến khi giải thi đấu luyện khí kết thúc hắn sẽ rất nguy hiểm, bây giờ chỉ có thể kiên trì tiến về phía trước. Mộc Thanh Ảnh khẽ cắn bờ môi, sắc mặt rất khó coi, trong lòng nàng đương nhiên không tình nguyện, nhưng giải thi đấu luyện khí sắp tới rồi, nếu như thật sự cãi nhau rồi trở mặt với Mộc Tiêu thì một mình nàng không có khả năng luyện chế được Hoàng khí, ngay cả danh ngạch của gia tộc cũng sẽ không có, chuyện lần trước khi nàng luyện chế được Hoàng khí mọi người đều đã biết, đột nhiên thực lực không những không tiến bộ mà ngược lại còn bị thụt lùi đi, như vậy nàng sẽ không còn thể diện nữa, vì vậy nàng không biết nên làm thế nào. Mộc Thanh Ảnh không biết bây giờ nên làm gì nhưng Mộc Tiêu lại rất rõ ràng mình phải làm gì, không thành công tiện thành nhân, hôm nay bằng bất cứ giá nào cũng phải bắt được Mộc Thanh Ảnh, về sau có thể trở nên huy hoàng, nếu không hắn vĩnh viễn chỉ là tên hộ vệ. Đôi tay chậm rãi chuyển động lên trên, Mộc Tiêu nắm chặt đôi gò bông no đủ trong lòng bàn tay, ôn nhu xoa bóp.


- Ân ah.


. . Mộc Thanh Ảnh cảm nhận được sự kích thích từ bàn tay Mộc Tiêu truyền tới qua tấm vải lụa mỏng đơn bạc, nàng nhịn không được phát ra một tiếng rên nhẹ. Xa xa, Mộc Lâm Tuyết nghe thấy âm thanh nhẹ vang lên ánh mắt nhìn qua nội viện của Mộc Thanh Ảnh, đôi mắt tuyệt mỹ xuyên thấu màn đêm rơi vào trên thân hai người đang dây dưa một chỗ với nhau, trong mắt hiện lên một vòng dị sắc, nàng còn nhớ Lâm Phong từng nói với nàng, bảo Thanh Ảnh cẩn thận Mộc Tiêu, gia hỏa kia vậy mà thật sự đã tại đánh chủ ý lên người Thanh Ảnh.


- Thanh Ảnh.


Mộc Lâm Tuyết đứng dậy quát lên, phá tan màn đêm yên tĩnh, thân thể Mộc Thanh Ảnh và Mộc Tiêu đồng thời run lên, thân thể hai người nhanh chóng tách ra, lập tức thấy Mộc Lâm Tuyết nhấc chân lên đi về phía bên này. Lâm Phong lúc này cũng bị bừng tỉnh, ánh mắt nhìn sang bên cạnh thấy Mộc Thanh Ảnh đang trừng mắt lên nhìn Mộc Tiêu, dường như hắn đã biết chuyện gì xảy ra, lập tức cũng đứng lên đi theo sau lưng Mộc Lâm Tuyết, Mộc Tiêu là người xảo trá vì tiếp cận Mộc Thanh Ảnh mà không từ thủ đoạn, hôm nay xem ra đã hành động, tuy rằng hắn cũng không ưa gì Mộc Thanh Ảnh nhưng cũng không hi vọng nàng bị Mộc Tiêu chà đạp. Ánh mắt Mộc Lâm Tuyết nghiêm nghị quét qua Mộc Tiêu, khiến cho Mộc Tiêu chột dạ không thôi, vừa rồi không nên vội vã như vậy, đáng ra nên đợi vào phòng rồi mới động thủ.


- Lâm Tuyết tiểu thư, ta xin phép lui xuống trước.


Mộc Tiêu khom người với Mộc Lâm Tuyết, hắn bây giờ có thể ỷ vào chuyện giúp Mộc Thanh Ảnh luyện khí mới không kiêng nể gì cả, nhưng trước mặt Mộc Lâm Tuyết hắn lại không dám có nửa điểm càn rỡ. Mộc Lâm Tuyết lạnh lùng quét qua bóng lưng Mộc Tiêu, lập tức nói với Mộc Thanh Ảnh:


- Thanh Ảnh, sao muội lại hồ đồ như vậy?



- Lâm Tuyết tỷ, muội.


. . Mộc Thanh Ảnh không biết nên giải thích như thế nào.


- Đều tại ta, Lâm Phong đã sớm nhắc nhở ta bảo ngươi cẩn thận Mộc Tiêu, nhưng ta lại nghĩ ngươi sẽ tự chú ý nên không nói cho ngươi biết, dù sao bây giờ cũng chưa muộn, ngươi cũng đừng bị loại người vô sỉ như vậy che mắt.


Mộc Lâm Tuyết khuyên nhủ, Mộc Thanh Ảnh là muội muội nàng, nàng không thể chỉ ngồi nhìn rồi bỏ qua.


- Lâm Phong?


Mộc Thanh Ảnh sững sờ, lập tức nhìn Lâm Phong đang đi tới, trong lòng không vui, Lâm Phong nói với Lâm Tuyết rằng Mộc Tiêu vô sỉ a, hắn so với Mộc Tiêu còn vô sỉ hơn, nghĩ vậy nàng không khỏi có chút tức giận.


- Lâm Tuyết tỷ, sao tỷ lại tin lời hắn nói, Mộc Tiêu dù không được tốt lắm nhưng so với hắn cũng còn tốt hơn nhiều, Lâm Tuyết tỷ không nên bị hắn che mờ mắt mới đúng.



- Ách!


Lâm Phong im lặng, nữ nhân này, không khỏi có chút không biết tốt xấu a.


- Thanh Ảnh, loại người như Mộc Tiêu sao có thể đánh đồng với Lâm Phong được?


Mộc Lâm Tuyết hảo tâm nhắc nhở nàng, Mộc Thanh Ảnh lại ngược lại trách cứ Lâm Phong khiến nàng có chút không vui.


- Cái gì mà Mộc Tiêu không thể so sánh với hắn chứ, Mộc Tiêu kém hơn hắn ở điểm nào, hắn lúc trước nhờ ta mới vào được Mộc phủ, bây giờ hắn lại leo lên người tỷ, Lâm Tuyết tỷ vẫn nên cẩn thận hắn một chút.


Mộc Thanh Ảnh có chút mất hứng, Mộc Tiêu tuy rằng có chút quá phận nhưng dù sao hắn cũng có thể giúp nàng luyện chế Hoàng khí, Lâm Tuyết sao có thể nói Mộc Tiêu không bằng Lâm Phong như vậy? Mộc Lâm Tuyết không nghĩ tới Mộc Thanh Ảnh ngược lại lại tới giáo huấn nàng, cái này. . . Nhìn Mộc Thanh Ảnh, Lâm Tuyết còn muốn nói điều gì nhưng lại nghe Mộc Thanh Ảnh nói:


- Lâm Tuyết tỷ, ngươi yên tâm đi, ta ít nhất biết mình đang làm gì, ngược lại tỷ đó, tỷ cần phải biết mình đang làm gì, Viêm Phong kia so với Lâm Phong tốt hơn gấp trăm lần.


Vừa nói Mộc Thanh Ảnh vừa đi vào phòng của mình, Mộc Lâm Tuyết nhìn bóng lưng rời đi của nàng, muốn nói lại thôi, Viêm Phong? Nàng không nghĩ Mộc Thanh Ảnh sẽ nói ra lời quá đáng đến vậy. Xoay người, Mộc Lâm Tuyết nói với Lâm Phong:


- Thật có lỗi, lại khiến ngươi bị chịu tội.


Lâm Phong cười khổ nhún vai, nói:


- Ta không sao cả, chỉ lo cho nàng ấy, thôi thì cứ vậy đi, dù sao lời chúng ta nói nàng ấy cũng không nghe lọt tai.



- Hi vọng muội ấy tự có chừng mực, chúng ta về đi.


Mộc Lâm Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu. Mộc Thanh Ảnh trở về phòng mình vẫn có chút không vui, Mộc Tiêu nói như thế nào cũng là người nàng chọn trúng để hợp tác, Mộc Lâm Tuyết làm sao có thể nói Mộc Tiêu như vậy.


- Thanh Ảnh.


Một lát sau, Mộc Tiêu đẩy cửa vào, nhìn Mộc Thanh Ảnh nói:


- Thanh Ảnh, Lâm Tuyết tiểu thư có chút quá phận, vậy mà lại vì loại người như Lâm Phong mà trách cứ nàng.



- Ta không sao, tỷ ấy nói ngươi không bằng Lâm Phong.


Mộc Thanh Ảnh có chút không vui nói. Nhưng Mộc Tiêu ngược lại không hề để ý, chậm rãi đi đến bên cạnh Mộc Thanh Ảnh, thấp giọng nói:


- Cả đời này ta không mong gì khác, chỉ cần có thể đi theo tiểu thư, ta đã hài lòng rồi, ý kiến của người khác, ta không quan tâm, chỉ cần Thanh Ảnh nàng có thể quan tâm ta.


Mộc Thanh Ảnh thấy Mộc Tiêu đứng trước mặt mình, không khỏi có chút khẩn trương nhưng khi nghe được lời Mộc Tiêu nói trong lòng nàng vẫn có chút vui vẻ, dù sao cho dù nam nhân này có thân phận như thế nào nhưng hắn vẫn luôn một mực cố gắng vì mình mà trả giá. Lúc này, Mộc Tiêu lại một lần nữa bảo vệ Mộc Thanh Ảnh, ôn nhu nói:


- Thanh Ảnh, ta sẽ dùng cả đời để bảo vệ nàng.


Người Mộc Thanh Ảnh run lên, thân thể dần mềm nhũn ra, lúc này Mộc Tiêu trực tiếp cố định đôi môi Mộc Thanh Ảnh, trong lòng lại lạnh lẽo:


- Mộc Lâm Tuyết, nếu như có cơ hội, ta cũng sẽ đặt ngươi dưới thân, vậy mà lại dám phá hư chuyện tốt của ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play