Sắc mặt Mộc Thanh Ảnh có chút tái nhợt, nàng hơi kháng cự nhưng Mộc Tiêu lại vẫn dùng lực, đẩy nàng vào góc tường, thân thể đè chặt trên người nàng.


- Ta nên xử lý như nào đây?


Trong lòng Mộc Thanh Ảnh giãy dụa, nàng lúc này quả thật có chút không biết làm sao, nàng không có cảm tình với Mộc Tiêu, nhưng đối phương có thể giúp nàng luyện khí, nếu như không có Mộc Tiêu thì trong cuộc tranh tài luyện khí nàng nếu như luyện chế được hoàng khí, như vậy mặt mũi sẽ mất hết.


- To gan.


Lúc này, một tiếng quát lớn xuyên qua hư không truyền xuống khiến cho thân thể Mộc Tiêu như bị điện giật, thân thể mãnh liệt lui về phía sau, kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên trên không. Người Mộc Thanh Ảnh cũng run lên, thân hình chớp động chạy nhanh chạy ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, trong đó chắc chắn có người nhưng lại không biết giọng nói này của ai vọng lại.


- Thanh Ảnh, là ai?


Mộc Tiêu cũng đi ra ngoài, nhìn lên hư không.


- Không biết.


Mộc Thanh Ảnh khẽ lắc đầu, gió lạnh ban đêm thổi qua, khiến cho Mộc Thanh Ảnh thanh tỉnh lại một chút, sửa sang quần áo xốc xếch, ánh mắt nàng nhìn Mộc Tiêu rồi nói:


- Mộc Tiêu, chuyện đêm nay ta sẽ coi như chưa từng xảy ra, về sau ngươi vẫn phối hợp luyện khí với ta, ta sẽ không trách cứ ngươi xúc động nhưng nếu như ngươi còn có lần sau lại chiếm tiện nghi của ta như vậy nữa thì ta thà rằng lựa chọn không tham gia giải thi đấu luyện khí.


Mộc Thanh Ảnh cũng không phải kẻ ngu dốt, nàng đương nhiên biết rõ Mộc Tiêu dám làm vậy với nàng vì cậy vào cái gì, rõ ràng là việc hắn giúp nàng luyện chế Hoàng khí, nhưng vừa rồi một tiếng hét lớn kia đã khiến nàng hiểu ra, dùng thân thể nàng để giao dịch đổi lấy cơ hội bộc lộ tài năng trong giải thi đấu luyện khí, nàng tình nguyện buông tha. Mộc Tiêu nghe được lời nói của Mộc Thanh Ảnh thần sắc trở nên ảm đạm, cúi đầu, sắc mặt âm trầm đến cực hạn, rốt cuộc ai đã phá hư chuyện tốt của hắn, hắn biết khi nãy Mộc Thanh Ảnh nói như vậy đã triệt để cắt đứt hi vọng của hắn, Mộc Thanh Ảnh vậy mà tình nguyện không tham gia giải thi đấu luyện khí, cũng không để cho hắn thực hiện được.


- Lâm Phong, nhất định do Lâm Phong bày ra.


Thần sắc Mộc Tiêu lạnh buốt, lộ ra sát ý, nhưng khi hắn giương mắt lên nhìn lại là một đôi mắt trong suốt, nói với Mộc Thanh Ảnh:


- Thanh Ảnh tiểu thư, thuộc hạ si tâm vọng tưởng, từ nay về sau thuộc hạ cam đoan tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa, ta sẽ chỉ an an tâm tâm canh giữ bên cạnh tiểu thư, trung thành với tiểu thư.


Lúc này Mộc Tiêu cũng thay đổi xưng hô với Mộc Thanh Ảnh, không có gọi thẳng tên tiểu thư, làm một tên hộ vệ của Mộc phủ, đi lên từ tầng lớp thấp nhất hắn biết rõ trong trường hợp nào nên nói cái gì, bây giờ Mộc Thanh Ảnh cũng đã ngả bài với hắn, hắn nếu lại không chừng mực sẽ chỉ khiến cho mình chết càng thêm thảm, hắn chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của chính mình, tranh thủ về sau có cơ hội lại tiếp tục chinh phục nữ nhân trước mắt.


- Ngươi đi nghỉ ngơi đi, về sau không có lệnh của ta ngươi không được phép bước vào phòng của ta.


Mộc Thanh Ảnh lãnh đạm nói.


- Vâng, tiểu thư.


Mộc Tiêu cong người lui ra, trở về phòng của mình, đóng kỹ cửa phòng, hắn đặt tay lên mũi hít sâu vào một hơi, vẫn hoài niệm xúc cảm vô cùng mềm mại vừa rồi nhưng ánh mắt của hắn lại lạnh đến cực hạn, thiếu chút nữa thôi hắn đã chinh phục được nữ nhân hắn tha thiết ước mơ rồi, nhất định do tên Lâm Phong tới phá hoại, chỉ có hắn và Mộc Lâm Tuyết mới có khả năng làm chuyện này, mà giọng nói kia là giọng nam nhân. Sự thật đúng như Mộc Tiêu đoán, một tiếng quát lớn vừa rồi đích thật do Main nói, lúc này hắn vẫn đang ngoài sân nhỏ với Mộc Lâm Tuyết chưa về phòng, khi nãy đoạn đối thoại giữa Mộc Tiêu và Mộc Thanh Ảnh tuy không lớn nhưng cũng đều rơi vào tai hắn và Mộc Lâm Tuyết. Mộc Thanh Ảnh nhìn thoáng qua bên cạnh rồi cũng trở về phòng của mình, nàng không biết vừa rồi ai đã quát to lên một tiếng như vậy nhưng cũng lờ mờ suy đoán được khả năng do Lâm Phong làm, dẫu vậy nàng vẫn không rõ Lâm Phong làm vậy có ý gì.


- Ai, Thanh Ảnh thật sự là quá vọng động rồi.


Mộc Lâm Tuyết thấp giọng thở dài nói:


- Cũng may, ngươi vậy mà đoán được Mộc Tiêu vẫn còn có ý đồ bất chính với Thanh Ảnh.


Lâm Phong cười cười, không trả lời, hắn sống tới ngày hôm nay, trải qua bao nhiêu mưa gió mà Mộc Lâm Tuyết và Mộc Thanh Ảnh không thể nào tưởng tượng nổi, Mộc Tiêu đã bày ra trước mắt đủ loại hành vi, hắn nhất định sẽ hạ thủ với Mộc Thanh Ảnh, bởi vậy hôm đó hắn mới nhắc nhở Mộc Lâm Tuyết để nàng khyên Mộc Thanh Ảnh, nhưng không nghĩ tới Mộc Thanh Ảnh lại không nghe lời nhắc nhở của Mộc Lâm Tuyết.


- Có phải trước kia ngươi cũng đã làm việc như vậy rồi không?


Mộc Lâm Tuyết cười đùa nói. Lâm Phong trợn trắng mắt, trừng mắt nhìn Mộc Lâm Tuyết, cười nói:


- Tin hay không ta sẽ làm vậy với ngươi?


Lúc này đến phiên Mộc Lâm Tuyết thần sắc cứng đờ nhưng cũng rất nhanh liền nở nụ cười an nhiên, nói:


- Nếu như ngươi làm vậy với ta, có lẽ ta cũng sẽ giống Thanh Ảnh không kháng cự.



- Ách!


Lâm Phong nhìn mỹ nhân trước mắt cười tươi, khẽ cười khổ, nữ nhân này đối xử với người lạ thật lạnh lùng nhưng về sau khi đã thân quen với nàng thì nàng lại thật sự dám đùa giỡn với ngươi.


- Nhưng ta vẫn phải cám ơn ngươi.


Mộc Lâm Tuyết thấy thần sắc Lâm Phong có chút khó xử thì cười nói. Lâm Phong nhún vai, cũng không để ý, hắn mặc dù không thích Mộc Thanh Ảnh nhưng đối với nàng cũng không có gì cừu thị, nhiều nhất cũng chỉ là một người qua đường bình thường mà thôi, nếu không phải nể mặt Mộc Lâm Tuyết thì có lẽ hắn sẽ không nhắc lại Mộc Thanh Ảnh, tất cả đều là lựa chọn của nàng ấy.


- Cũng may muội ấy đã tỉnh táo lại, bằng không cũng không có ai giúp được muội ấy.


Mộc Lâm Tuyết cảm thấy có chút may mắn khi Mộc Thanh Ảnh cuối cùng cũng lựa chọn tình nguyện từ bỏ giải thi đấu luyện khí chứ không để cho Mộc Tiêu thực hiện được ý đồ, nếu như Mộc Thanh Ảnh vẫn đặt chuyện giải thi đấu luyện khí quan trọng hơn thân thể của mình thì cho dù nàng hay Lâm Phong giúp đỡ cũng không làm nên chuyện gì, giống như trong lòng Lâm Phong nghĩ vậy, đó lựa chọn của nàng ấy, dù có đúng hay sai thì cũng tự nàng ấy gánh chịu. Trong vài ngày kế tiếp, Mộc Tiêu vô cùng an phận, bắt đầu chạy nước rút với Mộc Thanh Ảnh, hai người bọn họ lại luyện chế ra được một kiện Hoàng khí đã dẫn tới một tia chấn động, còn Lâm Phong và Mộc Lâm Tuyết ngược lại vô cùng nhàn nhã, không dành chút thời gian nào để luyện khí chỉ là ngồi tâm sự với nhau hoặc phơi nắng, hay chìm vào giấc ngủ. Ngày thi đấu luyện khí rốt cuộc cũng đến, một ngày này, từ trên xuống dưới Mộc phủ biển người bắt đầu khởi động, trong sân của Mộc Lâm Tuyết, Mộc Lâm Tuyết từ trong phòng đi ra thấy Lâm Phong đang nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần thì cười nói:


- Lâm Phong, Mộc phủ đang triệu tập tất cả mọi người tập hợp, chúng ta cũng lên đường đi.



- Ta cũng phải đi sao?


Lâm Phong hỏi Mộc Lâm Tuyết, mặc dù hắn ở Mộc phủ một thời gian rất lâu rồi nhưng vẫn chỉ dạo qua bên cạnh hai người Mộc Thanh Ảnh và Mộc Lâm Tuyết, đối với người của Mộc phủ kỳ thật rất xa lạ với hắn, có nhìn cũng không nhận ra, đương nhiên Mộc phủ cũng rất ít người biết đến sự hiện hữu của hắn, mặc dù biết cũng chỉ nghĩ hắn là một người chạy việc lặt vặt mà thôi, không hề để ý.


- Đương nhiên, Mộc phủ lần này cần xác định người tham gia cuộc tranh tài luyện khí, chúng ta phối hợp luyện khí với nhau, ngươi đương nhiên phải đi rồi.


Mộc Lâm Tuyết cười nói. Lâm Phong vuốt vuốt mi tâm, cười khổ đứng lên, xem ra lại phải đón nhận ánh mắt thẩm thị của mọi người rồi, hắn biết lấy địa vị đặc thù của Mộc Lâm Tuyết ở Mộc phủ, đột nhiên xuất hiện một người đến trở thành người hợp tác với Mộc Lâm Tuyết, phối hợp luyện khí cùng nàng, không thể nghi ngờ hắn sắp trở thành là tâm điểm chú ý của mọi người, bị thẩm thị đúng là không thể tránh né.


- Xem ra chỉ có thể kiên trì đi.


Lâm Phong thản nhiên nói.


- Ngươi ở hậu đài lâu như vậy rồi, cũng nên ra ngoài một chút thôi, ngươi vất vả rồi.


Mộc Lâm Tuyết nhu hòa cười nói, Lâm Phong trên phương diện trận đạo vô cùng mạnh mẽ, lại bí ẩn giúp nàng thậm chí cũng không ai biết Lâm Phong tồn tại, nàng ngược lại cảm thấy có chút ủy khuất Lâm Phong.


- Ta ngược lại tình nguyện mãi ở hậu đài.


Hai người chậm rãi đi ra bên ngoài, Mộc Thanh Ảnh và Mộc Tiêu giờ khắc này cũng đi phía sau bọn họ, hai người cũng chuẩn bị đi tới võ trường của Mộc phủ để tập trung.


- Lâm Tuyết tỷ.


Mộc Thanh Ảnh gọi một tiếng, Mộc Lâm Tuyết quay đầu, cười với Mộc Thanh Ảnh rồi nói:


- Thanh Ảnh, cùng đi thôi.



- Được.


Thật ra đối với chuyện xảy ra ngày hôm đó Mộc Thanh Ảnh có chút áy náy, Mộc Lâm Tuyết cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng mà thái độ của nàng khi đó lại có chút ác liệt.


- Lâm Tuyết tỷ, hắn làm sao lại như vậy?


Mộc Thanh Ảnh nhìn Lâm Phong, muốn hỏi Lâm Phong làm sao lại cũng đi theo bọn họ.


- Hắn là người hợp tác với ta, đương nhiên phải đi rồi.


Mộc Lâm Tuyết mỉm cười nói, buổi trưa hôm nay giải thi đấu luyện khí sẽ chính thức tổ chức, nàng không cần phải che giấu Lâm Phong nữa rồi, trước kia nàng không để Lâm Phong lộ diện, bởi vì trong Mộc phủ có một vài người lòng dạ khó lường nếu như biết khả năng trận đạo của Lâm Phong rất mạnh, thậm chí có thể sẽ gây ra bất lợi cho Lâm Phong.


- Hắn là người hợp tác với tỷ?


Thần sắc Mộc Thanh Ảnh cứng đờ, Mộc Lâm Tuyết lại để cho Lâm Phong hợp tác với nàng ấy sao?


- Đúng vậy.


Mộc Lâm Tuyết nhẹ gật đầu, cảnh này khiến trong đầu Mộc Thanh Ảnh nháy mắt có rất nhiều ý nghĩ, Mộc Lâm Tuyết là người nào, thiên tài trong đám hậu bối của Mộc phủ, luyện khí xuất chúng, tạo nghệ trên trận đạo cũng rất mạnh, đương nhiên càng không có nào người ngu xuẩn cho rằng Mộc Lâm Tuyết ngốc, Mộc Lâm Tuyết chọn Lâm Phong hợp tác cùng, điều này có ý gì? Chỉ cần động não đã có thể hiểu rõ, Mộc Lâm Tuyết phối hợp với Lâm Phong mạnh hơn một mình nàng ấy.


- Tại sao lại có thể như vậy?


Trong lòng Mộc Thanh Ảnh nói nhỏ, không phải Lâm Phong rất kém trận pháp sao? Nghĩ vậy ánh mắt Mộc Thanh Ảnh nhìn sang Mộc Tiêu, thần sắc Mộc Tiêu có chút né tránh dường như có ý lảng tránh ánh mắt Mộc Thanh Ảnh, điều này làm cho lòng Mộc Thanh Ảnh có chút run rẩy nhưng lúc này nàng rất thức thời ngậm miệng lại, không hỏi cái gì, nàng cảm giác nếu như hỏi thì rất có thể tổ hợp nàng và Mộc Tiêu sẽ tan rã, hôm nay là ngày giải thi đấu luyện khí cử hành, cho dù có chuyện gì cũng để qua hôm nay rồi hẵng nói.


- Làm sao lại có thể như vậy, chẳng lẽ trận đạo của Lâm Phong còn lợi hại hơn so với Mộc Tiêu, cái kia.


. . Lúc này trong lòng Mộc Thanh Ảnh rất loạn, nàng cảm giác mình giống như bị người khác lừa gạt vậy, hôm đó sau khí Mộc Tiêu cho các trận đạo lần lượt nổ tung khiến nàng khi nhìn thấy vô cùng kinh hỉ nhưng sau một thời gian ngắn, Mộc Tiêu vẫn không vượt qua được trạng thái ngày hôm đó, chẳng lẽ đó không phải trận phù do Mộc Tiêu khắc chế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play