Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1618 - Hộ Vệ Của Mộc Phủ


...

trướctiếp


- Tiểu ca, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.


Lâm Phong quay đầu, lại tiếp tục hỏi người đi đường kia.


- Muốn nghe ngóng tin tức về Thanh Ảnh tiểu thư sao?


Người kia cười mờ ám.


- Không phải, ta muốn nghe về Mộc Lâm Tuyết, ngươi có thể nói cho ta biết một chút tin tức của nàng không?


Lâm Phong lắc đầu nói. Người qua đường kia nghe được lời Lâm Phong, con mắt mở thật to, lập tức cười càng thêm mập mờ, cười nói với Lâm Phong:


- Huynh đệ ta khuyên ngươi một tiếng, đừng có quá nhiều ý nghĩ gì khác, Lâm Tuyết tiểu thư không phải loại người chúng ta có thể mơ ước, lời nói tự giễu, tu vi ta cũng là Tôn Vũ tầng bảy, huynh đệ ngươi có lẽ cũng không kém ta bao nhiêu, nhưng trước mặt Lâm Tuyết tiểu thư, ta cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng nàng.



- Ta chỉ hỏi một chút thôi chứ cũng không có ý khác, tiểu ca kể cho ta một chút được không?


Lâm Phong tùy ý nói.


- Lâm Tuyết tiểu thư là đệ nhất mỹ nữ của Mộc gia, năm nay mới 25 tuổi mà đã đạt tới cảnh giới vô địch Tôn chủ rồi, thiên phú võ đạo cũng vô cùng đáng sợ, ngoài ra Lâm Tuyết tiểu thư còn có thuật luyện khí là lợi hại nhất, nghe nói Lâm Tuyết tiểu thư đã có thể luyện chế ra Hoàng khí cấp một, trở thành một đại sư luyện khí nhất cấp rồi, bây giờ nghe nói Lâm Tuyết tiểu thư đang bế quan nghiên tu trận đạo, trùng kích đại sư luyện khí cấp hai, chuẩn bị cho giải thi đấu luyện khí.


Người đi đường kia chậm rãi nói:


- Huynh đệ, đây không phải người chúng ta có thể có niệm tưởng gì khác, vị nào yêu nghiệt của thế lực Viêm gia gia tộc luyện khí cường đại nhất Bắc Vực mới có tư cách xứng đôi với Lâm Tuyết tiểu thư.



- Thì ra như vậy, thiên phú quả thực rất lợi hại.


Mắt Lâm Phong lộ ra vẻ suy tư, 25 tuổi vô địch Tôn chủ, thiên phú vô cùng tốt nhưng ở đại thế giới không thiếu cái lạ, thậm chí Lâm Phong còn nghe chư Yêu Hoàng nói tới một vài chuyện bên ngoài, nói thí dụ như, một vài yêu thú có thiên phú lợi hại, bọn hắn sinh ra đã thiên yêu, thậm chí Yêu Tôn, căn bản không cần kinh nghiệm biến hóa qua bất kỳ cửa nào, có thể tự do biến hóa, nhưng còn có một số yêu thú đặc biệt khác, chúng nó ban đầu yếu ớt nhưng về sau lại trở nên cường đại, cực kỳ đáng sợ. Lại ví dụ như, một vài đại thế lực võ tu, sinh ra đã có được đan dược Hoàng cấp ôn dưỡng thân thể khiến cho hắn khi vừa tiếp xúc võ đạo cũng đã có cảnh giới Thiên Vũ trở lên, hơn nữa huyết mạch cường hoành và thiên phú di truyền thậm chí có khả năng có thiếu niên mười mấy tuổi đã là Vũ Hoàng.


- Tiểu ca, ta nếu như muốn được nhìn thấy Lâm Tuyết tiểu thư thì phải như thế nào mới gặp được đây?


Lâm Phong lại hỏi một tiếng.


- Sợ rất khó, Lâm Tuyết tiểu thư hiện tại đang bế quan trùng kích trận đạo, nếu nàng không tự đi ra thì ngươi cũng không có khả năng nhảy vào Mộc phủ tìm nàng.


Tiểu ca kia cười nói:


- Đương nhiên, nếu như có người Mộc gia tiến cử ngươi tới Mộc gia, có lẽ ngươi sẽ có khả năng nhìn thấy Lâm Tuyết tiểu thư.



- Tiến cử vào Mộc gia?


Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, một ý kiến hay, nếu như muốn tiếp cận Mộc Lâm Tuyết thì điều đầu tiên hắn phải làm là gặp được nàng.


- Đa tạ tiểu ca đã nói nhiều với ta như vậy.


Lâm Phong cười nói, người đi đường kia cười lắc đầu:


- Xem ra ngươi thật muốn vào Mộc phủ, ta chỉ có thể chúc ngươi may mắn, cáo từ.


Sau khi người kia rời đi, Lâm Phong cũng không đi đâu cả mà lười biếng dựa vào vách tường, đôi mắt có chút nhắm lại dường như cứ như vậy mà ngủ rồi. Khi Lâm Phong mở mắt ra lần nữa, đúng lúc nhóm người Mộc Thanh Ảnh trở về, thân hình có chút lóe lên, Lâm Phong liền đi tới trước mặt mấy người Mộc Thanh Ảnh. Nhìn thấy lại là Lâm Phong, long mày Mộc Thanh Ảnh có chút nhíu lại, sắc mặt mang theo vẻ lạnh lùng nhè nhẹ, người này thật không biết phân biệt tốt xấu, lại dám chặn trước mặt nàng.


- Thanh Ảnh tiểu thư, có thể giúp ta vào Mộc phủ không?


Lâm Phong mở miệng nói với Mộc Thanh Ảnh.


- Hả?


Mấy người bên cạnh Mộc Thanh Ảnh nhướng mày, trên người đã có lãnh ý lan rộng, một người quát:


- Tránh ra.



- Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn đi theo Thanh Ảnh tiểu thư.


Người bên cạnh cũng lạnh lùng nói, người này thật không thức thời. Mộc Thanh Ảnh khoát tay áo, nói với Lâm Phong:


- Cho ta một lý do.


Lâm Phong gật đầu, không nói thêm gì mà hơi hơi lui về phía sau vài bước, ngồi xổm xuống, lập tức trong thủ chưởng Lâm Phong tràn ngập một tia lực lượng hỏa diễm, Mộc Thanh Ảnh cũng không cho rằng Lâm Phong có thể đả động nàng, cước bộ của nàng thậm chí cũng nhấc lên tiếp tục đi về Mộc phủ, nhưng lúc này một tia lửa bùng nổ, bước chân Mộc Thanh Ảnh ngừng lại, ngoảnh lại nhìn mặt đất, chỉ thấy chỗ đó, Lâm Phong đang dùng thủ chưởng khắc họa vài văn lộ.


- Trận pháp.


Mộc Thanh Ảnh lộ ra thần sắc kinh ngạc, Lâm Phong vẫn nhất bút nhất hoa khắc họa, một lát sau đã thành hình một Thánh văn, thủ chưởng ấn xuống một chút lập tức một cỗ hỏa diễm từ đó lan rộng khắp nơi. Lâm Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Mộc Thanh Ảnh.


- Ngươi đã thành tâm đi theo ta, vậy ta sẽ cho ngươi làm một hộ vệ, ngươi đi theo ta.


Mộc Thanh Ảnh nhấc chân lên đi vào trong Mộc phủ, Lâm Phong cúi đầu nhìn thoáng qua đồ văn hỏa diễm trên mặt đất, khóe miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên, lập tức đứng dậy, đi theo sau lưng Mộc Thanh Ảnh.


- Coi như số ngươi gặp may.


Một thanh niên lãnh đạm quét mắt qua Lâm Phong:


- Nhưng chỉ là vài Thánh văn đan vào tạo thành tiểu trận mà thôi, ở Mộc phủ, bất kỳ một hộ vệ nào cũng có thể làm được.


Lâm Phong cũng không phản bác điều gì, chỉ an tĩnh đi theo sau lưng, mục đích của hắn, chỉ cần vào được Mộc phủ mà thôi, như vậy đủ rồi. Sau khi mấy người Lâm Phong đi vào Mộc phủ, văn lộ Lâm Phong in dấu trên mặt đất chậm rãi diễn hóa, từng cái văn lộ đan vào nhau biến hóa khôn lường, phảng phất như trong một tiểu trận đạo lại ẩn chứa rất nhiều ảo diệu, đáng tiếc, bọn Mộc Thanh Ảnh không có kiên nhẫn xem tiếp. Trong Mộc phủ, Mộc Thanh Ảnh dẫn Lâm Phong tới một chỗ sân nhỏ, một tên cường giả Tôn Vũ tầng chín đi tới, khom người nói với Mộc Thanh Ảnh:


- Thanh Ảnh tiểu thư.


Mộc phủ là một gia tộc lớn, bối Mộc Thanh Ảnh có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, nếu như muốn gọi theo thứ tự lớn nhỏ của mấy vị tiểu thư hoặc thiếu gia thì vô cùng phiền toái, bởi vậy hộ vệ riêng của Mộc phủ đều trực tiếp gọi kỳ danh, bằng không nếu như gọi Thập Nhất tiểu thư hay Thập Ngũ tiểu thư thì thật sự không dễ nghe.


- Đây là hộ vệ ta mới thu nhận, Mộc Tiêu ngươi sắp xếp một chút.


Mộc Thanh Ảnh nói với người kia một tiếng, lập tức đi đến đình viện phía trước. Mộc Tiêu nhẹ gật đầu, lập tức nhìn về phía Lâm Phong, cười nói:


- Đúng vậy, Thanh Ảnh tiểu thư đã từng có một thời gian không thu nhận hộ vệ, ngươi tên gì?



- Lâm Phong.



- Lâm Phong, đây là ngoại viện của đại viện là nơi ở hộ vệ riêng của tiểu thư, ta tên Mộc Tiêu đội trưởng đội hộ vệ, ngươi có thể tùy ý gọi, đi qua hành lang đình viện trưởng là nội viện, là nơi ở của các vị tiểu thư và thiếu gia, khi không có mệnh lệnh chúng ta không được đi vào đấy, điểm này ngươi phải chú ý.


Mộc Tiêu nói với Lâm Phong, đình viện trùng điệp ngay cả ngoại viện cũng thông với nhau, những thứ ở trong sân này đều là hộ vệ cuả nhất bối thiếu gia tiểu thư Mộc phủ.


- Vậy mà lại trở thành một gã hộ vệ.


Lâm Phong có chút im lặng, như vậy vẫn không có cơ hội tiếp xúc với Mộc Lâm Tuyết a, thân phận hộ vệ và tiểu thư có sự chênh lệch khá lớn.


- Xem ra chỉ có thể từ từ rồi hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi.


Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, nếu như cố gắng rèn luyện, thì tùy ý tùy tâm, không cần phải so đo được mất, nếu như đã đến Mộc phủ thì chắc chắn sẽ có cơ hội tiếp xúc với Lâm Tuyết. Mộc Tiêu sắp xếp chỗ ở cho Lâm Phong xong, Lâm Phong cũng thản nhiên ở lại, tuy nói hộ vệ riêng của Mộc Thanh Ảnh nhưng kì thực lại vô cùng rảnh rỗi, căn bản không có chuyện gì để làm, Lâm Phong thường ngày đều an tĩnh tu luyện hoặc ngẫu nhiên tâm sự với hộ vệ nơi này, tìm hiểu một chút tin tức, ngược lại cũng rất nhanh thục lạc cùng với đám hộ vệ, hơn nữa hắn phát hiện, những hộ vệ này có rất nhiều người sinh ra niệm tưởng với Mộc Thanh Ảnh, nhưngkhông dám biểu lộ ra, còn Mộc Lâm Tuyết bọn hắn chỉ dám đứng nhìn từ xa mà không dám có tư thái khinh nhờn. Nhưng Lâm Phong ngây người ở Mộc phủ mười ngày vẫn chưa được nhìn thấy Mộc Lâm Tuyết, ngay cả Mộc Thanh Ảnh hắn cũng chỉ gặp vài lần, hắn biết rõ nguyên nhân là gì, hơn nửa năm sau Diễm Kim tháp sẽ có một giải thi đấu luyện khí nên những thanh niên từ 30 tuổi trở xuống đều đang chuẩn bị, nếu như biểu hiện tốt có thể có cơ hội trở thành đệ tử Diễm Kim tháp, đạt được thuật luyện khí cao thâm hơn, Diễm Kim tháp theo như đồn đãi nói có nhận vật tông sư luyện khí tọa trấn ở đó. Ngoài có cơ hội trở thành đệ tử Diễm Kim tháp ra, người đạt được thứ bậc tại giải thi đấu luyện khí còn có thể có một vài Hoàng khí Đại Diễm tháp vô cùng cường đại do cường giả luyện chế hoặc hỏa diễm dị chủng lợi hại xem như ban thưởng. Diễm Kim tháp, ba mươi năm tổ chức giải thi đấu luyện khí một lần, là tối sự của Diễm Kim thành, tất cả các tông môn luyện khí và thanh niên của các gia tộc ở Diễm Kim thành đều đi thử một lần, có chút lợi ích, có chút danh vọng, hoặc danh lợi song thu. Sau khi nghe nói về việc này, Lâm Phong cảm thấy Mộc Dịch để mình tiếp cận Mộc Lâm Tuyết có lẽ vì chuyện Mộc Lâm Tuyết tham gia giải thi đấu luyện khí nhưng Lâm Phong vẫn không thể nào hiểu được, hắn có thể giúp đỡ được gì? Chẳng lẽ chỉ đạo về trận đạo cho Mộc Lâm Tuyết. Lâm Phong đang tắm nắng trong sân và trò chuyện với chúng hộ vệ ngược lại vô cùng hòa hợp, những hộ vệ này đều hiền hoà chứ không phải loại người vênh váo tự đắc, bởi vậy rất dễ thân cận.


- Thanh Ảnh tiểu thư đến rồi.


Mộc Tiêu thấp giọng nói một câu, lập tức chúng hộ vệ đều đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp đang đi bộ tới, vóc người cao gầy, khuôn mặt mỹ lệ lại phối hợp với khí khái độc hữu hào hung hoàn toàn khiến người khác rung động, nhất là những hộ vệ thường xuyên chung đụng với nàng nên cũng rất khó để không có niệm tưởng, đương nhiên cũng giới hạn trong tâm mà thôi.


- Ở đây ta có một trận pháp, các ngươi thử xem ai có thể khắc họa được?


Mộc Thanh Ảnh ném một ngọc giản cho Mộc Tiêu, lập tức nhìn Lâm Phong nói:


- Thấy ngươi có chút tạo nghệ nông cạn đối với trận pháp nên ta thu nhận ngươi trở thành hộ vệ của ta, nhưng ngươi cũng đừng quá tùy ý, nếu như vài tháng sau tạo nghệ trận đạo của ngươi vẫn giống hôm đó thì ta sẽ đá ngươi đi, Mộc phủ không cần phế vật mà Mộc Thanh Ảnh ta lại càng không cần!


Nói xong câu đó Mộc Thanh Ảnh quay người rời khỏi đó, ánh mắt Lâm Phong nhìn thoáng qua Mộc Tiêu thấy người Mộc Tiêu run lên vì cười, hắn nói:


- Lâm Phong, Thanh Ảnh tiểu thư hỏi ta mấy ngày nay có hỏi chúng ta về trận pháp hay không, ta chỉ bẩm báo sự thực thôi.



- Không sao.


Lâm Phong không thèm để ý cười, hắn còn cần thỉnh giáo bọn hắn về trận đạo sao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp