Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1617 - Mộc Dịch Giao Phó


...

trướctiếp

Mộc Dịch bên cạnh Lâm Phong tùy ý lật tới lật lui sách cổ trên giá sách, lúc thì lại nhìn Lâm Phong một chút.


- Mộc Dịch thúc, ở Diễm Kim thành này có nhân vật Tông Sư luyện khí không?


Lâm Phong xoay đầu lại tò mò hỏi Mộc Dịch một tiếng, nếu như có thể luyện chế ra Đế Binh, chỉ sợ Đại Đế đều muốn dốc hết sức kết giao, lực ảnh hưởng nhân mạch vô cùng đáng sợ.


- Theo ta được biết, ở trung vực Diễm Kim thành, bên trong Diễm Kim tháp có một vị Tông Sư luyện khí.


Mộc Dịch cười nói với Lâm Phong, loại người như Tông Sư luyện khí có địa vị quá cao, Mộc Dịch thậm chí còn chưa có cơ hội được tiếp xúc, Tông Sư luyện khí có thể luyện chế ra Đế Binh thì nếu như hắn luyện chế Hoàng khí bát cấp cửu cấp xác xuất thành công vô cùng khủng bố, có thể đơn giản luyện chế được rất nhiều, thuật luyện khí của hắn cần một khoản tài phú khổng lồ, hắn có thể mang đến một quân đoàn cường giả. Lâm Phong khẽ gật đầu, lại tiếp tục lật xem một ít sách luyện khí trụ cột, bên cạnh cũng có người liếc nhìn trên giá sách nhưng khi bọn hắn thấy những quyển sách mà Lâm Phong đọc thì lộ ra một vẻ trào phúng nhàn nhạt, gia hỏa này là kẻ tay mơ, có lẽ vừa mới tiếp xúc luyện khí, những quyển sách kia đều là sách không ai đọc. Nhưng Lâm Phong ngược lại cũng không để ý ánh mắt bọn hắn, lại lấy thần niệm xâm nhập vào trong một ít ngọc giản nhìn trộm xem bên trong ghi lại một ít gì đó, nhưng cũng không quá cẩn thận cân nhắc, chỉ tùy ý xem một lượt, đến lúc hắn đã đi được một vòng trong lầu các này thì hắn đã hiểu được khá nhiều về luyện khí trụ cột.


- Mộc Dịch thúc, chúng ta ra ngoài đi.


Lâm Phong nói với Mộc Dịch, lập tức Mộc Dịch khẽ gật đầu, nhưng khi đi tới cửa, Mộc Dịch rất tự giác đưa cho người trông coi lầu các một ít mảnh vỡ bí truyền xem như phí bọn họ đọc sách, lầu các không có khả năng cung cấp vô điều kiện cho ngươi xem.


- Diễm Kim thành thường xuyên có người từ bên ngoài đến, bởi vậy trong Diễm Kim thành có không ít loại lầu các như này, những người có chút hứng thú với luyện khí phần lớn đều tùy ý tới xem một chút, cũng không cần tiêu quá nhiều tiền nhưng đối với chủ nhân lầu các mà nói, cũng là một khoản thu nhập xa xỉ.


Mộc Dịch và Lâm Phong đi ra khỏi lầu các, giải thích với Lâm Phong một tiếng, Lâm Phong đương nhiên có thể lý giải, mỗi người cũng phải có đường mưu sinh, người kiếp trước vì tiền tài mà phấn đấu, còn người của thế giới này vì võ đạo mà phấn đấu không ngừng.


- Thế nào, có hứng thú với việc luyện khí hay không?


Mộc Dịch cười hỏi Lâm Phong.


- Hứng thú cũng có một chút, nhưng ta thấy thuật luyện khí cũng quá bác đại tinh thâm, muốn đạt đến lĩnh vực cao thâm tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, phải đầu tư rất nhiều thời gian và tinh lực, ta cho rằng, điều này cũng chưa chắc đã thích hợp với ta.


Lâm Phong rất thẳng thắn thành khẩn nói.


- Ta cũng cho rằng như vậy.


Nghe được lời nói của Lâm Phong thì Mộc Dịch cười đáp lại, thật ra điều đó khiến Lâm Phong cảm thấy có chút ngoài ý muốn, lại nghe thấy Mộc Dịch tiếp tục nói:


- Thế giới võ đạo, cho dù luyện khí hay luyện đan thì mục tiêu cuối cùng cũng chỉ có một, khiến cho mình trở nên mạnh mẽ hơn, luyện khí có thể khiến người ta mạnh hơn, khiến võ tu có được nhân mạch, đạt được binh khí mạnh mẽ thế nhưng cũng sẽ mất rất nhiều thời gian, bởi vậy rất nhiều người có thiên phú cực kỳ đáng sợ, bọn hắn tình nguyện một lòng tu võ, còn binh khí có thể dùng phương thức giao dịch để có được, mà Lâm Phong ngươi bây giờ vẫn chưa tới 30, nếu so sánh ở đại thế giới thì có lẽ là vẫn chưa là gì, dù sao đại thế giới có rất nhiều người sinh ra không lâu đã là Huyền Vũ hay Thiên Vũ, nhưng đối với một người sinh ra ở tiểu thế giới có thể trong ba mươi năm gần đạt tới cảnh giới Vũ Hoàng đã là thành tựu rất khó có được rồi, nếu như yêu cầu công kích thì với thiên phú trận đạo của ngươi hoàn toàn có thể thay thế binh khí cường đại, vì vậy ngươi chưa chắc đã thích hợp luyện khí.



- Lại nói a, có lẽ ngày nào đó ta một chiêu đốn ngộ, trực tiếp đặt chân vào hàng ngũ Tông Sư luyện khí này.


Lâm Phong tùy ý cười giỡn nói, đối với ý nghĩ của Mộc Dịch hắn ngược lại có chút ngoài ý muốn, hắn còn tưởng rằng Mộc Dịch muốn khiến hắn tu thuật luyện khí, xem ra cũng không phải như vậy.


- Lâm Phong, kỳ thật lần này ta cố ý đưa ngươi đến Diễm Kim thành đấy.


Ánh mắt Mộc Dịch nhìn về phía trước, hai đầu lông mày đã không còn vẻ tùy ý như trước nữa mà bây giờ lại dường như có tâm sự vậy.


- Mộc Dịch thúc đã cứu mạng ta, nếu như có chuyện gì ta giúp đực thì ta nhất định sẽ dốc hết sức.


Lâm Phong cũng không ngoài ý muốn khi nghe được lời Mộc Dịch, kỳ thật khi Mộc Dịch nói ra thì hắn đã biết Mộc Dịch có chuyện gì khác, có lẽ liên quan tới việc Mộc Dịch bị trục xuất khỏi gia tộc.


- Ta hi vọng ngươi có thể đi tiếp cận một người.


Mộc Dịch nghe được lời Lâm Phong nói trong mắt lộ ra vài tia ấm áp, nhìn thẳng Lâm Phong nói.


- Tiếp cận một người?



- Đúng, chỗ gia tộc ta ở Bắc Vực của Diễm Kim thành, Mộc gia là một gia tộc luyện khí cũng khá lớn, trong gia tộc cơ hồ là những đệ tử trẻ tuổi có thiên phú đều luyện khí, Mộc Lâm Tuyết chính là người trẻ tuổi nổi bật nhất của Mộc gia, tu vi của nàng Tôn Vũ tầng chín, nhưng dù hỏa diễm hay lực lượng linh hồn đều có tạo nghệ rất mạnh, ta hi vọng ngươi có thể tiếp cận nàng.


Mộc Dịch nói thật với Lâm Phong khiến cho Lâm Phong có chút nghi hoặc, hỏi Mộc Dịch: Mộc Dịch thúc, ta có thể hỏi một chút không, Mộc Lâm Tuyết và Mộc Dịch thúc có quan hệ như thế nào vậy?


- Nó là con gái của ta!


Mộc Dịch không chút nào giấu diếm nói.


- Ách!


Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, điều này khiến hắn có chút ngoài ý muốn, Mộc Lâm Tuyết là con gái Mộc Dịch nhưng vì sao Mộc Dịch lại bị trục xuất khỏi Mộc gia.


- Ngươi nhất định muốn hỏi vì sao ta lại bị trục xuất khỏi Mộc gia a, kỳ thật rất đơn giản, bởi vì con gái ta thiên phú rất tốt, cho dù tu luyện võ đạo hay luyện khí đều tốt cả, sớm muộn gì cũng có ngày vượt qua người làm phụ thân ta đây, mà gia chủ Mộc gia, hắn lại muốn khống chế tương lai của con ta, bởi vậy đã không tha cho ta.


Mộc Dịch cười khổ nói, lý do này nói ra thì rất vớ vẩn nhưng sự thật rõ ràng như thế, Mộc gia muốn lợi dụng con gái Mộc Lâm Tuyết của hắn để trở thành một gia tộc luyện khí cường đại hơn.


- Mộc Dịch thúc, nhưng việc này có liên quan gì với việc ta tiếp cận Mộc Lâm Tuyết?


Lâm Phong vẫn không hiểu hỏi.


- Liên quan đến một thịnh hội nửa năm sau, sau khi ngươi tiếp cận Lâm Tuyết thì sẽ biết tất cả, Lâm Phong, ta đưa ngươi tới Diễm Kim thành hi vọng ngươi có thể trợ giúp Lâm Tuyết, ngươi sẽ không trách cứ ta ích kỷ chứ?


Mộc Dịch tự giễu nói, lúc ấy hắn bất chấp nguy hiểm cứu Lâm Phong từ trong tay Nghịch Trần Vũ Hoàng không phải không có chút tư tâm nào.


- Mộc Dịch thúc, đến ngày hôm nay khoảng cách của ta tới Vũ Hoàng chỉ còn lại một đại cảnh giới, đến nơi khác rèn luyện thì cũng là rèn luyện, đến Diễm Kim thành cũng giống như vậy, có thể tiếp xúc với rất nhiều đại sư luyện khí mở rộng tầm mắt, không phải không một tràng nhân sinh tu hành.


Lâm Phong không thèm để ý cười nói, thành tựu của người võ đạo ngoài thiên phú ra còn liên quan tới tâm cảnh rất lớn, trải qua nhiều hơn, quan sát hơn nhiều, tâm cảnh liền rộng rãi có thể dung nạp vạn vật, biển chứa trăm sông, cỗ lực lượng vô hình này có khi có thể ảnh hưởng tới số mạng của người võ đạo, bằng không mà nói, những người có thiên phú tốt kia chẳng lẽ không phải không cần ra ngoài đi đi lại lại, chỉ cần ngồi trong nhà bế quan tu luyện là được rồi. Lâm Phong hắn biết rõ một đạo lý, mặc dù thiên phú hắn rất mạnh mẽ nhưng cũng không thể chỉ ngồi một chỗ bế quan là có thể đột phá Vũ Hoàng được.


- Cảm ơn ngươi Lâm Phong, ta sẽ đưa ngươi đến Mộc gia sau đó ngươi tiếp cận Lâm Tuyết, đừng nói cho nó rằng ta bảo ngươi làm vậy, cũng đừng để người Mộc gia biết.


Mộc Dịch dặn dò Lâm Phong một tiếng, lập tức Mộc Dịch lấy mặt nạ mà Lâm Phong cho và đã từng dùng ở khu vực Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo thay đổi khuôn mặt, dù sao một khi tới gần Mộc gia, bất cứ lúc nào cũng có khả năng hắn bị người khác nhận ra. Bên ngoài cửa thành Mộc phủ có một bãi đất trống, mà sau đó chính là đại đạo giăng khắp nơi, bát phương hiểu rõ, Mộc Dịch nhìn Mộc phủ phía trước, trong lòng buồn vô cớ, hắn cũng rất nhiều năm chưa trở về rồi, không biết Lâm Tuyết ra sao rồi, tính tình của nàng cũng không biết đã thu liễm chút nào hay chưa.


- Mộc Dịch thúc, ta phải làm thế nào để tiếp cận nàng?


Lâm Phong cười khổ hỏi, hắn căn bản không biết Mộc Lâm Tuyết bảo hắn cứ như vậy đi tiếp cận, có chút khó khăn à.


- Con gái Lâm Tuyết của ta bề ngoài thoạt nhìn có chút kiêu ngạo, nhưng tâm địa kỳ thật lại rất thuần phác, nếu như ngươi có thế để nó sinh hảo cảm với ngươi, có thể theo thời gian dần dần tiếp cận nó, đương nhiên, nếu như nó đã ghét một người thì cũng sẽ vô cùng triệt để, điều ta có thể nói cho ngươi cũng chỉ có thế thôi, Lâm Phong chuyện về sau phải nhờ vào ngươi rồi, nếu như có chuyện gì có thể bất cứ lúc nào liên hệ với ta.


Mộc Dịch dứt lời, liền quay người rời đi, cười nói:


- Lâm Phong, nếu như ngươi có thể cua được con gái ta, ta sẽ không để ý đâu!



- Ách!


Lâm Phong cười khổ, hắn sẽ không có loại suy nghĩ này, những năm gần đây chỉ có trong mộng cảnh mới có thể gặp mặt Mộng Tình và Nguyệt Tâm, ngược lại khiến các nàng phải khổ, nhưng Mộng Tình thật sự quá không tầm thường rồi, không nói tới thân phận Tuyết Linh Lung mặc dù nàng có tướng mạo khuynh thành, với người thường lực lượng Tôn Vũ đã có thể đưa tới rất nhiều chuyện rồi, mà ở đại thế giới, không đến cảnh giới Vũ Hoàng, hắn không có năng lực bảo vệ các nàng. Nhìn Mộc phủ phía trước, Lâm Phong có chút đau đầu, hắn làm việc từ trước đến nay đều thuận theo tự nhiên, tùy tâm sở dục, bảo hắn cố ý tiếp cận một người thật sự có một chút không quen, nhưng Mộc Dịch thúc đã mở miệng nhờ, hắn tất nhiên sẽ phải nỗ lực hết sức rồi. Lúc này, có một hàng thanh niên nam nữ từ trong Mộc phủ đi ra, thấy Lâm Phong thì lông mày có chút nhíu lại.


- Ngươi đang nhìn cái gì?


Một vị thiếu nữ mặc lục y hỏi Lâm Phong một tiếng, thiếu nữ có mái tóc dài nhu thuận buông xuống đầu vai, sau lưng có mặc một chiếc áo choàng long màu trắng, tư thế có vài phần hiên ngang chi khí, hơn nữa tướng mạo cũng có chút tú lệ, nhìn thấy khí tức Lâm Phong tầm thường không có gì lạ, đang ngắm nhìn Mộc phủ từ bên ngoài, không khỏi chất vấn một tiếng.


- Chiêm ngưỡng uy nghiêm của Mộc gia.


Lâm Phong thu liễm khí tức, thoạt nhìn chẳng qua chỉ là một gã Tôn chủ bình thường, tùy ý đáp lại thiếu nữ một tiếng.


- Nhìn thì nhìn đi, lần sau đừng có chặn ngay trước cửa phủ như thế.


Cô gái kia lãnh đạm nói, đám người đi qua Lâm Phong. Lâm Phong thấy đám người này đi về phía xa, thân hình chớp động, đi tới phía đường đối diện Mộc phủ hỏi một người qua đường:


- Cô gái vừa rồi kia, ngươi có biết nàng tên gì không?


Người qua đường đánh giá Lâm Phong một chút, lập tức thấp giọng cười nói:


- Ta nói này huynh đệ, đây chính là thiên kim Mộc gia Thanh Ảnh tiểu thư, ngươi sẽ không coi trọng nàng đó chứ?

!


- Không có, ta chỉ tùy ý hỏi một chút.


Lâm Phong thấy thần sắc đối phương giảo hoạt, run run mỉm cười.


- Hắc hắc, tiểu huynh đệ, chuyện này trong lòng ta biết rõ, không cần phải giải thích nữa.


Người đi đường kia vỗ vỗ bả vai Lâm Phong, cười mập mờ, Lâm Phong cũng chỉ bất đắc dĩ nhún vai.


- Thanh Ảnh, gia hỏa kia đang hỏi thăm ngươi đấy!


Nơi xa trong một hàng người, thanh niên bên cạnh Mộc Thanh Ảnh cười nói một tiếng. Mộc Thanh Ảnh không trả lời, một vị thanh niên khác cười nói:


- Ở địa vực thành bắc này, người ngấp nghé Thanh Ảnh còn ít sao, có gì ly kỳ.



- Ta chỉ cười những người không biết tự lượng sức mình thôi.


Người vừa mới nói mỉm cười đáp lại, thân ảnh dần biến mất trên con đường lớn, Lâm Phong đương nhiên cũng đã nghe được đoạn nói chuyện của bọn hắn, dù sao đối phương cũng không đè nén giọng của mình, nhưng đó cũng chỉ là cách nhìn của người khác mà thôi, hắn cũng lười quan tâm, hắn còn đang suy nghĩ, làm sao có thể tiếp cận được Mộc Lâm Tuyết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp