Mộc Tiêu nở nụ cười áy náy nhìn Lâm Phong, lập tức ánh mắt chuyển hướng về phía mọi người, mở miệng nói:
- Lời Thanh Ảnh tiểu thư nói mọi người cũng đều nghe thấy rồi, trong ngọc giản có ghi lại một bộ trận pháp, mọi người có thể khắc vào trong trận phù, sau khi khắc xong ta sẽ giao cho Thanh Ảnh tiểu thư, bây giờ các ngươi trước hết dùng thần niệm khắc trận pháp vào trong đầu đi.
- Mộc Tiêu đại ca, chẳng lẽ Thanh Ảnh tiểu thư đang chuẩn bị chọn một trong chúng ta để phụ trợ nàng luyện khí?
Có một người trong đôi mắt lộ ra sự vui vẻ, dáo dác nhìn Mộc Tiêu.
- Ngươi cũng đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, nếu như Thanh Ảnh tiểu thư thực sự làm vậy thì sẽ chọn hộ vệ tùy thân để phụ trợ nàng rồi nhưng cũng không tới phiên ngươi, Mộc Tiêu đại ca ngộ tính trận đạo chúng ta không thể so sánh, xem ra chúng ta phải chúc mừng Mộc Tiêu lão đại trước rồi.
Người còn lại cười nói.
- Đúng đúng, Mộc Tiêu lão đại, về sau ngươi sẽ thường xuyên được đi theo bên cạnh Thanh Ảnh tiểu thư rồi.
Mọi người bàn luận xôn xao, đè thấp giọng nói xuống nhưng hiển nhiên bọn hắn đều lộ ra thần sắc hâm mộ, một khi được Thanh Ảnh tiểu thư chọn thì có thể làm bạn luôn đi theo Thanh Ảnh tiểu thư được cùng Thanh Ảnh tiểu thư luyện khí cùng một chỗ, nói không chừng còn có thể lâu ngày sinh tình, chuyện mỹ diệu cỡ nào, đáng tiếc không tới lượt bọn hắn.
- Mộc Tiêu lão đại, nếu như có thể cua được Thanh Ảnh tiểu thư, về sau tiền đồ của ngươi không cần bàn rồi.
Lại một người nữa cười mờ ám nói.
- Các ngươi đứng đắn một chút cho ta.
Mộc Tiêu quát to một tiếng, trợn mắt nhìn đám người rồi nói:
- Từng người một tới đây ghi nhớ trận pháp lại, chỉ cần cố gắng thì đều có cơ hội.
Nói xong Mộc Tiêu ném ngọc giản cho một người trong đám đó, nhưng trong mắt của hắn lại hiện lên một tia sắc bén dường như lộ ra có chút hưng phấn, đối với chuyện này, hắn cũng vô cùng chờ mong, Thanh Ảnh tiểu thư không chỉ có thiên phú tốt, hơn nữa người cũng thon thả xinh đẹp và vô cùng có khí chất làm cho người thèm thuồng, nếu như nắm chắc thật tốt, được Thanh Ảnh tiểu thư tuyển bạt với Mộc gia tham gia giải thi đấu luyện khí, hắn có lẽ thật sự sẽ có vài phần cơ hội. Mọi người cười ha hả nhìn Mộc Tiêu nhưng từng người cũng đều dùng thần niệm xâm nhập vào ngọc giản, nhớ kĩ trận đạo trong đó, đến phiên Lâm Phong, hắn cũng giống đám người dùng thần niệm xâm nhập ngọc giản, sau khi thấy được trận pháp ghi lại bên trong thì đôi mắt Lâm Phong hiện lên thần sắc kinh ngạc, trận đạo này thật bất phàm, uy lực không nhỏ, xem ra đây là khảo nghiệm đối với những hộ vệ. Đợi đến lúc đám người mang ngọc giản qua lần nữa, Mộc Tiêu mới thu hồi, nói với mọi người:
- Được rồi, mấy ngày này đừng náo loạn nữa, ta cho các ngươi thời gian 3 ngày, khắc họa cho tốt tận lực đề cao chất lượng trận pháp và cũng để cho Thanh Ảnh tiểu thư cao hứng một chút.
- Hắc hắc, Mộc Tiêu lão đại, vậy mà đã bắt đầu suy tính cho Thanh Ảnh tiểu thư rồi đấy.
Một người đùa giỡn nói nhưng lại quay người đi về phía phòng mình. Mọi người đều lần lượt trở về nhưng Lâm Phong cũng không vội vã rời khỏi, vẫn lười biếng tắm ánh mặt trời ấm áp.
- Lâm Phong, ngươi sao còn chưa đi?
Mộc Tiêu thấy Lâm Phong vẫn chưa rời đi, không khỏi mở miệng hỏi.
- Không phải có thời gian ba ngày đấy ư, cũng không cần quá vội.
Lâm Phong tùy ý cười nói.
- Lâm Phong, thái độ của ngươi như này không được, nếu như có nhiều thời gian hơn thì có thể làm được tốt hơn, khắc chế trận pháp càng hoàn mỹ hơn một chút.
Mộc Tiêu có chút không vui giáo huấn khiến cho Lâm Phong sửng sốt một chút, đôi mắt nhìn Mộc Tiêu thật sâu, trước đó vài ngày Mộc Tiêu đối xử với hắn không phải loại thái độ này, giờ phút này khi nói chuyện lại dường như có giọng điệu giáo huấn trong đó. Trong lòng cười thầm, xem ra lần khắc chế trận đạo này thực sự có khả năng liên quan đến sự thay đổi địa vị của Mộc Tiêu, có lẽ sẽ như đám người kia nói, trở thành cận vệ của Mộc Thanh Ảnh.
- Được, ta sễ nỗ lực hết sức.
Lâm Phong khẽ gật đầu, lập tức đi vào phòng của mình, Mộc Thanh Ảnh để Lâm Phong bọn hắn khắc họa một bộ trận pháp có tính công kích, đây đối với lực lượng Trận Đạo Phá Diệt tinh thông mà nói cũng không quá khó khăn, chỉ cần xếp đặt một vài tiểu trận đạo một lần nữa đã có thể khắc chế được bộ trận pháp này, trăm khoanh vẫn quanh một đốm, Lâm Phong có thể khắc chế thành công đại trận đạo phá diệt thì đối với một tiểu trận đạo lại càng có thể làm được hạ bút thành văn. Lâm Phong khắc chế trận đạo này cũng không mất bao lâu nhưng hắn vẫn đợi đến ba ngày sau mới ra ngoài, cùng mọi người mang trận phù đã khắc chế giao cho Mộc Tiêu. Mộc Tiêu cho mọi người số thứ tự trận phù lập tức nói với đám người:
- Ta sẽ ghi nhớ số thứ tự của các ngươi, nếu như Thanh Ảnh tiểu thư nhìn trúng trận phù của các ngươi, ta sẽ nói cho các ngươi biết.
- Mộc Tiêu lão đại cũng không cần trêu chúng ta, chúng ta cũng nảy sinh tác dụng phụ gia, có ai không biết trận đạo của ngươi mạnh hơn chúng ta đâu.
Đám người cười đáp lại, lập tức Mộc Tiêu cầm theo trận phù của mọi người đi về hướng nội viện, chuẩn bị phục mệnh Mộc Thanh Ảnh.
- Hắc hắc, xem ra Mộc Tiêu lão đại về sau thật có phúc, tưởng tượng một chút có thể sớm chiều làm bạn với Thanh Ảnh tiểu thư, thậm chí buổi tối cũng có thể ở chung một phòng, chậc chậc.
. . Một người nhìn bóng lưng Mộc Tiêu tặc cười nói, người bên cạnh nhịn không được mắng một tiếng:
- Lại không ít ngươi, làm gì mà mộng tưởng hão huyền.
- Tưởng tượng một chút cũng tốt.
Người kia run run cười, ánh mắt trong lúc lơ đãng rơi trên người Lâm Phong, vỗ bả vai Lâm Phong cười nói:
- Lâm Phong, nghe nói ngươi do Thanh Ảnh tiểu thư tiến cử vào Mộc phủ, thấy tình nhân trong mộng sắp sửa cùng Mộc Tiêu lão đại sống chung lâu dài có cảm giác gì a?
Lâm Phong dùng ngón tay vuốt vuốt mi tâm, cười nói:
- Có lẽ có một chút chua.
- Ha ha!
Mọi người nghe được lời Lâm Phong nói đều nở nụ cười, mà lúc này Mộc Tiêu đã đi tới nội viện, đi đến trước mặt Mộc Thanh Ảnh nói:
- Tiểu thư, đây là trận phù mọi người khắc chế, ngươi nhìn xem.
- Ngươi cứ trực tiếp nổ tung đi để ta xem uy lực một chút!
Mộc Thanh Ảnh tùy ý nói với Mộc Tiêu.
- Được.
Mộc Tiêu lui về phía sau vài bước, cho từng trận phù nổ tung lên, trên mặt Mộc Thanh Ảnh không có biểu tình gì, những người này khắc họa trận đạo đã có chút tiến bộ nhưng còn xa mới có thể đủ để trở thành trợ lực của nàng, có lẽ trận đạo Mộc Tiêu khắc họa có thể trợ giúp nàng. Ong! Vào thời khắc này, một trận phù hoả diễm nồng đậm tràn ngập bay thẳng lên vòm trời giống như hỏa long muốn nuốt hết toàn bộ thiên địa khiến cho trong mắt Mộc Thanh Ảnh hiện lên dị sắc.
- Cửu long, khắc họa thật hoàn mỹ.
Thần sắc Mộc Thanh Ảnh ngưng tụ, trong đôi mắt đẹp rốt cuộc toát ra dị sắc, ngay cả Mộc Tiêu cũng sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm cửu long trên không, làm sao có thể, trận đạo này. . .
- Mộc Tiêu, trận đạo của ngươi lại tiến bộ hơn rồi đấy, có thể phối hợp luyện khí với ta.
Giọng nói của Mộc Thanh Ảnh vang lên khiến cho Mộc Tiêu bừng tỉnh, trong lòng Mộc Tiêu có chút nhảy lên lập tức ánh mắt từ không trung dời xuống, nhìn Mộc Thanh Ảnh, gương mặt xinh đẹp kia lộ ra nụ cười vui vẻ với hắn, thật đẹp khiến hắn có một loại xúc động muốn xoa bóp.
- Làm sao vậy?
Mộc Thanh Ảnh thấy thần sắc của Mộc Tiêu liền cất tiếng hỏi.
- Không có việc gì.
Mộc Tiêu phản ứng lại, trong đầu phi tốc sôi nổi, nhìn vào gương mặt xinh đẹp trước mắt, trong lòng hắn hung ác, nói:
- Có thể cống hiến sức lực cho tiểu thư là phúc phận của Mộc Tiêu.
- Được, về sau ngươi có thể tùy thời ra vào nội viện cá nhân của ta, sẽ ở gian phòng bên cạnh kia, như vậy ta cũng có thể dễ dàng tùy thời gọi ngươi.
Mộc Thanh Ảnh nói.
- Vâng, tiểu thư.
Mộc Tiêu nhẹ gật đầu, quả đấm tay phải của hắn nắm chặt, trong lòng bàn tay hắn vẫn còn một khỏa trận phù cuối cùng nhưng hắn sẽ vĩnh viễn không cho nổ trận phù này, bởi một khỏa cuối cùng này mới do bản thân hắn khắc họa ra.
- Ngươi về thu dọn một chút, thuận tiện dặn dò những người khác một tiếng.
Mộc Thanh Ảnh phân phó cho Mộc Tiêu một tiếng, nói:
- Có việc gì bất cứ lúc nào cũng có thể bảo ta.
Dứt lời, Mộc Thanh Ảnh trở về phòng mình mà trong đôi mắt Mộc Tiêu tức thì lộ ra một vòng dị sắc, cất khỏa trận phù kia lại rồi lập tức quay người đi về phía ngoại viện. Mọi người ở ngoại viện đều đang chờ đợi, thấy Mộc Tiêu lập tức túm tụm lại hướng về phía trước, cười nói:
- Mộc Tiêu lão đại, thế nào rồi?
- Về sau các ngươi cố gắng, ta khả năng không có thời gian đốc xúc các ngươi.
Mộc Tiêu cười nói, lập tức trong mắt mọi người đều lộ ra dị sắc, cười nói:
- Mộc Tiêu lão đại, về sau cũng đừng quên mọi người.
- Cố gắng lên.
Mọi người nhao nhao tiến lên, có hâm mộ, cũng có ghen ghét. Duy chỉ có Lâm Phong lộ ra thần sắc khác thường nhưng lập tức đã hiểu chuyện gì xảy ra, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, vừa vặn lúc này đôi mắt Mộc Tiêu cũng nhìn về hướng Lâm Phong, nói:
- Lâm Phong, tiểu thư nói ngươi rất có tiềm lực cần cố gắng nhiều hơn.
- Ta biết rồi.
Lâm Phong nhẹ gật đầu, lập tức Mộc Tiêu liền chuyển ánh mắt đi, thu thập đồ đạc của mình rồi chuyển hướng trong nội viện, tiện sát những hộ vệ này. Thời gian của Lâm Phong rất thanh nhàn, vẫn đang chờ cơ hội, trong nháy mắt lại một tháng trôi qua, Mộc Tiêu đi tới nơi này nhìn mọi người mấy lần, không lâu lại trở về nội viện. Lúc này Mộc Thanh Ảnh đứng trong sân, duỗi lưng một cái, bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện, khiến cho Mộc Tiêu đi tới nuốt nước miếng một cái nhưng khi thấy Mộc Thanh Ảnh quay lại nhìn, hắn lập tức rời ánh mắt đi nơi khác nhưng trong lòng lại có một tia lửa nóng, nếu như ngày nào đó có thể đi vào khuê các của Thanh Ảnh tiểu thư thì hoàn mỹ cỡ nào.
- Mộc Tiêu, những ngày này ngươi cũng mệt mỏi rồi nhưng có mấy lời ta vẫn chưa nói, biểu hiện năng lực trận pháp của ngươi dường như không kịp trận phù ngày đó, ngươi cần phải chăm chỉ luyện tập, khôi phục tiêu chuẩn đỉnh phong ngày ấy.
Mộc Thanh Ảnh nói với Mộc Tiêu một cách nghiêm túc.
- Ta đã rõ thưa tiểu thư.
Mộc Tiêu nhẹ gật đầu, nói:
- Tiểu thư, ta còn có một chuyện muốn nói.
- Nói đi.
Mộc Thanh Ảnh tùy ý nói.
- Những ngày này ta cũng đốc thúc người khác khắc trận, nhưng Lâm Phong dường như có chút không muốn phát triển, năng lực trận đạo rất yếu, hơn nữa hắn cũng không thỉnh giáo, ta nghĩ cần trục xuất hắn khỏi Mộc phủ.
Mộc Tiêu chậm rãi nói với Mộc Thanh Ảnh. Mộc Thanh Ảnh trầm ngâm, lập tức khẽ gật đầu:
- Mộc phủ không cần phế vật.
- Vậy ta sẽ đi giải quyết.
Trong thần sắc Mộc Tiêu hiện lên một tia sắc nhọn, chuẩn bị quay người.
- Thanh Ảnh.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến một giọng nói, lập tức Mộc Tiêu chuyển ánh mắt qua, bên cạnh có một người chậm rãi đi tới, chân ngọc thon thả mảnh khảnh, eo nhập liễu, con mắt như nước, tóc dài xõa trên vai, trang nghiêm, cao quý, xinh đẹp, khiến cho Mộc Tiêu cảm giác có chút hít thở không thông.
- Lâm Tuyết tỷ.
Mộc Thanh Ảnh nhìn thấy người tới lập tức vui vẻ, nói: