Người Thanh Đế Sơn mà Nghịch Trần Vũ Hoàng đưa tới hầu như đều bị Yêu Dạ Đảo giết hết nhưng vẫn còn một vài người trốn thoát được, ví dụ như Tề Vũ Thần của Tề Thiên Bảo, hắn hộ tống người Tề Thiên Bảo rời đi, hắn không chỉ là người Thanh Đế Sơn và cũng là người của Tề Thiên Bảo, hơn nữa hắn chỉ là một người Tôn Vũ không đáng đi chịu chết nên Nghịch Trần Vũ Hoàng sẽ không trách hắn.
Nhưng khi thấy yêu thú đã giệt sạch đám cường giả của Thanh Đế Sơn thì cường giả Tề Thiên Bảo nội tâm đều rung động, kế tiếp, Yêu Dạ Đảo sẽ xử lý bọn hắn như nào đây?
- Chư vị Yêu Hoàng đại nhân, các ngươi cũng nói, việc này là ân oán của Tề Thiên Bảo ta và Lâm Phong, hắn động tới Tề Thiên Bảo ta trước.
Tề Vân Kiêu tuy rằng hận thấu những người Yêu Dạ Đảo này nhưng vẫn vô cùng khách khí mở miệng.
- Các ngươi là cái rắm gì, có tư cách gì để nói chuyện đúng sai với bọn ta?
Đôi mắt đen của Thần Vũ lạnh lùng, đạo lý? Đó là thứ gì? Hắn và Nghịch Trần nói những lời kia bởi vì Thanh Đế Sơn và Yêu Dạ Đảo đều thuộc thế lực Đế cấp, muốn giết người của Thanh Đế Sơn cũng nên nói rõ ràng một chút, dù sao, Yêu Dạ Đảo không phải do mấy người Thần Vũ hắn định đoạt, phía trên vẫn còn yêu thú mạnh hơn, tốt xấu gì cũng phải để cho bọn họ thấy, Thần Vũ hắn không cố ý gây ra hỗn chiến song phương mà là do Thanh Đế Sơn khinh người quá đáng. Còn Tề Thiên Bảo mà cũng muốn nói đạo lý với Yêu Dạ Đảo hắn? Quả thật buồn cười đến cực điểm. Thần sắc Tề Vân Kiêu cứng đờ, không phản bác được, tựa hồ lúc này mới ý thức được trước mặt hắn là một đám yêu.
- Lâm Phong, ngươi muốn như thế nào?
Ánh mắt Thần Vũ nhìn về phía Lâm Phong hỏi. Lâm Phong đang suy nghĩ trong đầu, Yêu Dạ Đảo là lực lượng mạnh mẽ hắn xuất động đã đắc tội với Thanh Đế Sơn, nếu như lại kết thêm cừu hận với Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo nữa thì việc này sẽ càng lớn hơn, dù sao nếu như Yêu Dạ Đảo thật sự muốn động tới Tề Thiên Bảo, Đại Chu Tiên Cung, Dược Vương Tiên Cung, chỉ sợ bọn hắn cũng sẽ không nhàn rỗi, ba đại thế lực hợp sức lại thì lực lượng sẽ rất đáng sợ, thậm chí những người Yêu Dạ Đảo ở đây cũng chưa chắc có thể đối phó được. Hơn nữa, Lâm Phong cũng biết rõ, Yêu Dạ Đảo dù sao không phải thế lực thuộc về hắn, cũng không phải thuộc về Thần Vũ thúc bọn hắn, Yêu Dạ Đảo có ngàn vạn yêu đảo, còn có những yêu thú mạnh hơn, hắn mặc dù dựa thế cũng nên có chừng có mực, chính thức có thể dựa vào vẫn là bản thân cường đại, lực lượng chính bản thân mình mới là chân thật nhất.
- Ân oán giữa ta với Tề Thiên Bảo và Dược Vương Tiên Cung vẫn nên để ta tự mình tới giải quyết.
Trong con ngươi Lâm Phong hiện lên một tia hàn mang, nói:
- Ta cần một mạng.
Thần sắc bọn Tề Vân Kiêu ngưng tụ, tựa hồ muốn cái gì đó, nhìn thoáng qua Mê Thần Quân bên cạnh.
- Không được, Mê Thần Quân nhất định không thể chết được.
Sắc mặt Tề Vân Kiêu khó coi, Mê Thần Quân đối với Tề Thiên Bảo có ý nghĩa không thể so sánh bình thường được, trong tay hắn khống chế một lực lượng Vũ Hoàng cường đại, đều là lực lượng trung kiên Tề Thiên Bảo không thể bỏ qua.
- Cho dù ngươi giết ta thì sư huynh sư đệ của ngươi cũng không cách nào hồi phục được, vĩnh viễn cũng không.
Đôi mắt Mê Thần Quân dưới mặt nạ rất lạnh, nhìn chằm chằm Lâm Phong, khi Lâm Phong nói ra câu kia hắn đã muốn đến, một mạng Lâm Phong muốn chính là mạng hắn.
- Dùng mạng của ta đổi lấy sự tự do cho sư huynh sư đệ của ngươi, ta sẽ xóa bỏ lạc ấn cho bọn hắn.
Mê Thần Quân nói. Trong con ngươi Lâm Phong lộ ra nụ cười lạnh, hắn chờ chính là những lời này của Mê Thần Quân, mặc dù hôm nay tha cho Tề Thiên Bảo nhưng đám người Viên Phi không thể ở lại nơi này thêm nữa, phải dẫn họ đi.
- Dẫn bọn hắn đến, ngay trước mặt ta xóa bỏ lạc ấn.
Lâm Phong lạnh nhạt nói.
- Được, ta sẽ gọi bọn hắn đến đây.
Đôi mắt Mê Thần Quân khép hờ, dùng lực lượng lạc ấn triệu hoán bọn người Viên Phi. Không lâu sau, một vị cường giả trung vị hoàng dẫn bốn người Viên Phi tới.
- Nếu như ngươi có ý niệm gì không chính đáng thì tốt nhất ngươi nên suy nghĩ một chút tới hậu quả trước đi.
Hồ Nguyệt cười nhẹ nói một tiếng, Mê Thần Quân khẽ gật đầu, lập tức bay lên, đi đến trước mặt Viên Phi, một ánh sáng thần niệm xâm nhập vào thần niệm Viên Phi, hắn dung thủ đoạn đặc thù để khắc lạc ấn vì vậy dù thượng vị Hoàng cũng đều không có cách nào giải trừ được bởi khi hắn lạc ấn còn dùng Mê Thần thuật cho nên chỉ có hắn mới có thể xóa bỏ. Mê Thần thuật lần nữa theo thần niệm xâm nhập vào trong khối óc của Viên Phi, giải trừ thôi mien ngày xưa và cũng chậm rãi mang lạc ấn biến mất.
- Rống.
. . Viên Phi gào thét lên một tiếng, cả người phảng phất như muốn cuồng hóa, nhìn chằm chằm Mê Thần Quân, một quả đấm đã phá không đánh về phía Mê Thần Quân, tỉnh táo lại hắn biết được mình bị khống chế, làm sao có thể không nổi giận.
- Dừng tay.
Mê Thần Quân hét lớn một tiếng, thủ chưởng run lên, ngăn trở quả đấm của Viên Phi, nói:
- Ta đã xóa bỏ ngươi lạc ấn, ngươi được tự do rồi.
Con ngươi Viên Phi băng lãnh nhìn chằm chằm Mê Thần Quân, lại gầm lên một tiếng, lập tức mới dần dần thu liễm khí tức.
- Rống.
. . Lại một tiếng hô lớn được truyền ra, chỉ thấy nơi xa giữa đám người có một thân ảnh phá không mà đến, hô:
- Viên Phi.
Ánh mắt Lâm Phong chuyển qua, khi nhìn thấy người tới là ai thì thần sắc lập tức ngưng tụ, lộ ra sự vui mừng, đó là Đại Viên Hoàng, thì ra hắn vẫn luôn canh giữ bên cạnh Tề Thiên Bảo nhưng bởi vì thực lực chưa tới nên hắn không cứu được Viên Phi, lúc này thấy Viên Phi đã được giải khai lạc ấn nên mới đi ra.
- Rống!
Thạch Viên ngưỡng thiên trường khiếu, kinh thiên động địa, hắn là một loại tộc Yêu Viên, tộc Yêu Viên là một tộc đàn, hắn là Thạch Viên, trong ngạn vạn yêu ở Yêu Dạ Đảo còn có một Yêu Viên Đại Địa Ma Viên lợi hại, tương lai phát triển lên nhất định còn lợi hại hơn hắn, mà trước mắt Yêu Viên, không biết thuộc về một loại Yêu Viên. Viên Phi đạp bộ đi tới nơi này, ba Yêu Viên tụ họp, đều lộ ra sự vui vẻ, lập tức đồng thời gào thét, âm thanh vang lên rung động thiên địa, sau đó, Đại Viên Hoàng và Viên Phi cùng đi đến bên cạnh Lâm Phong.
- Lâm Phong, cám ơn ngươi.
Đại Viên Hoàng cảm kích nói, lập tức nhìn về phía mấy người Thần Vũ:
- Đa tạ chư vị tiền bối.
- Không nghĩ tới vậy mà lại là cùng tổ tiên với ta, Yêu Dạ Đảo dường như thích hợp các ngươi, chỗ đó ngoài gia hỏa Thạch Viên này ra còn có một tôn Đại Địa Ma Viên, về sau các ngươi cũng sẽ không cô đơn.
Thần Vũ thấy hai người Yêu Viên đi tới, không khỏi cười nói.
- Yêu Dạ Đảo.
Trong con ngươi Đại Viên Hoàng lộ ra sự vui mừng, gật đầu nói:
- Đa tạ tiền bối nguyện ý thu nhận chúng tôi.
- Xung quanh Yêu Dạ Đảo có ngàn vạn yêu đảo, nơi đó là nhà của yêu thú, không cần phải nói lời cảm tạ.
Thần Vũ không để ý nói, mà lúc này, Mê Thần Quân lại lần lượt giải trừ lạc ấn cho bọn họ, bọn người Bát Nhã sau khi tỉnh táo lại sắc mặt rất khó coi, những chuyện xảy ra trong mấy ngày này bọn hắn đều biết rõ, giờ phút này lạc ấn đã được giải trừ, bọn hắn cảm giác trong lòng phảng phất như rơi xuống một tảng đá lớn nhưng lại có chút cảm giác chịu tội, cũng may Lâm Phong bình an vô sự.
- Không sao rồi.
Lâm Phong nhìn ba người Bát Nhã, hung hăng đánh một quyền, trong đôi mắt lộ ra nụ cười thản nhiên.
- Ta ngược lại còn muốn cám ơn Tề Thiên Bảo, những ngày này đã bồi dưỡng các ngươi rất tốt, còn trị thương cho chân của Hình Chiến, những thứ khác không cần suy nghĩ nữa.
- Đúng, ta đích xác cũng muốn cám ơn Tề Thiên Bảo.
Hình Chiến cười nói, nếu không có Tề Thiên Bảo thì cái chân kia của hắn không biết tới lúc nào mới có thể bình phục, hơn nữa những năm gần đây, Tề Thiên Bảo xác thực cũng dụng tâm bồi dưỡng bọn hắn, ý đồ khiến bọn hắn trở nên cường đại hơn để bọn hắn lợi dụng, nhưng bây giờ lạc ấn đã được giải trừ, ngược lại là bọn họ chiếm được tiện nghi.
- Lâm Phong, Đại Chu Tiên Cung và Dược Vương Tiên Cung ngươi có muốn tìm bọn hắn tính sổ không?
Thần Vũ hỏi Lâm Phong một tiếng.
- Vũ thúc, chúng ta về Yêu Dạ Đảo đi.
Lâm Phong không định tiếp tục để Yêu Dạ Đảo ở lại chỗ này gây chuyện nữa, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng sẽ không kéo Yêu Dạ Đảo vào việc này, hôm nay Yêu Dạ Đảo đã vì hắn mà đắc tội với Thanh Đế Sơn, thậm chí còn có tiền ẩn một sự uy hiếp mạnh mẽ hơn là Vô Cực Cung. Ngoài Tề Vân Lôi ra cũng không thấy có người khác của Vô Cực Cung xuất hiện, Lâm Phong phỏng đoán, khả năng Tề Vân Lôi muốn tự mình bắt được hắn sau đó dẫn về Vô Cực Cung lập được công lớn, còn Tề Vân Lôi phải chăng biết được trong tay hắn nắm giữ 3000 đại trận đạo, Lâm Phong cho rằng, có lẽ Tề Vân Lôi vẫn chưa biết, Thanh Bào Đại Đế kia mặc dù hạ lệnh cho hắn đi bắt mình cũng sẽ không đem chuyện 3000 trận đạo để lộ ra ngoài, bằng không chắc chắn sẽ dấy lên một trận cuồng phong mà Lâm Phong hắn làm trung tâm, Thanh Bào Đại Đế sẽ không ngu xuẩn đến mức để cho thế lực khác ngấp nghé Lâm Phong, đến lúc đó sẽ không biết được Lâm Phong bị ai bắt đi, cho dù có người của Vô Cực Cung bắt được cũng chưa chắc sẽ đưa về Vô Cực Cung. Nhưng nếu như Thanh Đế Sơn và Tề Thiên Bảo bọn hắn cũng đã biết Vô Cực Cung muốn bắt mình, mà mình lại bị Yêu Dạ Đảo mang đi, chỉ sợ Thanh Đế Sơn sẽ hạ thủ từ bên trong.
. . Thạch Viên gầm lên một tiếng với đám người Tề Thiên Bảo, hung hang tung một chưởng Đại Thủ Ấn về phía trước, lúc này mới quay người, chà đạp đại địa rời đi. Tiếng thùng thùng cuồn cuộn vang lên, bầy yêu vũ động, tất cả mọi người đều tránh ra, không có người nào chạy đến gần, mà lúc đại quân đi qua chủ thành Đại Chu Tiên Cung thì toàn bộ người Đại Chu Tiên Cung đều tránh hết qua một bên, một người cũng không thấy.
- Lâm Phong, làm sao lại để mình rơi vào hiểm cảnh như vậy?
Ngồi trên lưng Phong Yêu, Thần Vũ hỏi Lâm Phong một tiếng.
- Ta cũng không ngờ tới Tề Thiên Bảo sẽ có đệ tử của Vô Cực Cung đến, nhìn thấu thân phận của ta.
- Nhưng sau đó ngươi có thể sớm thông báo cho ta thì cũng sẽ không gặp nguy hiểm lớn như vậy.
Lâm Phong cười khổ lắc đầu, đây là tư oán của hắn và Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo, đã phiền toái chúng hoàng Yêu Dạ Đảo đến đây, nếu như không phải có Thanh Đế Sơn tham dự thì làm sao lại lâm vào tình cảnh vạn bất đắc dĩ như vậy chứ và hắn cũng sẽ không cần phải thông báo cho Thần Vũ Vũ Hoàng.
- Lâm Phong.
Lúc này, phía trước có một người bay lên không, nhìn thấy người tới sau đó cười, nói:
- Phong thúc, người này là bằng hữu của ta, để hắn lên đi.
Tốc độ Phong Yêu có chút giảm xuống, lập tức Mộc Dịch bước chân đạp đi lên, nhìn Lâm Phong, Mộc Dịch cười nói:
- Lâm Phong, lần này cuối cùng hữu kinh vô hiểm.
- Còn phải đa tạ Mộc Dịch tiền bối trợ giúp, nếu không khi Thanh Đế Sơn ngoài ý muốn xuất hiện, chỉ sợ khi đó ta đã không có cách nào thoát được, cũng không kịp thông báo cho Yêu Dạ Đảo rồi.
Lâm Phong cười nói:
- Mộc Dịch tiền bối, theo ta đến Yêu Dạ Đảo ngồi một chút đi, chúng ta cùng nghiên tu trận đạo thật tốt.
Mộc Dịch nhìn thoáng qua bọn người Thần Vũ, thấy Thần Vũ nói với hắn:
- Bằng hữu của Lâm Phong chính là bằng hữu của Yêu Dạ Đảo ta.
- Vậy thì đa tạ tiền bối, ta cũng rất rảnh rỗi, như vậy vừa vặn tới Yêu Dạ Đảo tiếp kiến chư vị Yêu Hoàng cũng không tồi.
Mộc Dịch rất sảng khoái đáp ứng, cùng Lâm Phong đi đến Yêu Dạ Đảo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT