- Nói chuyện?


Nghịch Trần Vũ Hoàng nhìn chằm chằm Thần Vũ, nói chuyện chỉ là một quá trình mà thôi, trong thế giới võ đạo thực lực mới là đạo lý, mà bây giờ, phương của hắn hoàn toàn đang ở thế yếu, đối phương muốn như thế nào thì sẽ như thế, vừa rồi đã tru sát một người của Thanh Đế Sơn mà hắn lại chẳng thể làm gì.


- Những người đối phó với đệ tử Yêu Dạ Đảo ta có Tề Thiên Bảo, Dược Vương Tiên Cung, Đại Chu Tiên Cung, ba thế lực vẫn chưa nói rõ ân oán với Lâm Phong, bọn hắn ai đúng ai sai còn chưa nói gì đã dung thủ đoạn để giải quyết vấn đề, nhưng Yêu Dạ Đảo ta không tìm bọn hắn tính sổ, là chuyện của Yêu Dạ Đảo ta.


Thần Vũ Vũ Hoàng nhìn Nghịch Trần, chậm rãi nói:


- Nhưng ân oán giữa Lâm Phong và Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo không có một chút gì liên quan tới Thanh Đế Sơn, Thanh Đế Sơn các ngươi hạng thân phận gì mà lại dám giết một hậu bối Tôn Vũ của Yêu Dạ Đảo ta, hơn nữa sau đó lại còn cho phép Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo phong thành truy nã truy sát, Nghịch Trần, nếu như hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng chuyện này thì cứ hễ người của Thanh Đế Sơn tham dự vào việc này vậy hôm nay đừng mong rời khỏi đây.


Sở dĩ Thần Vũ Vũ Hoàng có thể nói tinh tường như vậy, thực chất không phải sợ cái gì, nhưng lần tranh đoạt này khả năng không chỉ liên quan đến hắn và Nghịch Trần mà còn có thể sẽ liên quan đến tranh đấu giữa hai thế lực Thanh Đế Sơn và Yêu Dạ Đảo, nên tốt nhất nói tinh tường một chút, coi như ta giết ngươi, cũng muốn sư xuất nổi danh, do người của Thanh Đế Sơn săn giết đệ tử Yêu Dạ Đảo ta trước đấy. Chư vị cường giả Thanh Đế Sơn thần sắc ngưng tụ, phàm người tham dự vào việc này thì hôm nay đừng mong rời khỏi đây, Thần Vũ làm như vậy muốn tru sát toàn bộ người Thanh Đế Sơn sao, nói cho tất cả người, Yêu Dạ Đảo hắn không phải Thanh Đế Sơn ngươi muốn động đến là có thể động vào đâu. Lúc này, Tề Vân Lôi chậm rãi bay lên không, đi tới bên cạnh Vũ Hoàng Nghịch Trần nhìn Thần Vũ nói:


- Các ngươi có biết ai muốn bắt Lâm Phong không?


Lông mày Thần Vũ nhíu lại, lạnh lùng hỏi:


- Chẳng lẽ còn có thế lực khác tham dự vào việc này hay sao?



- Ta chính là người của Vô Cực Cung.


Tề Vân Lôi lạnh lùng nói.


- Vô Cực Cung?


Trong đôi mắt Lâm Phong hiện lên một tia phong mang, Vô Cực Cung tham gia vào việc bắt hắn, hắn còn nhớ rõ trong lúc chiến đấu, Đông Hoàng vốn động sát niệm với hắn nhưng khi Tề Vân Lôi hô lớn một tiếng, không được giết Lâm Phong hắn thì hắn lại không nghĩ tới sau lưng Thanh Đế Sơn vẫn còn có Vô Cực Cung.


- Đúng là hắn, Thanh Bào Đại Đế.


Đôi mắt Lâm Phong cứng đờ, nếu như Vô Cực Cung muốn bắt hắn vậy chỉ có một nguyên nhân, Đại Đế áo bào xanh biết được có khả năng ngày xưa Vô Cực Thiên Đế truyền thừa cho hắn, mặc dù chỉ là khả năng nhưng Đại Đế áo bào xanh cũng sẽ không bỏ qua, hạ lệnh truy nã hắn, đây mới là mục đích Tề Vân Lôi muốn bắt hắn.


- Thần Vũ, ngươi biết các ngươi đang làm gì không?


Nghịch Trần lạnh lùng nói.


- Thì ra ngươi là người Vô Cực Cung.


Lúc này, Hồ Nguyệt chậm rãi tiến lên, trong đôi mắt đẹp lộ ra nụ cười duyên, đi tới trước mặt Tề Vân Lôi, áo bào đỏ tung bay nhanh như chớp, Tề Vân Lôi muốn tránh đi nhưng áo bào đỏ đã trong nháy mắt bao trùm lấy thân thể hắn.


- Nứt ra.


Tề Vân Lôi gầm lên một tiếng, lực lượng hư không pháp tắc hóa thành lợi kiếm.


- Ngươi chém đoạn à.


Hồ Nguyệt cười duyên nói lập tức Tề Vân Lôi cảm giác huyết mạch toàn thân run lên, thậm chí một cánh tay của hắn huyết dịch còn trực tiếp phun trào ra ngoài, chỉ trong tích tắc cánh tay kia của hắn đã không còn, chỉ có vết máu không ngừng chảy mà huyết dịch cả người hắn cũng đều đang rút cạn dần.


- Không, ngươi làm gì vậy?


Tề Vân Lôi hoảng sợ nhìn chằm chằm Hồ Nguyệt, huyết hóa, đây là lực lượng huyết hóa, đối phương có thể trong nháy mắt khiến hắn trở thành một vũng máu.


- Muốn máu của ngươi.


Áo bào đỏ rung động, hóa thành 3000 trượng, hung hăng ném Tề Vân Lôi trên mặt đất, Tề Vân Lôi không dám phản kháng lực lượng huyết hóa kia vẫn đang bao phủ hắn.


- Ta là người Vô Cực Cung.


Tề Vân Lôi quát nhưng Hồ Nguyệt vẫn cười duyên như cũ nhìn Tề Vân Lôi trên mặt đất:


- Vô Cực Cung không có phế nhân đâu.



- Ngươi muốn làm gì?


Thấy Hồ Nguyệt cười, cơ thể Tề Vân Lôi điên cuồng run rẩy, lập tức áo bào đỏ lại hung hăng bao bọc cơ thể hắn lần nữa, máu của hắn lại bắt đầu rút dần muốn hóa thành máu đông, các kinh mạch trong cơ thể đang phá toái, Hồ Nguyệt muốn phế bỏ hắn, Vô Cực Cung sẽ không cần một tên phế nhân.


- Tiền bối, đừng mà.


. . Tề Vân Lôi rốt cuộc cũng run rẩy, hắn ý thức được sẽ xảy ra chuyện gì.


- Ta có già như vậy ư, ngươi nên gọi ta là nữ vương!


Hồ Nguyệt cười quyến rũ nói.


- Nữ vương, hãy tha cho ta.


Tề Vân Lôi gầm thét lên, nếu như bị phế thì đừng nói Vô Cực Cung mà ngay cả Tề Thiên Bảo cũng sẽ vứt bỏ hắn, hắn chỉ có thể chờ chết, cuộc đời của hắn không còn bất kỳ sắc thái nào.


- Ta nói rồi Vô Cực Cung không có loại phế vật này.


Gương mặt trương mỹ lệ của Hồ Nguyệt khiến người của Thanh Đế Sơn và Tề Thiên Bảo đều cảm thấy sợ hãi, yêu tinh kia quả nhiên là một yêu tinh đáng sợ. Khi áo bào đỏ xoáy lên thì Tề Vân Lôi đã nằm trong vũng máu, thân thể co rúc lại, hắn đã hoàn toàn bị phế. Nghịch Trần thật không ngờ người Yêu Dạ Đảo lại nổi điên như vậy, Tề Vân Lôi cũng đã nói mình là người Vô Cực Cung rồi mà vẫn bị Hồ Nguyệt cứng rắn phế bỏ. Thậm chí, lông mày Thần Vũ lông cũng không từng nhíu một lần, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Nghịch Trần, nói:


- Vô Cực Cung sao lại có thể có loại phế vật này, hắn hẳn là người Tề Thiên Bảo mới đúng, các ngươi đang giả mạo Vô Cực Cung sao, huống hồ cho dù hắn là người của Vô Cực Cung thật, Nghịch Trần, Thanh Đế Sơn ngươi từ lúc nào đã trở thành môn hạ Vô Cực Cung vậy?



- Thanh Đế Sơn ta chưa bao giờ gia nhập thế lực môn hạ khác.


Nghịch Trần lạnh lùng đáp lại.


- Nếu như Thanh Đế Sơn không phải môn hạ Vô Cực Cung vậy Vô Cực Cung muốn bắt Lâm Phong thì liên quan gì đến Nghịch Trần ngươi?


Nghịch Trần ngươi muốn vuốt mông ngựa, lấy đệ tử Yêu Dạ Đảo ta ra làm đệm lưng sao? Thần Vũ lạnh lùng nói:


- Lý do này vẫn chưa đầy đủ, bây giờ tất cả người của Tề Thiên Bảo đều cút hết cho ta, Yêu Dạ Đảo phải xử lý chuyện Thanh Đế Sơn đối phó với đệ tử Yêu Dạ Đảo ta, đương nhiên nếu như Tề Thiên Bảo muốn cùng Thanh Đế Sơn cùng tiến cùng lùi thì ta cũng không ngại.


Lời Thần Vũ vừa dứt, một trận cuồng phong cuốn qua, Phong yêu đến một nơi khác chuẩn bị động thủ với Thanh Đế Sơn.


- Cung chủ bảo chủ Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo đều mất tích rồi ư!


Giọng nói Nghịch Trần rất lạnh, khiến cho trong nội tâm đám người Tề Thiên Bảo đều lộp bộp một tiếng, nội tâm cực kỳ giãy dụa, nếu như cung chủ bảo chủ Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo lúc này mà xuất hiện liên thủ đối phó với Yêu Dạ Đảo thì có thể áp chế được Yêu Dạ Đảo nhưng không ai muốn đắc tội với Yêu Dạ Đảo, bọn hắn không thể trêu vào, nhất là khi bọn hắn và Yêu Dạ Đảo lại không có bất kỳ ân oán nào, bọn hắn không có bất kỳ lý do gì để tới. Nhưng bây giờ, không tới dường như lại đắc tội với Thanh Đế Sơn. Cục diện này xác thực khiến người ta rất khó xử, chỉ sợ bây giờ đại năng giả Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo cũng đang giãy dụa, nhưng bọn hắn cuối cùng cũng lựa chọn không tới, đắc tội Thanh Đế Sơn tuy rằng có lẽ về sau khi gặp Thanh Đế Sơn sẽ có chút khó xử, nhưng dù sao Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo bọn hắn và Thanh Đế Sơn có liên quan tới rất nhiều lợi ích, như thế nào đi nữa Thanh Đế Sơn cũng không có khả năng động căn cơ của bọn họ, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có khả năng, nhưng Yêu Dạ Đảo không giống vậy, lúc này nếu giúp Thanh Đế Sơn đối phó Yêu Dạ Đảo thì không thể nghi ngờ đang gây hấn với lực lượng Yêu Dạ Đảo, một ngày đó bầy yêu to lớn hơn đột nhiên xuất hiện bọn hắn sẽ không chịu nổi. Yên tĩnh gây Thanh Đế Sơn, chớ đắc tội với Yêu Dạ Đảo. Thậm chí, người Tề Thiên Bảo đã rời đi mà bọn hắn vẫn không dám lùi lại, nếu không lùi lại thì lát nữa sẽ chính là con đường chết, điều bọn hắn đang buồn bực nhất chính là Lâm Phong làm sao lại xuất động nhiều cường giả Yêu Dạ Đảo tới vậy, nếu như chỉ có một mình Thần Vũ Vũ Hoàng thì sẽ không gây nên sóng gió quá lớn nhưng thế lực trước mặt lại có cả một bầy yêu.


- Thần Vũ, ngươi thật sự muốn để Thanh Đế Sơn khai chiến với Yêu Dạ Đảo không?


Nghịch Trần lạnh lùng nói.


- Nghịch Trần, đừng quá xem trọng bản thân, chuyện lần này do ngươi gây nên, đương nhiên, mặc dù thực sự có liên quan đến Thanh Đế Sơn, các ngươi tùy ý đụng đến đệ tử Yêu Dạ Đảo ta, không sợ khai chiến thì Yêu Dạ Đảo ta có gì phải sợ, bây giờ người Thanh Đế Sơn đụng đến đệ tử Yêu Dạ Đảo ta, giết không tha.


Vũ Hoàng Thần Vũ lạnh lùng nói.


- Rống.


. . Yêu viên gào thét, long trời lở đất, yêu chưởng to lớn oanh tạc về phía trước, bài sơn đảo hải phảng phất như sơn mạch trùng điệp bị thôi động đi về phía trước, mai táng tất cả.


- Các ngươi nhớ kỹ!


Giọng Nghịch Trần lạnh buốt, mang theo một người bên cạnh bay lên không, hư không lóe lên. Phong yêu chợt hiện, muốn truy kích, lại nghe Thần Vũ nói:


- Mà thôi, Nghịch Trần am hiểu pháp tắc không gian và pháp tắc kim, tốc độ nhanh, công kích mạnh mẽ, mặc dù có thể đuổi theo cũng giết không chết, để hắn đi nhưng người Thanh Đế Sơn ở lại một tên cũng không tha.



- Phong đệ đệ, chúng ta cũng đi chơi.


Hồ Nguyệt bọc lấy Lâm Phong bên người, thân hình run lên biến mất tại tại chỗ, sau một khắc khi xuất hiện trước mặt một vị Vũ Hoàng Thanh Đế Sơn, bàn tay trắng như ngọc duỗi ra, một ngón tay lập tức biến hư không hóa thành một không gian đẫm máu, huyết hóa, cường giả Vũ Hoàng chỉ cảm giác huyết mạch của mình giờ đây không thể khống chế được, sắc mặt kịch biến.


- Phong đệ, tỷ tỷ bạo lực như vậy, ngươi cũng không thể nhớ kỹ nha.


Hồ Nguyệt cười nói, lập tức thủ chưởng mãnh liệt sờ qua, huyết bạo, người kia đã hóa thành một vũng máu, hắn đã chết.


- Cái này là chênh lệch cảnh giới.


Lâm Phong nhìn hỗn chiến trước mắt, trong nội tâm chấn động, một đại cảnh giới cao hơn phảng phất như đều không thể bù đắp, lực lượng pháp tắc kém quá nhiều, Hồ Nguyệt có thể đơn giản bóp chết một vị trung vị Hoàng. Đừng nói cao hơn một cảnh giới, kì thực khi Lâm Phong bước vào Vũ Hoàng hắn sẽ rõ, mặc dù đại cảnh giới giống nhau nhưng sự chênh lệch giữa bọn hắn lại không thể bù đắp, giống như bây giờ hắn có thể đơn giản triển áp một người cùng cấp bậc như nhau. Người Tề Thiên Bảo nhìn cảnh tàn sát nhau trong hư không có cảm giác trái tim cũng bị kéo căng lên thật chặt, những yêu thú này căn bản là vô pháp vô thiên, Thanh Đế Sơn ngươi không sợ khai chiến thì Yêu Dạ Đảo ta có gì phải sợ, giết thì giết.


- Yên tĩnh gây Thanh Đế Sơn, đừng chọc Yêu Dạ Đảo.


Đám người nơi xa không nói gì, Thanh Đế Sơn ở địa vực bọn hắn đại biểu cho địa vị chí cao vô thượng, tất cả mọi người đều lấy việc trở thành võ tu Thanh Đế Sơn mà tự hào, nhưng bây giờ Yêu Dạ Đảo lại đang đồ sát võ tu Thanh Đế Sơn, lực lượng trước mặt tuyệt đối đều là võ tu Thanh Đế Sơn cao cao tại thượng nhưng lại yếu ớt như vậy, không chịu nổi một kích!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play