- Lâm Phong, kẻ nào đang đuổi giết ngươi?


Trong miệng Thạch Viên phun ra yêu tức, đứng trên mặt đất nhưng ánh mắt của hắn lại có thể nhìn thấy Lâm Phong trên hư không.


- Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo cũng có phần nhưng chủ yếu vẫn là Thanh Đế Sơn.


Trong đôi mắt Lâm Phong lãnh mang lóe lên, nếu không phải Thanh Đế Sơn thì hôm nay hắn đã có thể thuận lợi rời khỏi đây chứ không phải đang bị vây hãm trong trùng sơn này như bây giờ.


- Thanh Đế Sơn.


Trong đôi mắt Thần Vũ Vũ Hoàng hiện lên một tia hàn mang, nói:


- Lâm Phong, ngươi kể rõ cho bọn ta chuyện này đi.



- Được.


Lâm Phong khẽ gật đầu, nói đươn giản một lượt ân oán giữa hắn và nhóm thế lực Tề Thiên Bảo, cuối cùng đề cập tới sự xuất hiện của Vũ Hoàng của Nghịch Trần Thanh Đế Sơn và muốn hắn tự phế tu vi. Rống. . . Thạch Viên hống một tiếng thật lớn trên mặt đất, lập tức phảng phất như nhấc lên một cỗ sóng cả đáng sợ, kiến trúc phòng ốc toàn bộ trùng điệp ngập trời mất, tiếng vang uỳnh uỳnh truyền ra, bàn chân to lướn đi về phía Tề Thiên Bảo, những nơi đi qua tất cả đều bị nát bấy, đương nhiên đám người bên cạnh đã sớm không còn một mống, ai dám ở đây dây dưa với những man yêu này. Giao giới giữa Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo và khu Hoãn Trùng giờ phút này đã đại loạn, đám người đều tứ tán lao nhanh, chỉ có yêu thú cuồng vũ trong hư không, động tĩnh bên này sớm đã kinh động đến người gác tại khuyết khẩu Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo, lúc này ở khuyết khẩu Tề Thiên Bảo, Nghịch Trần Vũ Hoàng cảm nhận đưọc cõ yêu khí mênh mông, trong con ngươi hiện lên hàn mang, người Yêu Dạ Đảo thật sự đến rồi, hơn nữa lần này tới không phải chỉ một mình Thần Vũ Vũ Hoàng mà còn có cả một bầy yêu thú đi cùng nữa. Mặt mũi Lâm Phong thật lớn, vậy mà kinh động cả đến bầy yêu thú chạy tới nơi này. Đám người Tề Thiên Bảo giờ phút này đang cau mày, thấy yêu khí tàn sát bừa bãi, sắc mặt bọn họ đều không được dễ nhìn, Yêu Dạ Đảo chính là thế lực Đế cấp, Thanh Đế Sơn có thể chống lại nhưng Tề Thiên Bảo bọn hắn lại không chịu nổi, bọn hắn hiển nhiên không có nghĩ đến bởi vì chuyện của Lâm Phong mà bầy yêu lại xuất hiện, hôm nay chỉ có thể dựa vào Thanh Đế Sơn thôi. Đông! Một âm thanh rung động qua địa mạch chấn động truyền đến trong lòng bọn hắn, lập tức tiếng vang răng rắc truyền ra, bọn hắn thấy mặt đất phía trước bỗng xuất hiện khe hở, lại đang rạn nứt, mà âm thanh rung động thì càng ngày càng đáng sợ, sau đó phía trước bọn hắn xuất hiện một tòa hắc tháp, yêu viên vô cùng to lớn, trong hư không tức thì có cơn lốc cuồng bá, cuốn lên phong vân. Đến rồi. Trong long đám người nhúc nhích, chỉ thấy hắc tháp bay lên trời, giống như tòa thành màu đen muốn áp xuống bên cạnh vậy, khiến rất nhiều người hít thở không thông, trong lòng có chút rung động, nhìn thấy yêu thú kia che kín bầu trời trước mặt làm bọn hắn có một loại ảo giác, cái tòa hắc tháp kia sẽ đè sập bọn chúng, bọn hắn muốn trốn nhưng Nghịch Trần Vũ Hoàng đứng đó không nhúc nhích khiến cho bước chân của bọn hắn cũng không cách nào chuyển động được một chút. Oanh Tạch...! Đại địa bạo liệt, thân ảnh tòa hắc tháp xuất hiện trước mặt bọn họ, ngửa đầu, đám người mới có thể thấy tòa hắc tháp này cao bao nhiêu, bọn hắn hoàn toàn bị bao phủ trong bóng mờ, hô hấp dồn dập hơn vài phần so với bình thường, Phong yêu che lấp ánh sang trên hư không, trên lưng Phong yêu đám người thấy Vũ Hoàng Thần Vũ ngày xưa đã từng xuất hiện, còn có một vị nữa tử mặc áo bào đỏ vô cùng mỹ lệ, đứng bên cạnh nữa tử áo bào đỏ chính là Lâm Phong.


- Người rảnh rỗi, đều cút.


Thạch Viên phun ra một câu lập tức đám người băng tán chạy thục mạng rời khỏi, ai còn dám ở lại chỗ này, chỉ có Nghịch Trần Vũ Hoàng và một vài cường giả Thanh Đế Sơn và một số người Tề Thiên Bảo, còn lại những người khác đều trốn đến một chỗ thật xa theo dõi, không dám đứng quá gần dường như sợ bị những con yêu thú này tác động đến, yêu thú vốn cuồng dã, loài người nguy hiểm âm hiểm, thường xuyên biểu hiện trong lòng nhưng yêu thú cuồng dã nên không cần phải che giấu, bọn hắn dùng lực lượng chà đạp triển áp hết thảy, bọn hắn sống sót và phát triển trong luật rừng.


- Thần Vũ huynh, ngươi dẫn theo chư vị Yêu Dạ Đảo xuất hiện ở khu vực thuộc Thanh Đế Sơn ta, điều này có ý gì?


Ánh mắt Nghịch Trần Vũ Hoàng nhìn Vũ Hoàng Thần Vũ trên lưng Phong yêu, giọng nói lạnh như băng.


- Ngươi hỏi ta?


Thạch huynh đến nói cho hắn biết a. Thần sắc Thần Vũ Vũ Hoàng vẫn lãnh lệ như cũ, nhàn nhạt phun ra một câu lập tức yêu viên điên cuồng gào thét một tiếng, ẩn ẩn có thiên địa băng liệt, trong hư không lực lượng pháp tắc phảng phất như ngưng tụ thành cự thạch, nện xuống mặt đất như là Vẫn Thạch Thiên Hàng vậy. Thủ chưởng yêu viên nâng lên, đập xuống dưới hạ không.


- Dừng tay.


Thần sắc Nghịch Trần Vũ Hoàng khẽ biến, chợt quát một tiếng, âm thanh ầm ầm cuồn cuộn không ngừng, yêu viên làm sao sẽ để ý tới Nghịch Trần đang quát bảo ngưng lại, một tòa sơn lĩnh theo vòm trời trấn áp xuống. Thần sắc Nghịch Trần Vũ Hoàng phát lạnh, bước chân đạp mạnh xuống hư không, lập tức trong thiên địa xuất hiện từng đạo mà sang hư không đáng sợ ném về hư không, đồng thời hoa quang kim sắc vô tận tách ra lộng lẫy sắc màu, đâm phá tất cả, lập tức kim mang dưới sự tác động của sơn lĩnh sụp đổ, hóa thành từng khối cự thạch.


- Nghịch Trần Vũ Hoàng khống chế hai chủng lực lượng pháp tắc.


Lâm Phong thấy một màn này thần sắc hơi động, pháp tắc không gian và lực lượng pháp tắc kim, Nghịch Trần đều có thể khống chế ngang nha, chiến lực của hắn đương nhiên so với người am hiểu một loại pháp tắc càng mạnh mẽ hơn.


- Yêu viên huynh có chuyện gì từ từ nói.


Nghịch Trần Vũ Hoàng đến bên cạnh Thạch Viên, lạnh lùng nói.


- Trước hết giết một người của Thanh Đế Sơn đã rồi ta sẽ nói chuyện với người một chút, Lâm Phong, ngươi nói xem nên giết ai bây giờ?


Vũ Hoàng Thần Vũ nói với Lâm Phong đang đứng bên cạnh khiến cho thần sắc Lâm Phong khẽ run, lập tức trong đôi mắt lộ ra hàn mang, thời điểm này hắn đương nhiên sẽ không khách khí với VũHoàng Thần Vũ, trước tiên chém một người rồi lại nói với hắn. Sắc mặt Nghịch Trần Vũ Hoàng cứng đờ, rất khó coi, lạnh nhạt nói:


- Ngươi không sợ làm lớn chuyện sao?



- Ngươi thân là võ tu của Thanh Đế Sơn lại hiệu lệnh chư Hoàng muốn phế hậu sinh vãn bối của Yêu Dạ Đảo ta, Thanh Đế Sơn ngươi lúc ấy sao không nghĩ sẽ làm lớn chuyện, bây giờ nói với ta những lời này?


Chẳng lẽ Yêu Dạ Đảo ta nên sợ sao? Con ngươi Thần Vũ đen nhánh lạnh buốt, quay ra nói với Lâm Phong:


- Chọn xong chưa?


Ánh mắt Lâm Phong đảo qua đám người Tề Thiên Bảo khiến cho sắc mặt bọn chúng vô cùng khó coi dường như rất sợ hãi ánh mắt Lâm Phong di chuyển trên người bọn họ.


- Nếu như muốn giết một người Thanh Đế Sơn chi bằng giết một người Tề Thiên Bảo.


Trong nội tâm Lâm Phong lạnh lùng, cuối cùng ánh mắt hắn như ngừng lại trên người một người trong đó khiến cho đôi mất người kia có chút cứng đờ. Tề Vân Thịnh, Tề Thiên Bảo vô cùng xem trọng một người cũng là võ tu của Thanh Đế Sơn, thấy con mắt Lâm Phong theo dõi hắn, Tề Vân Thịnh có cảm giác toàn thân vô cùng lạnh lẽo, rất lạnh.


- Giết hắn đi.


Lâm Phong chỉ vào Tề Vân Thịnh nói, khiến cho thần sắc đám người Tề Thiên Bảo đều đều ngưng tụ, cực kỳ khó coi.


- Nghịch Trần Quân.


Ánh mắt Tề Vân Thịnh nhìn về phía Nghịch Trần Vũ Hoàng cầu cứu, lúc này cự đại thủ chưởng của Thạch Viên đã oanh sát ra ngoài khiến cho hư không đều bạo động quyền mang như hào quang lưu tinh vậy, rất khó tưởng tượng thân thể to lớn như vậy có thể oanh ra nhanh một quyền này. Thần sắc Nghịch Trần Vũ Hoàng khó coi, thân hình run lên, song thủ kết ấn, lập tức chưởng ấn kim sắc ấn ra ngoài, một tiếng ầm vang lên, lực công kích của Thạch Viên quá táo bạo đáng sợ, kim ấn bôn hội, thủ chưởng Nghịch Trần Vũ Hoàng Vũ lại lần nữa hướng hư không run lên, một đồ văn kim sắc to lớn hóa thành một mặt trốn giáp, phóng ra kim quang rực rỡ va chạm với quyền của yêu viên, trong hư không đều là lực lượng hủy diệt đáng sợ. Ngay khi bọn hắn va chạm, thân thể Phong yêu hơi động, hắn am hiểu nhất pháp tắc gió, nhanh đến mức mắt người thường không thể đuổi kịp.


- Không.


. . Đám người nghe được Tề Vân Thịnh điên cuồng hét lên một tiếng, mà sau đó cảm thấy cơn lốc cuồng bá lướt qua người bọn họ khiến cho con mắt đều không cách nào mở ra, đợi đến lúc bọn hắn có thể nhìn rõ mọi thứ thì phát hiện Tề Vân Thịnh đã trong hư không rồi, bị bàn tay Phong yêu sắc bén khấu tại chỗ đó.


- Nghịch Trần đại nhân, cứu ta.


Sắc mặt Tề Vân Thịnh cuồng biến, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi. Nghịch Trần ngẩng đầu, vừa định mở miệng, lập tức thấy tay Phong yêu mãnh liệt run lên phảng phất như muốn xé rách không gian, thân thể Tề Vân Thịnh trực tiếp bị xé nát, tràn đầy cảm giác bạo lực. Tề Vân Thịnh tuy rằng thân là cường giả Vũ Hoàng hơn nữa còn là võ tu Thanh Đế Sơn nhưng trước mặt người này căn bản không có một chút lực lượng phản kháng.


- Vũ Hoàng gì mà yếu như vậy.


Trong miệng Lâm Phong phun ra một câu, trong lòng hơi có chút chấn động, Tề Vân Thịnh đúng là một vị Vũ Hoàng lợi hại nhưng cho dù ngươi có mạnh mẽ bao nhiêu thì khi đối mặt với người mạnh hơn ngươi, ngươi đều sẽ yếu ớt, không chịu nổi một kích, không nói nếu như có một ngày ngươi đi đến đỉnh võ đạo.


- Thần Vũ!


Thần sắc Nghịch Trần Vũ Hoàng lạnh buốt, tràn ngập lãnh ý cường đại, lấy thân thể của hắn làm trung tâm, trong hư không lại nổi lên một hồi phong bạo, những yêu thú Yêu Dạ Đảo này lại dám ngay trước mặt hắn giết võ tu Thanh Đế Sơn, bọn họ để hắn ở đâu rồi?


- Phẫn nộ rồi sao?


Ngươi có tư cách gì phẫn nộ! Thần Vũ lạnh lùng quát một tiếng, đôi mắt đen kịt, mới chỉ giết một người Vũ Hoàng mà thôi.


- Kế tiếp, chúng ta nên nói chuyện thật tốt, có bao nhiêu người tham gia săn giết đệ tử Yêu Dạ Đảo của ta?


Đôi mắt Vũ Hoàng Thần Vũ đảo qua, lập tức trong lòng những người Tề Thiên Bảo đều run rẩy, Tề Vân Thịnh là một nhân vật thiên tài của Tề Thiên Bảo bọn hắn vậy mà cũng bị giết chết một cách dễ dàng rồi, đối mặt với thượng vị Hoàng, không cách nào phản kháng như mộng ảo, không lâu trước đó bọn hắn truy sát Lâm Phong, khi đó bọn họ là đao búa còn Lâm Phong là thịt cá, bây giờ tình huống đảo ngược rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play