Nghịch Trần Vũ Hoàng chậm rãi tiến lên, đứng trên hư không quan sát đám người phía dưới.


- Nên dừng lại rồi.


Nghịch Trần Vũ Hoàng lạnh lùng nói, lập tức tất cả mọi người đình chỉ chiến đấu, những người áo đen thần sắc cũng có chút ngưng lại, nhìn Nghịch Trần Vũ Hoàng một hồi không nói gì, bọn hắn biết lần này không cứu được Lâm Phong rồi, Thanh Đế Sơn đã ra mặt, bọn hắn cũng bất lực, có thể làm đến bước này, bọn hắn đã nỗ lực hết sức, không chỉ là trận đạo mà cũng vì thế cục trong tương lai của Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo. Mắt Nghịch Trần Vũ Hoàng quét về phía những người áo đen kia, trong con ngươi lộ ra một tia sắc nhọn, nói:


- Bất kể các ngươi là ai, ta cũng không truy cứu nữa, bây giờ tất cả hãy đi khỏi đây mau.


Kỳ thật Nghịch Trần Vũ Hoàng và Tề Thiên Bảo bọn hắn giờ phút này trong lòng cũng đều có số, có thể ở khu vực Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo xuất động đội hình này chỉ có thể mấy nhà kia, không thể nghi ngờ, những người kia tới quấy rối nhưng Nghịch Trần Vũ Hoàng sẽ không phá hư cục diện Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo, vì vậy để bọn hắn rời đi không vạch trần tầng sa này. Những người áo đen không nói một lời rồi lặng lẽ thối lui, trước mặt Thanh Đế Sơn bọn hắn không có khả năng giúp Lâm Phong, điều khiến bọn hắn bất ngờ là Lâm Phong lại có thể hấp dẫn sự chú ý khiến cho ngay cả Thanh Đế Sơn cũng đến, cục diện càng ngày càng rối loạn. Không bao lâu, trong hư không đám người áo đen đều biến mất toàn bộ phảng phất như chưa từng xuất hiện, mà phần đông thế lực Vũ Hoàng của Tề Thiên Bảo và Dược Vương Tiên Cung thì lại phong tỏa vây kín xung quanh Lâm Phong.


- Đội hình như vậy.


. . Đám người nhìn thấy tình hình này trong hư không thì có chút im lặng, đối phó một người Tôn Vũ mà lại dung tới đội hình như này thì thật sự khiến người ta không biết nói gì, đến cả mấy vị trung vị Hoàng cũng đi ra, có thể thấy được Lâm Phong hóa thân thành Mộc Ân đại sư đã đưa tới chấn động khá lớn. Đôi mắt ma đạo của Lâm Phong lạnh như băng, nhìn chằm chằm cường giả Thanh Đế Sơn phía trước, thần sắc lạnh lùng, hắn thật không ngờ Thanh Đế Sơn sẽ ra mặt can thiệp. Ong! Bóp nát một trận phù trong tay bóng dáng Lâm Phong lập tức xuất hiện nơi cách xa ngàn mét, vậy mà lúc này hơn mười cỗ hơi thở đều tập trung vào hắn, hắn đi như thế nào được? Một dây leo tráng kiện bén nhọn hung hăng đụng vào người hắn, lực lượng ăn mòn đáng sợ chui vào cơ thể, Lâm Phong chỉ cảm giác cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, ma khí hung dung trên người phảng phất đều bất ổn cuồn cuộn.


- Trốn, hắn vẫn còn muốn chạy trốn?


Đám người không nói gì nhưng mà thấy Lâm Phong lại một lần nữa bóp trận phù thì con ngươi lạnh buốt nhưng nghênh đón hắn là một chưởng ấn kim sắc, những thứ kia đều khóa chặt lấy người hắn khí tức Vũ Hoàng theo thân thể của hắn chuyển động, trên trời cũng không có đường.


- Lâm Phong.


Lúc này phía xa xa, hai tay Viên Phi nắm thật chặt, trên người lộ ra một tia yêu khí mãnh liệt, song chưởng phát ra răng rắc tiếng vang, thậm chí thủ chưởng huyễn hóa thành thủ chưởng màu đen, đó là thủ chưởng yêu viên, lúc này trong lòng hắn rất phẫn nộ, cực kỳ phẫn nộ, nhưng lại không cách nào phát tiết được, ý thức bản năng và ý niệm bị người khác khống chế gặp nhau khiến hắn rất thống khổ, đầu như muốn nổ tung. Không chỉ có Viên Phi mà mấy người bọn hắn ai nấy mắt cũng đều đỏ thẫm, linh hồn có dấu vết bị người ta lạc ấn nhưng bọn hắn vẫn còn ý thức cũ, hơn nữa bởi vì bị khống chế thời gian không đủ dài, lạc ấn không đủ mạnh nên bọn hắn vẫn có thể sinh ra ý tưởng khác, nhưng theo thời gian lạc ấn càng ngày càng sâu, bọn hắn sẽ xóa sạch quá khứ của mình, biến thành khôi lỗi của Mê Thần Quân. Lâm Phong đứng thẳng lưng, ma mang vô cùng cường thịnh nhìn chằm chằm Nghịch Trần VũHoàng phía trước, rốt cuộc nói ra một câu:


- Thanh Đế Sơn đối phó với ta bởi vì thù hận của ngươi với Thần Vũ Vũ Hoàng hay bởi vì Tề Thiên Bảo bọn hắn, hoặc bởi vì năng lực trận đạo của ta?



- Ta không muốn giải thích điều gì với ngươi cả, bây giờ ngươi tự phế tu vi rồi đi theo ta, có lẽ sẽ có một con đường sống.


Nghịch Trần Vũ Hoàng nhìn Lâm Phong bình tĩnh nói, đó là một loại tư thái thượng vị giả, lấy thực lực và địa vị của hắn thì vệc gì phải giải thích với Lâm Phong? Muốn bắt ngươi thì bắt thôi. Lâm Phong cũng không tranh luận với đối phương, nếu như Nghịch Trần Vũ Hoàng nói như vậy nghĩa cũng đã cân nhắc tới Yêu Dạ Đảo.


- Đã như vậy, ta sẽ tự phế tu vi trước nhưng trước hết hoàn thành nguyện vọng của ngươi, khi Thần Vũ Vũ Hoàng giúp ta rời khỏi, ngươi từng định ra ước định, bây giờ ta đến thực hiện, đệ tử của ngươi đâu?


Lâm Phong nhìn Nghịch Trần Vũ Hoàng, lạnh lùng nói.


- Một người sắp chết như ngươi cũng không có ước định gì đáng nói, nhanh ra tay đi, ta không muốn lãng phí thời gian với ngươi, ngươi nhớ nếu ngươi không tự ra tay thì bọn hắn sẽ ra tay.


Đôi mắt Nghịch Trần Vũ Hoàng không chấn động chút nào, vẫn nói một cách rất bình thản. Nhưng sau khi nghe được lời hắn nói, Lâm Phong lại nở nụ cười:


- Nghịch Trần, ngươi thực sự là một người nhu nhược, ược định do mình quyết định mà bây giờ ngay cả dung khí thực hiện cũng không có, ngươi so với Thần Vũ Vũ Hoàng còn kém xa.



- Gia hỏa này điên rồi.


Đám người nghe được lời nói của Lâm Phong đều thầm nghĩ trong long như vậy, nhưng phải tự phế tu vi không điên làm sao được, đổi lại bọn hắn thì cũng sẽ nổi điên một hồi đấy, mặc kệ ngươi Nghịch Trần Vũ Hoàng hay Thanh Đế Sơn.


- Muốn phế tu vi của ta hoặc tự ngươi đến, để bọn hắn lên kiểu gì ta cũng sẽ giết một hai người.


Trong đôi mắt Lâm Phong ma mang cường thịnh, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện rất nhiều trận phù, nở nụ cười lạnh như băng. Nghịch Trần có thân phận gì, hắn đương nhiên sẽ không tự mình ra tay với Lâm Phong, cất giọng nói lạnh như băng:


- Phế hắn đi.


Đông Hoàng, Chu Thiên Nhược, Tề Vân Thịnh và Dược Vương Tiên Cung Vũ Hoàng đồng thời bước ra, khí tức cường hoành bao phủ Lâm Phong.


- Rống.


. . Viên Phi điên cuồng gầm lên một tiếng, cả người hóa thành bản thể giống như tòa tháp màu đen vậy, trong con ngươi song yêu đến cực hạn phảng phất như đã không còn bất kỳ tình cảm gì chỉ có sự lạnh như băng và táo bạo. Nghịch Trần Vũ Hoàng quay đầu lại nhìn lướt qua Viên Phi, ánh mắt có chút ngưng tụ:


- Vậy mà đã cuồng hóa rồi.



- Câm miệng.


Mê Thần Quân đạp chân xuống thật mạnh, thân thể trong chớp mắt đã xuất hiện trên không nơi Viên Phi đứng, đôi con ngươi đen nhánh bắn ra ánh sáng đoạt hồn xâm lấn đồng tử Viên Phi, lập tức một chưởng mãnh liệt đánh về phía Viên Phi, mặc dù Viên Phi cuồng hóa rồi nhưng làm sao có thể đủ sức đối kháng với Mê Thần Quân, thân thể cao lớn cứng rắn bị đánh bay ra ngoài.


- Thanh Đế Sơn, chư thế lực Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo mà lại đi khi dễ mấy vị tiểu bối Tôn Vũ, thật sự uy phong.


Lúc này, trong đám người truyền đến một giọng nói khiến cho thần sắc mọi người ngưng lại, chẳng lẽ còn có người tiễn đưa không chết được. Chỉ thấy một người đạp bộ trên hư không đi xuyên qua phần đông cường giả tới bên cạnh Lâm Phong, đôi mắt nhìn về phía đám người chung quanh lộ ra một tia miệt thị.


- Đội hình thật mạnh mẽ, chỉ vì đối phó với một người Tôn Vũ bát trọng thôi sao, chậc chậc, Thanh Đế Sơn có thể uy chấn khu vực này, quả nhiên không thể so sánh tầm thường.


Trong lời nói của Mộc Dịch lộ ra ý trào phúng mãnh liệt, Tề Vân Kiêu nhìn thấy Mộc Dịch xuất hiện, cười lạnh nói:


- Mộc Dịch, chúng ta vốn chỉ muốn bắt Lâm Phong, bây giờ ngươi xuất hiện đang tự tìm đường chết sao?



- Câm miệng, ngươi có thân phận gì mà lại dám nói chuyện với ta như thế.


Mộc Dịch gầm lên một tiếng khiến cho thần sắc Tề Vân Kiêu cứng đờ, đôi mắt nhìn chằm chằm Mộc Dịch, hắn nói vậy có ý gì, chẳng lẽ Mộc Dịch còn có thân phận gì nữa sao? Lâm Phong cũng nhìn Mộc Dịch bên cạnh cười khổ, Mộc Dịch không nên xuất hiện a, hắn đã chuẩn bị dùng trận phù bác một hồi cuối cùng. Nhưng vào lúc này, Mộc Dịch lại nói với hắn một tiếng, khiến đôi mất Lâm Phong có chút cứng lại nhưng vẫn đáp lại Mộc Dịch một câu.


- Các hạ là ai?


Nghịch Trần Vũ Hoàng rất lạnh nhạt, cho dù xuất hiện thêm một người là Mộc Dịch thì Lâm Phong cũng trốn không thoát được, trung vị Hoàng mà thôi, không có cách nào ảnh hưởng tới đại cục, lúc này phải bắt lại Lâm Phong, bởi vì việc này có liên quan tới Vô Cực Cung.


- Ta là người như thế nào, ngươi mở to mắt, nhìn cho rõ đi.


Mộc Dịch lạnh lùng nói, lập tức trong tay của hắn xuất hiện một khỏa lệnh, bên trên có khắc một chữ to, khí!


- Khí?


Thần sắc Nghịch Trần Vũ Hoàng ngưng lại, nhìn chằm chằm vào lệnh hỏa diễm kia, nói:


- Các hạ là tông môn luyện khí?



- Người Thanh Đế Sơn, thiên cư góc, quả thật kiến thức hạn hẹp, lại không biết khí lệnh của ta, đánh bóng mắt chó của ngươi, xem cho rõ đi.


Giọng nói Mộc Dịch cuồng vọng, đem lệnh bài văng về phía Nghịch Trần Vũ Hoàng khiến cho Nghịch Trần Vũ Hoàng rốt cuộc động dung, nghe giọng Mộc Dịch thì hắn tựa hồ là một đệ tử rất cường thịnh của luyện khí tông môn. Không chỉ có thần sắc Nghịch Trần thay đổi mà ánh mắt mọi người chung quanh cũng lộ ra cảm giác hứng thú, chuyện hôm nay thật sự càng ngày càng hứng thú rồi, lại xuất hiện một bước ngoặt mới, Mộc Dịch vậy mà lại là đệ tử mạnh mẽ của đại tông môn. Nghịch Trần Vũ Hoàng nhìn chằm chằm lệnh bài, cẩn thận ngắm nhìn, trong đầu bắt đầu suy tư khu vực xung quanh có một luyện khí tông môn cường thịnh. Tông môn luyện khí kêu to vô cùng, so với tông môn trận đạo như Thần Đạo Cung thì ít hơn, bởi vậy tại khu vực xung quanh Thanh Đế Sơn căn bản không có, chỉ có mấy khí tông nhỏ không có thành tựu gì, còn khí tông cường đại chân chính, nội tình vô cùng đáng sợ, nếu không, bọn hắn có thể luyện khí, lại không nhất định báo được, hơn nữa nhân mạch của tông môn luyện khí cũng vô cùng rộng lớn, bởi vậy trên đại lục, phàm khí tông lợi hại đều có cực ít người dám tới trêu chọc, hắn không thể không thận trọng.


- Bạo!


Trong miệng Mộc Dịch phun ra một câu, lệnh bài trong tay Nghịch Trần Vũ Hoàng đột nhiên phóng ra một cỗ khí tức khác thường khiến cho thần sắc Nghịch Trần Vũ Hoàng đại biến, thế nhưng khí khiến biến mắt thì sương mù trong nháy mắt bao phủ Nghịch Trần Vũ Hoàng, lập tức tiếng bạo phá kinh khủng cuồn cuộn không ngừng, mà cùng lúc đó Lâm Phong đằng kia cũng bóp nát một trận phù bên trong da cuốn có ẩn chứa lực lượng pháp tắc, không gian biến hóa, hai người biến mất cách xa mấy vạn mét.


- Không ổn rồi.


Thần sắc đám người đại biến, trúng kế rồi.


- Đuổi theo.


Tề Vân Lôi điên cuồng hét lên một tiếng, một hàng người đồng thời lao ra ngoài, Nghịch Trần Vũ Hoàng cũng là cường giả trung vị Hoàng nên tốc độ cũng cực kỳ nhanh, hơn nữa Lâm Phong không ngừng bóp vỡ trận phù, không ngừng kéo dài khoảng cách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play