Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1607 - Chạy Trời Không Khỏi Nắng


...

trướctiếp

Đám người nhìn thấy Lâm Phong đi về nơi đóng quân của Tề Thiên Bảo để giết người thì không khỏi hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.


- Chặn hắn lại cho ta.


Lực lượng hư không pháp tắc trên người Đông Hoàng vô cùng đáng sợ, bước chân ra, nhất bộ nhất hư không.


- Bạo!


Thủ chưởng Lâm Phong bóp nát một trận phù cùng lúc đó, thân thể của hắn biến mất không thấy gì nữa, hoành khóa một khoảng cách, trực tiếp xuất hiện trước mặt Tề Thiên Hành. Trận phù lấy lực lượng hư không mà khắc họa ra trận phù hư không, nhưng bởi vì sử dụng đúng lực lượng bí truyền nên khoảng cách Lâm Phong vượt qua rất ngắn. Tề Thiên Hành thấy Lâm Phong xuất hiện trước mặt mình, thần sắc cứng đờ, lập tức một đôi đồng tử ma đạo lạnh như băng nhìn xuyên thấu vào đôi mắt hắn, trong ma đạo có sáp nhập tử vong và trớ chú ma đạo đã đánh tan ý chí hắn, thủ chưởng đánh về phía hắn.


- Hư không phá toái.


Cực hạn công kích bí truyền của Tề Thiên Hành oanh giết về phía Lâm Phong, trên đại thế giới không như Bát Hoang có thể xé rách hư không, nhưng uy lực của cực hạn bí truyền cũng vẫn vô cùng đáng sợ.


- Đại địa nứt ra!


Lâm Phong cũng đánh ra một quyền va chạm với quyền của Tề Thiên Hành, tiếng vang xuy xuy truyền ra, thủ chưởng của Tề Thiên Hành vỡ tan, thậm chí cánh tay hắn cũng bị xé rách, Lâm Phong đã hạ thủ lưu tình lắm rồi, bằng không một kích này đủ khiến hắn trực tiếp mạt sát, Lâm Phong ở tiểu thế giới của Vô Cực đế cung đã từng giết một vô địch Tôn chủ mạnh hơn Tề Thiên Hành rất nhiều.


- Lâm Phong.


Đông Hoàng nộ khiếu mà đến, Tề Thiên Hành phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể lui về phía sau, lại phát hiện lực lượng đại thế nghìn lần đã gắt gao giam cầm thân thể hắn, lập tức một đại thủ chế trụ đầu của hắn, mắt hắn chỉ thấy đôi đồng tử ma lạnh như băng của Lâm Phong. Hắn là vô địch Tôn chủ, đã từng khiến Lâm Phong không có một chút sức chống cự, bị hắn lưu đày, vậy mà hôm nay, Lâm Phong lại xé rách cánh tay của hắn, khống chế tánh mạng của hắn trong tay. Đông Hoàng, Tề Hoàng, Tề Vân Thịnh và Kim Thần Quân bao vây tứ phía xung quanh Lâm Phong, nhìn chằm chằm hắn, trên người gia hỏa này lại còn có trận phù có thể di chuyển hư không vô cùng khó chơi, những trận phù phá diệt kia có ẩn chứa lực lượng pháp tắc có thể uy hiếp đến tính mạng bọn họ.


- Buông hắn ra.


Đông Hoàng gầm lên một tiếng, sát ý mạnh mẽ đến cực điểm. Thủ chưởng Lâm Phong bao trùm trên đầu Tề Thiên Hành, đồng tử ma đạo lạnh như băng nhìn chằm chằm Đông Hoàng, cười lạnh nói:


- Buông ra, Tề Thiên Hành hắn còn không có phân lượng có thể khiến ta bình yên rời khỏi đây, nếu không, ta có lẽ sẽ cân nhắc.



- Đã vậy chi bằng để hắn chết đi.


Ma ý tàn sát bừa bãi, ma hỏa kinh khủng lượn lờ trên thủ chưởng của Lâm Phong.


- Không.


. . Tề Thiên Hành gào rú một tiếng, thân thể của hắn bắt đầu đốt cháy, lộ ra thần sắc tuyệt vọng, hắn cứ như vậy mà chết sao, hắn nhớ tới ngày đó tại Bát Hoang Tề gia, hạng gì phong quang, nếu như mình một mực ở lại Bát Hoang thì tốt rồi. Mắt Đông Hoàng và Tề Hoàng như muốn nứt ra, thân thể cũng đều khẽ run.


- Giết.


Thân thể Đông Hoàng chuyển động, Tề Thiên Hành chết chắc rồi, hắn cũng không cố kỵ chút nào rồi. Ong! Lâm Phong nhanh như gió, lúc này đây mọi người đều đang dung ánh mắt kinh hãi và soi mói nhìn hắn, Lâm Phong lại đi thẳng về phía Đông Hoàng khiến cho thần sắc đám người hung hăng co quắp, Lâm Phong hắn điên rồi sao, Đông Hoàng là cường giả trung vị Hoàng, Lâm Phong muốn lấy thân thể tu vi Tôn Vũ để chống lại trung vị Hoàng?


- Không thể giết.


Lúc này, Tề Vân Lôi rống lên một tiếng khiến cho thần sắc Đông Hoàng cứng đờ, hắn thiếu chút nữa đã quên vừa rồi dặn Tề Vân Lôi, chính thức nhất thiết động sát cơ.


- Không thể giết thì cũng phải phế ngươi.


Trong lòng Đông Hoàng lạnh giá nhưng không thể lấy mạng Lâm Phong, vậy lưu lại một Lâm Phong phế vật cũng được. Lâm Phong đã vọt tới trước mặt Đông Hoàng, áp súc Đại Thủ Ấn hư không của Đông Hoàng không thể giết Lâm Phong, hắn nhất định phải khống chế cường độ sức lực số lượng, hắn vốn định trực tiếp đánh chết Lâm Phong, bất hòa tiếp xúc với Lâm Phong, dù sao lực công phá trận phù của Lâm Phong rất đáng sợ.


- Bạo!


Lâm Phong điên cuồng hét lên một tiếng, trong thân thể hắn phảng phất như có một ảo ảnh xông lên, đồng thời bóp nát một trận phù khác khiến cho thân hình trong chớp mắt bay về phía hư không. Ầm ầm! Hủy diệt phong bạo tàn sát bừa bãi, Đông Hoàng ở ngay bên cạnh lực lượng phá diệt kinh khủng xoáy lên một trận cuồng phong, một tiếng kêu gào truyền ra, mang theo sự thê lương mà Lâm Phong phảng phất như bạo liệt mất.


- Chuyện gì đã xảy ra, hai Lâm Phong?


Thần sắc đám người ngưng tụ, vừa rồi người tay cầm trận phù va chạm với Đông Hoàng không phải hư ảnh mà là người thật, nếu không không thể nào đụng nhau với Đông Hoàng mà trận phù lại nổ tung được. Lúc này trên không có Đông Hoàng và cũng có một Lâm Phong.


- Ông!


Lâm Phong tiếp tục đè xuống, lại một trận phù chế trụ đầu ngón tay của hắn, lúc này khóe miệng Lâm Phong đã có một vệt máu tươi, trên lưng cũng đổ rất nhiều mồ hôi, một kích vừa rồi quá nguy hiểm, chỉ cần công kích tới gần Đông Hoàng thêm một chút nữa đã có thể đánh vào thân thể hắn khiến hắn trở thành một tên phế nhân.


- Cút.


Đông Hoàng cuốn ống tay áo lên, cuồng phong tàn sát bừa bãi, Lâm Phong lại bóp nát một trận phù, thân ảnh lần nữa biến mất tại chỗ, còn Đông Hoàng giờ phút này hắn đã mất một cánh tay, dù sao cánh tay của hắn chỉ là huyết nhục chi khu, không chịu nổi lực phá của trận phù.


- Trung vị hoàng, mất một cánh tay.


Thần sắc đám người cứng ngắc, trong lòng run nhè nhẹ, bọn Kim Thần Quân thậm chí không dám đi công kích Lâm Phong nữa rồi, Đông Hoàng vừa rồi quá sơ suất, hắn vốn định đánh chết Lâm Phong nhưng lại nghe được tiếng kêu của Tề Vân Lôi nên mới không khuếch tán đợt công kích mà ngưng lại để cho mình bị khống chế, chuẩn bị phế Lâm Phong, Lâm Phong cầm trận phù trong tay đi đến, Đông Hoàng không tránh đi, hắn cho rằng Lâm Phong không dám va chạm với hắn, bởi vì một khi va chạm lực lượng hủy diệt của hắn sẽ xâm nhập vào cơ thể Lâm Phong nhưng Lâm Phong trong một khắc đó ngược lại lại dung tốc độ nhanh hơn trực tiếp va chạm với hắn khiến hắn muốn phản ứng lại cũng không kịp rồi, hơn nữa đó tựa hồ không phải Lâm Phong bản tôn mà chỉ là hóa thân của hắn.


- Một đám phế vật, các ngươi thân là cường giả Vũ Hoàng, đánh xa cũng đủ lấy mang hắn đã trấn áp.


Tề Vân Lôi đang đại chiến với một vị cường giả, thấy người bên cạnh còn chậm chạp không tới chỗ Lâm Phong, lạnh lùng quát to một tiếng, quá vô dụng. Sắc mặt bọn người Kim Thần Quân đều không được tốt, bọn hắn đương nhiên biết đánh xa nhưng Lâm Phong cũng nắm trong tay lực lượng đại thế nghìn lần, lấy thế áp hắn vô dụng, mà dùng công kích thì lại quá mạnh mẽ bọn hắn sợ sẽ giết chết Lâm Phong mất, quá yếu thì lại không có hiệu quả, hơn nữa trên người Lâm Phong có rất nhiều trận phù, những trận phù này đều là do Tề Thiên Bảo hắn và mấy đại thế lực cung cấp tài liệu, giờ phút này trong lòng bọn họ hối hận a.


- Phong tỏa phương vị.


Tề Vân Thịnh lạnh nhạt nói, lập tức mấy vị Vũ Hoàng bay lên, phong tỏa Lâm Phong bên trong. Mắt Lâm Phong lạnh như băng mang theo hàn mang quét qua đám người, bước chân không chút lưỡng lự đạp bước ra ngoài, khá tốt lần này phần đông cường giả Hạ Thiên Bảo và Cổ Thiên Bảo tới có thể giúp hắn chống lại một số người, mặt khác, trên người hắn cũng chuẩn bị rất nhiều trận phù, nếu không hắn không cách nào có thể chu toàn đám chúng Hoàng, Đông Hoàng thân là trung vị Hoàng có thể trực tiếp ra tay bắt hắn nhưng hắn dùng trương pháp tắc da cuốn để khắc họa trận phù phá diệt hủy đi một cánh tay Đông Hoàng. Lúc này đây, Lâm Phong lao thẳng về phía Tề Hoàng. Tề Hoàng thấy Lâm Phong tới thần sắc cứng đờ, trong nội tâm thậm chí có ý kiêng kị, ngay cả cánh tay phụ thân hắn Đông Hoàng cũng đã bị Lâm Phong hủy rồi, nếu như bị trận phù của Lâm Phong công kích thì rất có khả năng hắn sẽ mất mạng. Khi hắn còn đang do dự Lâm Phong đã đi tới bên canh hắn như một cơn gió, cảnh này khiến thần sắc Tề Hoàng run lên, thân thể lui về phía sau, đối mặt với Lâm Phong, hắn vậy mà lại lui bước.


- Phế vật.


Tề Vân Thịnh tức giận mắng một tiếng, Tề Hoàng không khỏi cũng quá uất ức, mặc dù không va chạm với Lâm Phong cũng có thể ngưng công kích đối kháng Lâm Phong, chỉ trong nháy mắt, bọn hắn đã đến đầy đủ rồi. Tề Hoàng không có tạo thành bất kỳ trở ngại nào đối với Lâm Phong cả, lập tức chỉ thấy Lâm Phong vọt tới biên giới không gian tù lao, đồng thời ấn xuống hai đạo trận phù, mà thân thể của hắn cũng lập tức điên cuồng thối lui. Uy lực phá diệt hung hăng đánh lên trên khiến cho không gian tù lao bị dao động xuống.


- Trận đạo của Tề Vân Lôi quả nhiên cũng rất mạnh.


Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, vậy mà lại không phá được, lúc này Đông Hoàng và Tề Vân Kiêu đã đến, Tề Vân Kiêu gầm lên một tiếng, chưởng ấn kim sắc hư không mãnh liệt cách không lao thẳng về phía Lâm Phong nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Lâm Phong hiện lên cũng cực kỳ nhanh, nhưng Tề Vân Thịnh lại lần nữa hư không một trảo, trong không gian phảng phất như đều có xuất hiện màn sang hư không bao phủ Lâm Phong bên trong.


- Phá.

..! Lâm Phong đánh một quyền lên phía trên màn sáng, tiếng vang thanh thúy truyền ra, màn sáng đã bị phá bỏ, Lâm Phong bước ra, mà lúc này Đông Hoàng lại đến, một cánh tay khác chém ra quyền mang phép tắc đáng sợ, khắp hư không đều đang rung chuyển, lúc này đây hắn xuống tay độc ác, loại công kích này đủ để đánh chết Lâm Phong, nhưng hắn tin rằng trên người Lâm Phong vẫn còn trận phù. Quả nhiên, Lâm Phong lại một lần nữa bóp nát một trận phù ẩn chứa lực lượng không gian, thân ảnh biến mất không thấy, đồng thời bên ngoài khắp hư không tù lao lại xuất hiện hai vị áo đen phát ra từng đạo công kích cường hoành điên cuồng oanh kích màn sáng, rốt cuộc không gian tù lao cũng biến mất, Lâm Phong xông về vòm trời, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.


- Ngươi còn muốn đi ra ngoài sao?


Trong con ngươi Đông Hoàng đều là sát ý, tốc độ của hắn so với Lâm Phong nhanh hơn, nháy mắt đuổi kịp cản Lâm Phong lại. Nhưng cơ hồ cũng cùng lúc đó một người áo đen đã chặn hắn lại, không chỉ có hắn, Tề Vân Thịnh và người tới truy kích Lâm Phong đều bị ngàn vạn quyền giết chóc trong hư không bùng nổ bức bách lui lại phía sai, mà Lâm Phong thì điên cuồng bỏ chạy. Lần này Hạ Thiên Bảo và Cổ Thiên Bảo quả thật hao tốn đại lực khí để cứu hắn, theo bọn hắn nghĩ, cứu Lâm Phong, không chỉ có thể có được hai bộ trận đạo, đồng thời còn khiến Tề Thiên Bảo bọn hắn có nhiều cơ hội trở thành một địch nhân trong tương lai hơn thì cớ sao mà không làm, đó là lý do bọn hắn xuất động nhiều cường giả như vậy. Mắt Tề Vân Lôi lạnh như băng quét qua Lâm Phong đang chạy thục mạng, khóe miệng mang theo ý cười lạnh như băng, trốn? Trốn đi đâu. Lúc này, trước mặt Lâm Phong xuất hiện vài bóng người mặc trường bào khiến cước bộ của hắn ngừng lại, khí tức trên người bọn họ cường hoành lan rộng, so với Đông Hoàng còn đáng sợ hơn, ép hắn không thở nổi. Mà phía trước cách đó không xa, Lâm Phong còn nhìn thấy một người, Nghịch Trần của Thanh Đế Sơn!


- Thanh Đế Sơn!


Đám người cũng đều nhìn thấy người này, thần sắc khẽ run lên, không nghĩ tới chuyện lần này không ngờ nhanh quay ngược trở lại như vậy, Lâm Phong xong rồi, Thanh Đế Sơn cũng ra mặt rồi! Con ngươi Lâm Phong rất lạnh, lấy thực lực của hắn vốn chạy trời không khỏi nắng, nhiều Vũ Hoàng như vậy hắn căn bản không có năng lực chống cự, tất cả đều dựa vào hai Thiên Bảo và trận phù mình tranh được sinh cơ, nhưng bây giờ Thanh Đế Sơn không thể nghi ngờ đã hủy diệt sinh cơ của hắn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp