Lúc này Tề Vân Lôi là người lo lắng nhất, lần này để không có chút sơ hở hay sai sót nào khi bắt Lâm Phong nên hắn đã mời Thanh Đế Sơn đến, ngày đó sau khi Tề Hoàng nói Mộc Ân chính là Lâm Phong, hắn nhìn thoáng qua thần niệm Tề Hoàng truyền lại cho hắn diện mạo của Lâm Phong, hắn khiếp sợ phát hiện, Mộc Ân cũng chính là Lâm Phong người Đế cung chủ muốn tìm.
Chuyện này quan hệ quá lớn nên hắn tự đến Thanh Đế Sơn một lần, mời Nghịch Trần đến chuẩn bị vô cùng cẩn thận, nhưng Mộc Dịch vậy mà lại tính toán lên Nghịch Trần, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy Mộc Dịch đã dẫn Lâm Phong đang phát động trận phù bỏ chạy. Lúc này khi Mộc Dịch và Lâm Phong điên cuồng, Mộc Dịch biết rõ một khiến đối với Nghịch Trần Vũ Hoàng không có quá nhiều tác dụng, hơn nữa uy lực bạo phá kia cũng không khiến Nghịch Trần Vũ Hoàng ngủ được trong bao lâu, bọn hắn phải thoát được trước khi đám người Nghịch Trần Vũ Hoàng đuổi đến, nếu không một khi Nghịch Trần Vũ Hoàng đến rồi, bọn hắn cũng không còn cơ hội nữa.
- Đừng keo kiệt trận phù.
Mộc Dịch nói với Lâm Phong, cuồng bá cương phong diễn tấu trên người hai người, Lâm Phong có cảm giác như là đao tước vậy vô cùng đau đớn, hắn đương nhiên biết lúc này không thể keo kiệt trận phù, để bảo vệ tánh mạng phải sử dụng trận phù có thể khiến cho tốc độ của bọn hắn không ngừng nhanh hơn, từ khi khấc trận phù cho đến nay, bây giờ rốt cuộc cũng phát huy tác dụng rồi.
- Ở đây!
Lâm Phong kéo Mộc Dịch đến một chỗ khác, một tiếng bạo vang ầm ầm truyền tới, kia là khu vực phế tích, bước chân Lâm Phong và Mộc Dịch chà đạp xuống đất trong nháy mắt tất cả phế tích đều nổ tung, cũng cùng lúc này ánh hào quang phát sáng lên, lực lượng hư không bao phủ thân thể hai người, lập tức thân ảnh của bọn hắn biến mất.
- Trận Pháp Truyền Tống.
Đám người tới truy kích thần sắc ngưng tụ, lập tức phát hiện nơi xa có chấn động, quát:
- Chỗ đó.
Lúc này Lâm Phong và Mộc Dịch lại đạp lên một trận pháp, thân ảnh lại một lần nữa biến mất liên tục mấy lần, Nghịch Trần Vũ Hoàng đã đuổi tới rồi, giờ phút này trường bào của hắn có chút mất trật tự, tóc cũng có chút rối, sắc mặt khó coi lạnh như băng.
- Người đâu?
Nghịch Trần gầm lên một tiếng, một hàng người trước mặt hắn đứng ở hư không hai mắt nhìn nhau, mất dấu, Lâm Phong vậy mà ngay trước mắt bọn hắn sử dụng trận pháp liên hoàn, liên tục mấy lần sau đó, bọn hắn cũng không có cách nào tiếp tục khống chế Mộc Dịch và Lâm Phong.
- Có lẽ hướng kia.
Tề Vân Kiêu chỉ vào một chỗ, Nghịch Trần Vũ Hoàng không có thời gian trách tội bọn hắn, trực tiếp đuổi theo về hướng đó, lúc này có một người mặc trường bào màu đen, trên người có bí truyền gió nhàn nhạt chấn động đang đạp bộ về hướng bên này, đi tới nơi cách trước mặt bọn họ không xa nhưng lại không có ai chú ý tới, toàn bộ lực chú ý của bọn hắn đều tập trung vào việc đuổi theo Lâm Phong, ai sẽ lại đi chú ý tới một người đi đường? Không lâu sau, Nghịch Trần Vũ Hoàng trở về bên này, sắc mặt có chút tím, không tìm được, xuất động nhiều cường giả như vậy chỉ để vây khốn một người Tôn Vũ, võ tu Thanh Đế Sơn còn có Nghịch Trần hắn thậm chí cũng tự mình xuất động vậy mà lại để cho hấn ngay dưới mí mắt mình chạy thoát, chưa nói tới việc Lâm Phong đào tẩu, nói đến người khác, bọn họ sẽ cảm thấy bọn hắn thế nào? Sỉ nhục, vô cùng nhục nhã.
- Đại Chu Tiên Cung, hãy phong tỏa đường ra tất cả giao lộ khu vực Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo, một con kiến cũng không được bước ra ngoài một bước, đồng thời bây giờ lập tức đi tới Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo, kể cả Đại Chu Tiên Cung, quan bế và thông đạo Hoãn Trùng khu, một ngày sau sẽ lại cho đi, hôm nay chỉ cho phép đến Hoãn Trùng khu, không được ra ngoài.
Nghịch Trần Vũ Hoàng lạnh lùng nói, bây giờ bọn hắn vẫn đang trong Hoãn Trùng khu nên phải lập tức quan bế tất cả cửa thông đạo, bắt rùa trong hũ, mặc dù Lâm Phong có thuật Dịch Dung cường đại thì cũng phải vây hắn trong Hoãn Trùng khu này, ai đến cũng phải kiển tra nghiêm ngặt, Thanh Đế Sơn không gánh nổi người này, hơn nữa đây còn được Vô Cực Cung nhờ vả, chút quan hệ cơ hội này làm sao có thể bỏ qua.
- Còn không mau đi, các ngươi lập tức đi tới gác các cửa khẩu trước, một người cũng không được phép bỏ qua.
Nghịch Trần Vũ Hoàng thấy những người này không có phản ứng, mắng chửi một tiếng, lập tức bọn hắn mới nhao nhao bay lên, không sai, bây giờ bọn hắn trước hết đi tới canh chừng vị trí khuyết khẩu, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào chín tòa chủ thành, có mệnh lệnh của Nghịch Trần Vũ Hoàng, đại khả tiền trảm hậu tấu, mặt khác cũng đồng thời thông báo cho người của Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo đến gác.
- Ta sẽ đi gác lối vào Đại Chu Tiên Cung.
- Ta tới Dược Vương Tiên Cung.
- Ta tới Tề Thiên Bảo.
Thế lực ba nơi này đều có người tới, bọn hắn phân phối rất tốt, mà một vài võ tu Thanh Đế Sơn và những cường giả kia tức thì phân phối đi đến gác khuyết khẩu sáu tòa chủ thành khác. Lâm Phong và Mộc Dịch lại một lần nữa thay đổi khuôn mặt, hơn nữa phương hướng Lâm Phong hành tẩu không phải Đại Chu Tiên Cung, cũng không phải chủ thành của Hạ Thiên Bảo mà là thủ thành của Tề Thiên Bảo khiến Tề Thiên Bảo không lường trước được nhưng khi hắn đi tới Hoãn Trùng khu và khuyết khẩu duy nhất của Tề Thiên Bảo thì thấy Tề Vân Kiêu đã đến, mang theo rất nhiều người chắn bên ngoài, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tới Hoãn Trùng khu bước vào Tề Thiên Bảo nửa bước.
- Động tác thật nhanh.
Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, không nghĩ tới những người này vậy mà đã phong kín đường đi đến chủ thành của Tề Thiên Bảo. Ba ngày qua, hắn đã tại rất nhiều nơi không người sử dụng liên hoàn Truyền Tống Trận, như vậy mới có cơ hội có được một tia hi vọng, cắt đuôi đám người đuổi theo, đương nhiên nếu như không có Mộc Dịch hỗ trợ thì không có khả năng, cục diện hôm nay Lâm Phong thật không kịp chuẩn bị, hắn thật không ngờ đối phương sẽ xuất động lực lượng cường đại như vậy để đối phó hắn.
- Đường thông suốt tám tòa chủ thành khác chẳng lẽ cũng phong tỏa rồi hay sao?
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, lập tức đi tới khuyết khẩu một tòa chủ thành gần đó, khi Lâm Phong đến quả nhiên phát hiện đã bị ngăn chặn, chỉ cho phép đến khu vực này chứ không cho phép ra ngoài khu vực này. Điều này khiến cho Lâm Phong chau mày lên, chín tòa chủ thành đã bị phong tỏa toàn bộ, ngăn hắn ở Hoãn Trùng khu này, tuy rằng Hoãn Trùng khu rất rộng lớn nhưng nếu như đối phương quyết định bắt bằng được thì rất có thể sẽ tìm ra hắn. Chỉ cần Nghịch Trần Vũ Hoàng ra lệnh một tiếng để tất cả mọi người rời khỏi khu vực khuyết khẩu này rồi canh giữ cẩn thận ở kia thì có thể sẽ tìm ra được hắn.
- Chỉ có thể đợi.
Lâm Phong nói một câu, thần sắc không xem trọng, thậm chí trên không, không ngừng có bóng người ngự không qua lại, tựa hồ như đang tìm kiếm cái gì vậy và hiển nhiên là tốn công vô ích. Thời gian chậm rãi trôi qua, người ở khu vực này đều rất im lặng, không thể đi ra ngoài nhưng bọn hắn cũng không có ý kiến quá lớn, dù sao sớm muộn gì cũng được đi, Lâm Phong gây ra động tĩnh ở nơi đóng quân Tề Thiên Bảo lớn như vậy, tin tức trong nháy mắt tịch quyển chỉnh khu vực, bây giờ không ai là không biết. Nhưng Tề Thiên Bảo không tiếp tục lấy mấy người Viên Phi ra uy hiếp Lâm Phong, nguyên nhân có không ít, thứ nhất uy hiếp Lâm Phong nếu như Lâm Phong đi thật, lần sau sẽ dẫn người Yêu Dạ Đảo tới đồ sát hậu nhân Tề Thiên Bảo hắn, như vậy sẽ là một đại tai nạn; thứ hai đúng như Lâm Phong nói, lần thứ hai hắn sẽ không xuất hiện, việc này có một lần đủ rồi, ngoài ra nếu Tề Thiên Bảo lại làm như vậy thì thể diện cũng không nhịn được. Ngày hôm nay rốt cuộc cũng trôi đi, ngày hôm sau quả nhiên có lệnh truyền tới, chín chủ thành của Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo bắt đầu cho đi rồi, nhưng phải xếp hàng mới được phép đi, thậm chí trong bảy ngày nhất định phải rời khỏi, cho dù kẻ nào cũng không được phép ở lại khu vực này. Sau khi nghe được tin tức này Lâm Phong chỉ bình tĩnh cười, quả nhiên, phương pháp kia nói phiền toái cũng phiền toái nhưng không thể nghi ngờ là rất hữu hiệu, trong thời gian bảy ngày có thể khiến khu vực này trở nên trống không rồi. Lâm Phong không đi đâu cả vẫn luôn một mực an tĩnh trong một căn phòng của quán trọ khắc họa trận phù, lộ ra vẻ đặc biệt kiên nhẫn. Lối vào thông suốt chủ thành Tề Thiên Bảo, Nghịch Trần Vũ Hoàng ở tại chỗ này, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn đám người bên dưới, nhìn từng người một đang bị kiểm tra, bây giờ chín khuyết khẩu đều có rất nhiều cường giả, chỉ chờ Lâm Phong xuất hiện, bọn hắn đương nhiên sẽ không cho rằng Lâm Phong chỉ biết tới chủ thành của Đại Chu Tiên Cung, bất kể một tòa chủ thành nào đều có thể. Mà bên Bất Chu Sơn, ở một nơi xa xôi, trong hư không có một yêu thú phi hành to lớn, trên người có lực lượng pháp tắc gió đáng sợ, những nơi đi qua, có một cỗ cơn lốc phong xuất hiện, mà trên lưng rộng lớn của nó có một đạo bòng người áo đen, một bóng người mặc áo bào đỏ xinh đẹp, một yêu viên cực lớn cùng với một đám các loại yêu thú, phương hướng bọn hắn đi tới chính là chủ thành của Đại Chu Tiên Cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT