Lúc này Đông Hoàng đi lên trước một bước, ánh mắt nhìn mọi người tứ phía, Lâm Phong am hiểu thuật dịch dung, hiện tại rất có thể đã trà trộn vào trong đám người.


- Lâm Phong, ta biết rõ ngươi đã đến, tự mình đi ra đi.


Giọng nói của Đông Hoàng truyền khắp tám phương, mọi người đều có thể nghe được rõ ràng. Gió nhẹ khẽ lay động vạt áo trường bào Đông Hoàng, trên mặt hắn hiện lên ý cười lạnh lộ ra vài phần khí tức âm lãnh, nếu Lâm Phong không tự đi ra thì hắn sẽ cho Lâm Phong thấy cảnh sư huynh đệ hắn tự tàn sát lẫn nhau.


- Mê Thần Quân.


Quay người lại, Đông Hoàng khẽ khom người với người mang mặt nạ Mê Thần Quân phía sau, đôi mắt Mê Thần Quân rơi trên người đám Viên Phi bên cạnh Đông Hoàng, nói:


- Bốn người các ngươi đối chiến song song cho đến khi nào có một người chết mới được ngưng chiến.


Bốn người Viên Phi khóe miệng hung hăng co quắp, mắt nhìn đối phương, bọn hắn biết rất rõ ràng điều này rất tàn khốc nhưng đối với mệnh lệnh của Mê Thần Quân bọn hắn không có cách nào chống lại, tuyệt đối phục tùng đã được khắc vào trong linh hồn bọn hắn. Tề Vân Kiêu, Đông Hoàng, Tề Hoàng, Kim Thần Quân đứng tại tứ đại phương vị, canh giữ bên cạnh bốn người, ai nấy ánh mắt đều lạnh lùng, chờ đợi họ bắt đầu tự tàn sát lẫn nhau.


- Xem ra Lâm Phong sẽ không tới.


Đám người thầm nghĩ trong lòng, vốn bọn hắn cho rằng, khả năng Lâm Phong tới rất nhỏ, người chết đèn tắt, mạng cũng mất thì nói gì tới võ đạo, nói gì tới ân cừu và đại nghĩa chứ. Trên không mênh mông của Tề Thiên Bảo cường giả xếp thành hàng san sát nhau nhưng xem ra đều đi một chuyến uổng công rồi. Ngay lúc này, trong đám người có một bóng người chậm rãi bay lên không, người này một thân trường bào tịch bạch y, sắc mặt tuấn lãng, tóc dài màu đen theo gió khẽ bay, khi bước chân ra trường bào cũng phát ra tiếng vang phần phật.


- Lâm Phong, quả nhiên là ngươi.


Trong mắt Tề Hoàng có sát ý bắn ra, bọn hắn phỏng đoán quả nhiên không có sai, Mộc Ân chính là Lâm Phong.


- Lâm Phong, Chu Thiên Khiếu ta giết chết ngươi.


Chu Thiên Khiếu nổi giận gầm lên một tiếng, thật sự là Lâm Phong, hắn vậy mà phải khuất nhục quỳ xuống trước mặt Lâm Phong, sự sỉ nhục này phải dùng máu của Lâm Phong đến rửa sạch. Thần sắc đám người Tề Thiên Bảo và Dược Vương Tiên Cung đều ngưng tụ, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào bóng người xuất hiện trước mắt, thật sự là Lâm Phong.


- Ta đã đến rồi, Mê Thần Quân ngươi có thể cho bọn hắn miễn chiến được rồi.


Lâm Phong đứng đó, ánh mắt nhìn về Mê Thần Quân phía xa, mở miệng nói, Mê Thần Quân phất phất tay, nói:


- Tất cả đều lui về sau đi.


Trong miệng Viên Phi phun ra khí thô, đôi mắt to nhìn chằm chằm Lâm Phong, trong đó có chứa ý đỏ thẫm, hắn phảng phất có thể cảm giác được sự không cam lòng trong lòng mình, không cam lòng bị người khác khống chế, không cam lòng nhìn người từng là huynh đệ của mình chịu chết, nhưng lạc ấn linh hồn mạnh hơn tất cả, trong nội tâm không cam lòng nhưng hắn cũng chỉ có thể nghe lệnh, nhưng hắn không ngừng thở hổn hển, hai tay nắm chặt phát ra tiếng vang rang rắc thanh thúy. Không chỉ có Viên Phi mà tất cả bọn họ đều có thể cảm nhận được ý chí khuất nhục từ tận đáy lòng nhưng bọn hắn lại không thể phản kháng mệnh lệnh của Mê Thần Quân, lời nói của Mê Thần Quân đối với bọn họ mà nói là ý chỉ cao nhất.


- Ta rất kinh ngạc, Mộc Ân đại sư, vậy mà lại là ngươi, Lâm Phong.


Vũ Hoàng rây bạc trắng của Dược Vương Tiên Cung nhìn chằm chằm Lâm Phong, không lâu trước đó bởi vì đại trận của Lâm Phong mà bảy vị Vũ Hoàng của Dược Vương Tiên Cung đã bị chết, hắn cũng cảm nhận được sự uy hiếp mãnh liệt mà người gây nên tất cả chính là vị thanh niên do Vũ Hoàng kia vác trên người tới cầu hắn.


- Ngươi đã từng nói, có một ngày ngươi sẽ vào Dược Vương Tiên Cung, bây giờ nghĩ lại, hoàn toàn chính xác để cho ta nghĩ mà sợ, nguyên do lúc này đây, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi rời khỏi đây.


Sau lưng Lâm Phong những người đang quan sát kia, có không ít người đã bay lên trời phong tỏa hết đường lui của Lâm Phong, thế lực của tam đại thế lực, chừng hơn mười vị cường giả Vũ Hoàng, có thể thấy bọn họ có bao nhiêu cẩn thận, Lâm Phong cũng không có đường lên trời đâu.


- Các ngươi không lo lắng Yêu Dạ Đảo sẽ tời trả thù sao?


Ánh mắt Lâm Phong đảo qua đám người, lạnh lùng nói.


- Đương nhiên lo rồi nhưng chẳng lẽ chúng ta lại mặc cho ngươi mượn danh tiếng Yêu Dạ Đảo rồi muốn làm gì thì làm sao?


Đây là chuyện giữa chúng ta và Lâm Phong ngươi, nếu như Yêu Dạ Đảo chen chân thì Thanh Đế Sơn cũng sẽ không đứng ngoài quan sát. Tề Vân Lôi lạnh lùng nói:


- Lâm Phong, nếu ngươi bây giờ tự phế tu vi thì chúng ta sẽ tha cho ngươi không phải chết.



- Tự phế tu vi, chuyện cười.


Lâm Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về hướng Đông Hoàng và Tề Hoàng, nói:


- Các ngươi đoán ra ta đúng không?



- Lấy sư huynh sư đệ ngươi bức bách ngươi xuất hiện đúng là ý kiến của chúng ta, hiệu quả coi như cũng được.


Tề Hoàng nhìn chằm chằm Lâm Phong, lạnh lùng nói.


- Ngươi sẽ phải hối hận, hơn nữa cũng không quá lâu đâu.


Lâm Phong nhìn chằm chằm Tề Hoàng, đáp lại một câu lạnh như băng, lập tức hắn nhìn quét qua người khác, hai con mắt dần dần thay đổi trở nên đen kịt:


- Tề Thiên Bảo, các ngươi nghe cho rõ lời ta nói hôm nay, nếu như hôm nay ta bị các ngươi bắt lại thì cũng không có lời nào để nói, nhưng nếu như ta thoát được khỏi đây thì về sau các ngươi không được dùng thủ đoạn này để uy hiếp ta, mặc dù các ngươi uy hiếp ta cũng sẽ không lại xuất hiện lần thứ hai, nhưng ta sẽ để chư vị Yêu Hoàng của Yêu Dạ Đảo đưa ta tới Tề Thiên Bảo, hậu bối của Tề Thiên Bảo bất kể nam hay nữ, chỉ cần ai đi ra ta liền giết người đó.


Khi Lâm Phong nói một khí tức ma đạo đáng sợ vô cùng cường hoành điên cuồng phóng thích xông lên vòm trời, dường như muốn tranh phong cùng thiên địa:


- Hãy nhớ kỹ lời ta nói, ta nói được nhất định có thể làm được, đừng bao giờ hoài nghi lòng dạ độc ác của ta, ta tu ma đạo, ma vốn vô tình nên ta không muốn lại có lần tiếp theo.


Từng câu từng chữ đều băng lạnh đến thấu xương khiến cho rất nhiều người tâm thần ám run, ma ý mênh mông cuồn cuộn không ngừng nghỉ, ta tu ma đạo, ma vốn vô tình, không có ai hoài nghi quyết tâm của Lâm Phong, lúc này đây, hắn xuất hiện bởi vì Tề Thiên Bảo tung ra tin tức kia nên hắn nhất định phải xuất hiện, nhưng Lâm Phong hắn không có khả năng mãi mãi để mặc Tề Thiên Bảo tùy ý làm như thế, bởi vậy hắn phát ngôn bừa bãi, lần sau hắn sẽ không xuất hiện, chỉ biết giết chóc, đương nhiên, còn có thể có lần nữa sao? Dưới đội hình này Lâm Phong làm sao có thể đi được? Nơi này có gần 30 vị Vũ Hoàng, còn Lâm Phong chỉ có một mình, hơn nữa mặc dù có Mộc Dịch thì cũng mới chỉ có hai người, điều đó căn bản hắn sẽ phải chết, ma vốn vô tình, nhưng Lâm Phong thật sự vô tình sao? Đã vô tình thì sao lại xuất hiện vào lúc này chứ.


- Dưới tình thế như này mà ngươi còn nghĩ có thể thoát được sao?


Giọng Tề Vân Kiêu lạnh như băng, nói:


- Bắt hắn lại.


Lời vừa dứt, lập tức có vài vị Vũ Hoàng lao về phía Lâm Phong chuẩn bị bắt hắn. Oanh! Trong lúc đó nơi xa, có từng bóng đen bay lên trời, phân chia ra nhiều phương hướng, mỗi một phe đều có hơn mười vị cường giả, bọn hắn mặc đồng phục màu đen, áo đen bao phủ toàn bộ thân thể vào trong đêm đen, nhưng nếu như cẩn thận quan sát một chút sẽ phát hiện, trên người những người này màu sắc của áo đen có phân chia thành gam màu khác nhau từ nhạt đến đậm.


- Hả?


Thấy một màn này, thần sắc rất nhiều người ngưng tụ, Vũ Hoàng, khí tức trên người họ bùng nổ mãnh liệt, đều là Vũ Hoàng tại sao lại xuất hiện trong khu vực Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo, Lâm Phong làm sao có thể đủ hiệu triệu hơn hai mươi vị cường giả Vũ Hoàng xuất hiện.


- Ngăn bọn chúng lại cho ta.


Tề Vân Kiêu rống lên một tiếng, lập tức đám cường giả Vũ Hoàng bên kia từng người từng người đều phóng thích khí tức đáng sợ, lực lượng hủy diệt trong nháy mắt nổ tung trong hư không.


- Đi mau.


Một tiếng nói trầm thấp vang lên rơi vào trong tai Lâm Phong, nói Lâm Phong mau rời đi.


- Đi được không?


Tề Vân Kiêu và lão giả râu bạc trắng của Dược Vương Tiên Cung, còn có trung vị Hoàng của Đại Chu Tiên Cung đồng thời bước đến với tốc độ vô cùng nhanh, rất nhiều vị Vũ Hoàng trong thời khắc này đều đồng thời chuyển động xông lên, Đại Thủ Ấn trong hư không khấu trừ hướng về phía Lâm Phong, dây leo cường hoành bay thẳng về phía Lâm Phong, chưởng ấn thánh khí hoàng kim bao trùm dưới vòm trời như muốn mai táng hắn. Lâm Phong chỉ cảm thấy một cỗ khí tức đáng sợ đặt trên người mình, hơn nữa lực công kích long trời lở đất trên không kia có thể hoàn toàn triển áp hắn, thủ chưởng run lên lập tức ném ra một trận phù lên hư không, lực lượng Phá Diệt kinh khủng nháy mắt bùng nổ, hư không tràn ngập lực lượng hủy diệt.


- Tề Thiên Bảo làm chuyện tốt.


Cường giả Dược Vương Tiên Cung và Đại Chu Tiên Cung thấy một màn này trong long lập tức trở nên lạnh như băng, bọn hắn biết rõ, tài liệu chế tạo trận phù có chứa lực lượng pháp tắc, chính là thứ mà lần trước Tề Thiên Bảo muốn Lâm Phong đưa cho bọn chúng.


- Bạo!


Lâm Phong lại quăng một trận phù về hướng trước mặt mình, số lượng lực áp bách đáng sợ khiến cho toàn thân hắn đều có mồ hôi, sử dụng phong ngâm khiến thân thể hắn nghịch thế phi hành lui về phía sau, cũng lúc này rất nhiều người áo đen phá tan phòng ngự vây giết tới đây, trực tiếp đi tới trước mặt Lâm Phong, lực song quyền đánh ra như bài sơn đảo hải oanh sát.


- Đi.


Giọng nói trầm thấp mà khàn khàn lại lần nữa truyền ra nói Lâm Phong đi mau, đây là mục đích duy nhất bọn hắn tới đây lần này, đó chính là cứu Lâm Phong. Lâm Phong lui về sau nhanh như gió, đi, hắn muốn đối phương có thể tranh thủ một ít thời gian để hắn thể rời khỏi nơi này.


- Ngươi đi được rồi chứ.


Trên mặt đất, Tề Vân Lôi ngẩng đầu lên quát lạnh một tiếng, hai chân đạp mặt đất, lập tức quang vân xuất hiện, lực lượng hư không cường thịnh trong chớp mắt bày vẫy thiên địa, màn sang kim sắc bao trọn hư không bên trong, khu vực mênh mông này từ vô số đầu vân màu vàng kim óng ánhđan lại thành một tù lao, không gian tù lao giam cầm.


- Trận pháp, trong Tề Thiên Bảo cũng có đại sư trận đạo, trận pháp cường đại trước mắt này tuy rằng năng lực trận đạo của hắn không thể mạnh bằng Lâm Phong nhưng tu vi của hắn là trung vị Hoàng nên trận đạo khi khắc ra cũng chưa chắc đã yếu hơn so với trận đạo của Lâm Phong đâu.


Mọi người cũng đều bị tù lao bao phủ, trong long trở nên kinh hãi, Tề Thiên Bảo chuẩn bị quá đầy đủ lại còn bày ra trận đạo không gian tù lao trong không gian. Tù, tù. . . Tề Vân Lôi liên tục bước ra, màn sang hư không thay đổi cực kỳ vững chắc khiến cho con ngươi băng lãnh của Lâm Phong có chút run rẩy.


- Lâm Phong, ngày tận thế của ngươi đến rồi.


Một hàng người đi theo Đông Hoàng và Tề Hoàng xuất hiện bên cạnh Lâm Phong, sát ý trên người Tề Hoàng dũng hiện mãnh liệt, lực lượng pháp tắc chèn ép Lâm Phong.


- Phong ngâm!


Thân thể Lâm Phong nhanh như gió, lấp lóe đi nhanh về nơi đóng quân của Tề Thiên Bảo như một cơn gió phiêu hốt bất định.


- Chạy đi đâu.


Thủ chưởng của Đông Hoàng huyễn hóa ra một đại chưởng ấn hư không đáng sợ đánh về phía Lâm Phong, Lâm Phong cơ hồ trong một sát na kia trong bàn tay hắn văng ra một trận phù, hắn không thể chống lực lượng trung vị Hoàng, nháy mắt có thể bắt được hắn, lúc này Lâm Phong không có thể quý trọng trận phù nữa. Lâm Phong lấy tốc độ cực kỳ nhanh, đôi đồng tử ma lạnh như băng nhìn về phía xa khiến cho Tề Thiên Hành cảm giác thân thể có chút run rẩy, lạnh lẽo vô cùng, đồng tử ma đạo của Lâm Phong đang nhìn hắn, lộ ra sát cơ, hắn Tôn chủ vô địch Bát Hoang vậy mà đến nơi này ngay cả tư cách tham chiến cũng không có!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play