Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1601 - Cuộc đối thoại mạo hiểm


...

trướctiếp

Bọn người Yêu Vân Phong, Tề Vân Kiêu bước qua thiên kiều đi đến, chỉ thấy Mộc Dịch đang ở dưới tầng mây trùng điệp khắc trận pháp huyễn thuật, mà Lâm Phong thì lại không thấy bóng dáng đâu.


- Mộc Dịch đại sư.


Bọn người Tề Vân Kiêu đi ra phía trước, bọn hắn cũng không tới nhiều người, chỉ có Tề Vân Kiêu, Tề Vân Lôi, Tề Vân Thịnh, Kim Thần Quân và Tề Vũ Thần. Mộc Dịch quay đầu lại, thấy trong năm người có vài khuôn mặt xa lạ, con mắt di chuyển trên người bọn họ đánh giá.


- Mộc Dịch đại sư, ta giới thiệu với ngươi, đây là huynh đệ của ta Tề Vân Lôi và Tề Vân Thịnh, đây là hậu bối của ta Tề Vũ Thần.


Tề Vân Kiêu giớ thiệu với Mộc Dịch, cười nói:


- Xin hỏi Mộc Ân đại sư bây giờ có rảnh không?



- Các ngươi tìm Mộc Ân có chuyện gì không?


Trong long Mộc Dịch có chút giật giật, mở miệng hỏi.


- Huynh đệ của ta Tề Vân Lôi hắn cũng đam mê trận pháp, nghe nói về danh tiếng của Mộc Ân đại sư nên hắn đã cố ý ra ngoài để rèn luyện bây giờ trở về muốn gặp Mộc Ân đại sư, thuận tiện lãnh giáo một vài vấn đề liên quan tới trận đạo.


Tề Vân Kiêu không biểu lộ ra điểm gì khác thường, mỉm cười nói với Mộc Dịch.


- Thì ra như vậy, thế để ta giúp các ngươi hỏi một chút đi.


Mộc Dịch nhìn Tề Vân Lôi một chút, lập tức thân hình chuyển động tới bên ngoài gian phòng của Lâm Phong, nhẹ nhàng gõ cửa, lập tức nghe được bên trong truyền tới giọng của Lâm Phong:


- Mời vào.


Mộc Dịch đi vào phòng, Lâm Phong cũng vừa khắc xong một trận phù, đang cất đi, ánh mắt nhìn về phía Mộc Dịch.


- Mộc Ân, người của Tề Thiên Bảo có một vị am hiểu trận đạo tới, hắn muốn gặp ngươi.


Mộc Dịch nói với Lâm Phong, rồi lại tiếp tục nói:


- Người của Tề Thiên Bảo tới có ba khuôn mặt xa lạ, Tề Vân Lôi tu vi trung vị Hoàng, không biết lần này họ đến đây có mục đích gì.


Lâm Phong khẽ gật đầu, ra hiệu hắn đã hiểu, đứng dậy, nói:


- Nếu như là khách quý của Tề Thiên Bảo, ta đương nhiên muốn gặp rồi, chúng ta ra ngoài đi.


Hai người nhìn nhau khẽ gật đầu, mở cửa phòng đi ra ngoài.


- Mộc Ân đại sư.


Bọn người Tề Vân Kiêu thấy Lâm Phong đi tới, lập tức đều mỉm cười gật đầu với Lâm Phong, trên mặt không để lộ một chút hoài nghi nào.


- Vân Kiêu tiền bối tới đây có chuyện gì sao?


Lâm Phong cười hỏi, ánh mắt nhìn lướt qua ba người bên cạnh hắn, Tề Vân Thịnh và Tề Vũ Thần tất nhiên hắn nhận ra nhưng Tề Vân Lôi, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.


- Mộc Ân đại sư, đây là huynh đệ của ta Tề Vân Lôi, hắn cũng giống như đại sư đều nghiên tu trận đạo.


Tề Vân Kiêu chỉ vào Tề Vân Lôi nói, lập tức ánh mắt Lâm Phong di chuyển rơi vào người Tề Vân Lôi.


- Mộc Ân đại sư lấy uy lực Tôn Vũ khắc ra trận đạo có thể tiêu diệt được Vũ Hoàng, ta sao dám ở trước mặt đại sư bàn về trận đạo, lần này đến đây, chỉ là muốn được tiếp kiến một lần mà thôi.


Tề Vân Lôi vô cùng khách khí nói:


- Mộc Ân đại sư, ta nghiên tu trận đạo cũng đã có thời gian vài thập niên nhưng mà đối với một số trận đạo vẫn không có cách nào tiến bộ dần từng bước, Mộc Ân đại sư tuổi còn trẻ lại có tài nghệ như thế, không biết có thể chỉ điểm một chút cho ta được không, xem giúp ta khuyết điểm của trận đạo.



- Không dám nói chỉ điểm, ta chỉ dám nói giúp nhau so tài xác minh a, ngươi khắc một trận pháp đơn giản đi ta sẽ quan sát một phen.


Lâm Phong cũng không biết mục đích những người này đến đây nên chỉ đành cẩn thận ứng phó.


- Được, Mộc Ân đại sư mời ngồi.


Tề Vân Lôi chỉ vào ghế đá bên trong đình, Lâm Phong qua đó ngồi xuống, mà Tề Vân Lôi tức thì khắc họa văn lộ lên bàn đá, lấy tay khắc vân, kỳ lực hùng hồn, nhập thạch ba phần, nhất bút nhất hoa đều cứng cáp có lực, hơn nữa, đều lộ ra lực lượng hư không pháp tắc nồng nặc. Tề Vân Lôi khắc trận vô cùng cẩn thận, kiến thức cơ bản rất vững chắc.


- Đại trận đạo được ngưng tụ ra từ tiểu trận đạo, tiểu trận đạo thì lại từ Thánh văn tụ hợp lại với nhau mà thành, mà Thánh văn lại từ trận vân đan vào tổ mà thành, trận vân thì tại nhất bút nhất hoa, bởi vậy một trận đạo hoàn mỹ tất yếu mỗi nhất bút nhất hoa đều phải tinh diệu mới có thể phát huy ra uy lực của trận đạo uy lực, nhưng phải trải qua nhiều giai đoạn như vậy nên ta khắc trận đạo rất chậm, hơn nữa càng về sau càng khó có thể khống chế toàn cục, bị cảm giác muốn từ bỏ khống chế.


Trước mắt Tề Vân Lôi là một trận pháp nhỏ, từng ánh sáng vân đan vào phía hư không đằng kia, sau khi khắc xong hắn giương mắt lên nhìn về phía Lâm Phong, chờ Lâm Phong nhận xét.


- Tiền bối ngươi lý giải trận đạo không hề ta kém, nhưng đúng như ngươi nói như vậy, bởi vì ngươi khắc trận nhất bút nhất hoa, trước mặt có thể dễ dàng khống chế về sau trận đạo lướn hơn thì dần dần không khống chế được, cũng mang ý nghĩa trận pháp tiền bối khắc có tính cực hạn, chỉ có thể khi đạt tới trình độ nhất định, nếu không đại trận đạo nhất định vĩnh viễn không cách nào khắc họa được, đây là thiên phú cho phép, cái gọi quen tay biết việc, về sau sẽ có cải thiện đấy.


Lâm Phong cười nói, lập tức thủ chưởng mãnh liệt ấn xuống bàn đá, trong khoảnh khắc, từng đạo văn lộ đan vào nhau có tính liên quan đáng sợ, phảng phất như hồn nhiên thiên thành, khi Lâm Phong ấn vài đạo chưởng ấn xuống, từng đạo văn lộ đã đan vào nhau thành một tiểu trận đạo, hai trận pháp trên bàn đá gần như giống nhau chỉ có lực lượng khắc khác nhau, hơn nữa, trận pháp mà Lâm Phong khắc họa có sự thay đổi lớn về tính trôi chảy. Thần sắc Tề Vân Lôi cứng ngắc, lời Lâm Phong vừa nói đang nói cho hắn biết, ngươi không có thiên phú về lĩnh vực trận đạo, muốn thay đổi trở nên mạnh hơn cũng chỉ có thể thiên chuy bách luyện, dùng sự cần cù đi bù đắp cho thiên phú chưa tới, Tề Vân Lôi không muốn thừa nhận, nhưng thấy Lâm Phong ấn xuống vài đạo chưởng ấn tạo thành trận so với hắn hoàn mỹ hơn khiến cho hắn không thừa nhận cũng không được, chỉ cảm giác đã bị đả kích nặng nề, thậm chí giờ khắc này hắn cũng đã quên mục đích tới đây. Nhưng một lát sau Tề Vân Lôi đã khôi phục lại thần sắc như thường, cười khổ nói:


- Mộc Ân đại sư tạo nghệ trên trận đạo Tề Vân Lôi ta theo không kịp, khi ta và Gia sư đang khổ tu trận đạo, đã từng bị Kinh Phong đại sư của Vô Cực Cung chỉ điểm, Kinh Phong đại sư bây giờ vẫn khỏe chứ?


Tề Vân Lôi vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Phong, mỉm cười như mây trôi nước chảy, phảng phất chỉ là hỏi trong lúc lơ đãng.


- Ta theo sư tôn khổ tu, chưa từng hỏi tới chuyện của Vô Cực Cung, thậm chí còn không biết Vô Cực Cung có vị Kinh Phong đại sư này hay không, khiến tiền bối chê cười rồi.


Lâm Phong ngẩng đầu lên, tươi cười ấm áp, dường như đã hóa giải được đối phương vô hình trăm phương ngàn kế khiến cho mắt Tề Vân Lôi giật giật. Trên thực tế, Vô Cực Cung cũng không có vị Kinh Phong đại sư nào cả, hắn chỉ bịa ra nhưng nếu như Lâm Phong giả mạo người của Vô Cực Cung thì câu trả lời lần này sẽ lòi đuôi, hắn trong lúc lơ đãng hỏi để giấu diếm huyền cơ nhưng Lâm Phong trả lời còn ác hơn, nói thẳng ta theo sư tôn khổ tu, cái gì cũng không biết, còn không biết Vô Cực Cung có người nào Kinh Phong đại sư hay không.


- Thì ra như vậy, Mộc Ân đại sư có thiên phú như thế mà vẫn khổ tu trận đạo, khó trách sẽ có thành tựu đến mức này, Tề Vân Lôi ta chỉ có thể bội phục, chứ làm sao dám chê cười.


Tề Vân Lôi cười khổ lắc đầu, lập tức lại hỏi:


- Vô Cực Cung tọa lạc ở khu vực Bắc Vực của Tứ Tượng Vực mà gần đây một khu vực như vậy có thế lực cường đại không ngừng quật khởi, thậm chí có mấy thế lực đại tông môn sắp đuổi kịp và vượt qua Vô Cực Cung, lúc này mới khiến cho Vô Cực Cung toàn lực tìm kiếm đế cung Vô Cực Thiên Đế lưu lại, Mộc Ân đại sư trên phương diện trận đạo có thiên phú như thế, một ngày đó tất sẽ thành châu báu, trở thành trụ cột của Vô Cực Cung thậm chí có thể đạt tới cảnh giới Vô Cực Thiên Đế ngày xưa.



- Sư tôn nhận ta làm đệ tử, chưa bao giờ để cho ta hỏi đến bất cứ chuyện gì của Vô Cực Cung, ta cũng an tâm khổ tu trận đạo, ra ngoài rèn luyện đợi đến lúc trận đạo có sở thành lại nói chuyện khác sau, còn tiền bối nói Vô Cực Cung tọa lạc ở Bắc Vực của Tứ Tượng Vực, mặc dù ta không hỏi chuyên bên ngoài nhưng cũng không đến nỗi không biết Vô Cung Cực ở đâu.


Lâm Phong bình tĩnh đáp lại, trong đôi mắt nhìn về phía Tề Vân Lôi lộ ra thâm ý, lúc này Lâm Phong dĩ nhiên đã biết rõ múc đích đối phương tới đây lần này, tuy rằng hắn không biết Tề Vân Lôi là người nào nhưng đối phương đã nổi lên lòng nghi ngờ với thân phận đệ tử Vô Cực Cung của hắn, điểm ấy chắc chắn rồi, nếu không cũng sẽ không tới thăm dò, nên tới cuối cùng vẫn sẽ tới, nhưng sớm hơn quá nhiều so với hắn tưởng tượng, hôm qua hắn mới nói đến việc này với Mộc Dịch.


- Ta nói sai rồi, Mộc Ân đại sư chớ trách móc.


Tề Vân Lôi vội vàng nói, lập tức lại đổi chủ đề:


- Hôm nay tới gặp được đại sư trận đạo, tâm tư ta đã ngộ ra chút ít, vậy ta không quấy rầy sự thanh tĩnh của đại sư nữa, cáo từ.



- Ừ.


Lâm Phong cũng không giữ lại, nhàn nhạt nhẹ gật đầu, lập tức bọn người Tề Vân Lôi đều rời đi, không bao lâu liền biến mất trong tầm mắt Lâm Phong. Sauk hi bọn hắn rời khỏi, long mày Lâm Phong không khỏi nhíu lại, liếc mắt nhìn sang Mộc Dịch bên cạnh.


- Vừa rồi mấy câu hỏi của Tề Vân Lôi có rất nhiều điều sai lầm, Vô Cực Cung không phải ở Bắc Vực, cũng không có thế lực đến uy hiếp, có lẽ ngay cả Kinh Phong đại sư kia cũng do hắn bịa đặt đấy.


Mộc Dịch nói với Lâm Phong, vừa rồi Lâm Phong trả lời câu nói thứ hai trước, hắn đã truyền âm cho Lâm Phong, nói cho Lâm Phong biết lời của đối phương chồng chất lỗ hổng. Lâm Phong nhẹ gật đầu, thì thào nói nhỏ:


- Chúng ta sắp bại lộ rồi.


Hắn vừa rồi lấy cớ theo sư tôn bế quan khổ tu để che dấu, không thể nghi ngờ đây là biện pháp tốt nhất nhưng che giấu hoàn mỹ như vậy cũng rất khó để không khiến đối phương sinh nghi. Mộc Dịch nhẹ gật đầu, hắn cũng cảm giác được, khả năng bọn hắn sắp bại lộ rồi. Ở một nơi khác, Tề Vân Lôi đi xuống giả phong, đôi mắt một hàng người đều lóe lên tia sang bất định.


- Vân Lôi, ngươi thấy như thế nào?


Tề Vân Kiêu hỏi một tiếng.


- Vừa rồi toàn bộ điều ta nói đều bịa đặt lung tung nhưng đối phương lại nói theo Gia sư khổ tu để trả lời, ngược lại vô cùng hoàn mỹ, nếu như ta truy vấn sư tôn hắn là ai thì ắt hẳn hắn sẽ nói sư tôn hắn không thể để lộ ra được, nhưng như thế lại khiến ta khả nghi hơn, Mộc Ân đại sư này khả năng thực sự không phải người Vô Cực Cung.


Tề Vân Lôi vừa nói xong, lập tức trong đôi mắt bọn người Tề Vân Kiêu bắn ra từng tia phong mang, Mộc Ân không phải người Vô Cực Cung! Trong mắt Tề Vân Kiêu phong mang sắc bén nhất, nếu như hắn không phải người Vô Cực Cung như vậy mục đích của hắn là gì?


- Hắn dù sao cũng là một vị đại sư trận đạo cường hoành, chúng ta tới đại điện, cẩn thận phân tích một chút.


Tề Vân Kiêu nói, việc này dường như có chút nghiêm trọng, nhất định phải cẩn thận nghiên cứu thảo luận một phen, phân tích sau khi Lâm Phong xuất hiện đã làm những chuyện gì để từ đó phỏng đoán mục đích của hắn, còn có Tề Thiên Bảo hắn, nên có thái độ như nào để nhìn nhận vị đại sư trận đại nói phét này đây!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp