Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1600 - Lộ Hãm


...

trướctiếp



-- - Mộc Ân đại sư, Đại Chu Tiên Cung ta thành tâm đến đây nói xin lỗi, hy vọng có thể trở thành bằng hữu với đại sư, nếu như đại sư có yêu cầu gì Đại Chu Tiên Cung ta chắc chắn toàn lực đáp ứng yêu cầu của ngài.


Trong lòng Chu Thiên Khiếu có chút lạnh, người này không khỏi quá mức ngông cuồng, lại còn bắt hắn quỳ xuống rồi nói, Chu Thiên Khiếu hắn là nhân vật trẻ tuổi kiệt xuất của Đại Chu Tiên Cung, nếu như bắt hắn quỳ xuống trước một người Tôn Vũ bát trọng thì làm gì còn mặt mũi nào mà sống, về sau làm sao có thể ngẩng đầu lên làm người. Nhưng trước khi hắn tới đây trưởng bối đã dặn dò cẩn thận nên hắn cũng không dám trở mặt với Lâm Phong chỉ có thể đè xuống nỗi tức giận trong lòng, phải duy trì bộ dáng khách khí. Không chỉ có Chu Thiên Khiếu mà đám người Đại Chu Tiên Cung tới đây lần này sắc mặt cũng đều có chút thay đổi, duy chỉ có Kim Thần Quân trong con ngươi vẫn lộ ra một nụ cười thản nhiên, đứng trên lập trường của Tề Thiên Bảo hắn đương nhiên không hi vọng Đại Chu Tiên Cung và Lâm Phong quá thân cận, tốt nhất cãi nhau rồi trở mặt mới tốt.


- Ngày đó lúc Đại Chu Tiên Cung ngươi tới giết ta, uy phong xiết bao, cao cao tại thượng, trực tiếp lấy lực phá tan huyễn trận, bây giờ ta cho ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, các ngươi cảm thấy ủy khuất thì cút đi.


Lâm Phong phất tay đuổi khách, không hề có nửa điểm khách khí khiến cho bọn người Chu Thiên Khiếu ánh mắt có chút ngưng lại, nếu nhưcứ như vậy mà về thì chuyến đi hôm nay chẳng những uổng công mà thậm chí sẽ khiến cho oán hận của Lâm Phong đối với Đại Chu Tiên Cung càng thêm sâu.


- Nếu như ta quỳ xuống thỉnh cầu Mộc Ân đại sư thông cảm, vậy thì ân oán giữa Đại Chu Tiên Cung và Mộc Ân đại sư có thể biến mất không?


Chu Thiên Khiếu đang nhắm mắt lập tức mở ra, trong con ngươi hiện lên một tia ngoan sắc, chậm rãi mở miệng nói.


- Vậy chờ tới khi nào ngươi quỳ xuống rồi nói sau.


Lâm Phong nghe thấy lời này thì trong lòng có chút xúc động, không nghĩ tới Chu Thiên Khiếu lại thật sự có thể bị khuất nhục mà chấp nhận quỳ xuống, Chu Thiên Nhược quả nhiên không bằng hắn.


- Được.


Chu Thiên Khiếu thở dài, lập tức nói:


- Quỳ xuống.


Dứt lời, hắn dẫn đầu quỳ xuống, quỳ một chân trên đất, cúi đầu, nói:


- Đại Chu Tiên Cung ta trước kia đã làm chuyện có lỗi với đại sư, mong Mộc Ân đại sư thứ lỗi.


Lâm Phong không nghĩ tới Chu Thiên Khiếu thật sự quỳ xuống, nhìn người trước mặt quỳ xuống hắn cũng không quá đắc ý, Chu Thiên Khiếu chỉ bởi vì danh tiếng Vô Cực Cung của hắn mới tạm thời khuất phục ẩn nhẫn mà thôi, không đủ để trong lòng, hắn cần phải dựa vào thực lực chân chính triển áp Chu Thiên Khiếu để cho hắn biết, ai mới là người không thích hợp nói võ. Chu Thiên Khiếu ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Phong đang trầm mặc không nói, đang đợi Lâm Phong trả lời. Lâm Phong cứ như vậy đứng nhìn Chu Thiên Khiếu, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, phun ra một chữ:


- Cút!



- Cút!


Trong lòng Chu Thiên Khiếu hung hăng run rẩy, một cỗ tâm ý khuất nhục bốc lên như có hỏa diễm bốc lên vậy, hắn đã quỳ một chân trên đất nhưng Lâm Phong đổi lại chỉ cho hắn một chữ cút, điều này thể hiện thái độ miệt thị và khuất nhục cỡ nào. Chậm rãi đứng lên, lưng Chu Thiên Khiếu lưng tắp, khẽ khom người với Lâm Phong, nói:


- Quấy rầy đại sư rồi, cho dù đại sư có cái nhìn như thế nào thì Đại Chu Tiên Cung ta cũng đã biểu đạt sự áy náy rồi, xin cáo từ.


Khom người một chút với Lâm Phong, Chu Thiên Khiếu dẫn đám người rời khỏi nơi đây, nhìn bóng lưng rời đi của Chu Thiên Khiếu, mặt Lâm Phong không mang theo chút biểu tình, người này so với Chu Thiên Nhược mạnh hơn rất nhiều.


- Chư vị đi thong thả.


Kim Thần Quân cười nhạt tựa hồ có chút vui vẻ, tốc độ cảu người Đại Chu Tiên Cung nhanh hơn, không muốn ở lại chỗ này thêm chút nào nữa, nếu như Lâm Phong không phải người Vô Cực Cung hơn nữa trận đạo của hắn cũng không cường thịnh như vậy thì bọn hắn thực sự đã động thủ đánh chết Lâm Phong rồi. Sau khi người của Đại Chu Tiên Cung rời khỏi, Kim Thần Quân quay người đi đến trước mặt Lâm Phong, cười hỏi:


- Mộc Ân đại sư có cần ta đi làm hay không?



- Không có gì, mấy ngày nay ta đang chuẩn bị tiềm tu trận đạo, đừng để cho người khác đến quấy rầy.


Lâm Phong nói với Kim Thần Quân.


- Vậy thì tốt rồi, Kim Thần xin cáo từ.


Kim Thần Quân chậm rãi thối lui, đợi đến lúc Kim Thần rời khỏi đây, long mày Lâm Phong lại có chút nhíu lại, tựa hồ đang tự hỏi cái gì vậy.


- Người của Đại Chu Tiên Cung cũng đã tới nói xin lỗi, thậm chí Chu Thiên Khiếu cũng đã quỳ xuống, có thể thấy được lực ảnh hưởng của đại trận phá diệt ngày hôm qua phá diệt đại trận lực ảnh hưởng, đây rốt cuộc phúc hay họa đây.


Lâm Phong nói nhỏ trong lòng, có chút mặt ủ mày chau. Một bóng người đáp xuống bên cạnh Lâm Phong, Mộc Dịch.


- Đang suy nghĩ gì đấy.


Mộc Dịch thấy Lâm Phong đang cau mày, không khỏi cười hỏi một tiếng.


- Ta đang suy nghĩ về chuyện trận đạo cường thịnh ngày hôm qua, có sức ảnh hưởng quá lớn, không biết.


. . Lâm Phong nhìn về phía Mộc Dịch, Mộc Dịch cười nói:


- Hoàn toàn chính xác, quả thực trận đạo của ngươi đã khiến ta phải chấn động, không biết đã truyền đi bao xa rồi, nhưng chỗ Tứ Tượng Vực của Vô Cực Cung cách nơi này quá xa, muốn truyền tin tức tới đó cũng cần có thời gian, vì vậy ngươi cũng không cần phải lo lắng.


Mộc Dịch chưa từng hỏi về ân oán giữa Lâm Phong và Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo nhưng đứng ở ngoài quan sát lâu như vậy, Mộc Dịch lại rất tinh tường, Lâm Phong và Tề Thiên Bảo, Dược Vương Tiên Cung với Đại Chu Tiên Cung có lẽ đã có ân oán từ trước, nếu không Lâm Phong cũng không cần phải làm như vậy.


- Có lẽ do ta suy nghĩ nhiều, nhưng ta cũng phải trải sẵn đường lui thật tốt mới được.


Lâm Phong cười một tiếng, Tứ Tượng Vực cách nơi này có cương vực vô tận nằm ngang chính giữa, nhưng tin tức lớn như vậy rất có thể thực sự sẽ truyền tới Vô Cực Cung, người của Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo không có khả năng tới Vô Cực Cung dò xét nhưng Vô Cực Cung lại không như vậy, một khi bọn hắn biết có người cảnh giới Tôn Vũ dùng trận đạo thí giết Vũ Hoàng thì rất có thể sẽ phái người đến.


- Ngươi nói không sai, phải chuẩn bị đường lui cho mình thật tốt.


Con mắt Mộc Dịch thâm thúy nhẹ gật đầu, Cửu Đại Tiên Cung Thiên Bảo mặc dù không rộng lớn như Vô Cực Cung nhưng cũng là một thế lực rất mạnh, một khi biết bọn hắn thực sự không phải người Vô Cực Cung, rất nhiều chuyện có thể đoán được trong nháy mắt, Lâm Phong trăm phương ngàn kế châm ngòi quan hệ giữa bọn hắn hơn nữa ám hại bọn hắn, sở dĩ bây giờ không có người nào hoài nghi, nguyên nhân quan trọng nhất đương nhiên là năng lực trận đạo của Lâm Phong quá mạnh mẽ, thành tựu trận đạo mà hắn đạt được đã che dấu được quá nhiều thứ khiến cho lực tập trung của mọi người đều đặt lên trận đạp của hắn, như vậy hắn là người Vô Cực Cung dường như là chuyện đương nhiên.


- Ta đi khắc trận phù đây.


Lâm Phong khẽ gật đầu với Mộc Dịch, lập tức đi về phòng mình, Mộc Dịch nhìn bóng lưng Lâm Phong đôi mắt hơi lóe lên, lập tức cười lắc đầu, trên người Lâm Phong dường như có rất nhiều bí mật, nhưng điều này cũng không liên quan đến hắn, ít nhất Lâm Phong trên phương diện trận đạo đã tiếp đãi hắn chân thành, cho hắn không ít trợ giúp. Một ngày này Lâm Phong cũng được yên tĩnh, sau khi dặn dò Kim Thần Quân thì không có ai lại đến quấy rầy hắn nữa. Ngày thứ hai, bên ngoài nơi đóng quân của Tề Thiên Bảo, Tề Vân Lôi và một hàng người Thanh Đế Sơn cưỡi mây đi tới, Tề Vân Thịnh và Tề Vũ Thần đều đang trong đó.


- Tề Vân Lôi đại nhân.


Lúc này, Kim Thần Quân bay lên trời, nhìn người tới thì khẽ khom người cung kính, Tề Vân Lôi đại nhân đã trở về rồi, Tề Vân Lôi đại nhân hôm nay tu luyện trong Vô Cực Cung, tuy rằng địa vị không cao nhưng dù sao đó cũng là Vô Cực Cung.


- Vừa vặn có thể trao đổi với Tề Vân Lôi đại nhân nhiều hơn một chút về Mộc Ân đại sư rồi.


Kim Thần Quân thầm nghĩ trong lòng.


- Vân Lôi, ngươi về rồi.


Lúc này, Tề Vân Kiêu cũng bước vào hư không, thấy Tề Vân Lôi đến trong mắt hắn lộ ra ý cười vui vẻ, hắn và Tề Vân Lôi cùng với Tề Vân Thịnh đều là dòng chính của Tề Thiên Bảo, hơn nữa mấy người đều là người nổi bật trong đám bạn đồng lứa nên đương nhiên rất tinh tường.


- Vân Kiêu huynh trưởng.


Tề Vân Lôi mỉm cười nhẹ gật đầu với mọi người, lập tức một hàng người đáp xuống hạ không.


- Vân Lôi, tại sao trở về cũng không thông báo một tiếng?



- Lần này Vô Cực Cung đã xảy ra một vài chuyện, rất nhiều người Vô Cực Cung bị điều động ra ngoài để tìm một người, ta dừng chân lại tại Thanh Đế Sơn một ngày rồi lại lập tức trở về, xem gia tộc bên này như thế nào, cũng không cần phải báo trước cho mọi người.


Tề Vân Lôi mỉm cười nói:


- Đúng rồi, ta nghe nói có một vị đại sư trận đạo của Vô Cực Cung tới Tề Thiên Bảo của chúng ta, ngươi miêu tả cho ta một chút về tình huống của hắn đi.


Trong long Tề Vân Lôi vẫn luôn tồn tại một nghi vấn, Vô Cực Cung rất lớn, người cũng cực kỳ nhiều, nếu như Mộc Ân chỉ là một người bình thường trong đó, hắn chưa từng nghe nói cũng rất bình thường, nhưng mà Mộc Ân này lại lấy tu vi Tôn Vũ khắc ra đại trận có thể diệt Hoàng, thậm chí uy hiếp đến trung vị Hoàng, loại người này ở Vô Cực Cung có được mấy người chứ, thanh danh cũng cực kỳ vang dội, tuyệt đối không có Mộc Ân, đương nhiên Tề Vân Lôi cũng từng nghĩ tới có lẽ mấy người kia dùng tên giả để tới nơi này cũng không chừng.


- Không nghĩ tới ngay cả Vân Lôi ngươi cũng đều nghe nói rồi.


Tề Vân Kiêu cười, lập tức miêu tả cho Tề Vân Lôi về đặc thù của Lâm Phong và sự am hiểu trận đạo của hắn, hơn nữa còn nói cả tới Mộc Dịch người bảo hộ hắn, sau khi nghe xong, chân mày Tề Vân Lôi càng nhíu chặt hơn.


- Làm sao vậy?


Thấy phản ứng của Tề Vân Lôi, Tề Vân Kiêu hỏi.


- Hiện tại ta cũng không chắc chắn nhưng theo những gì ta được biết, Vô Cực Cung không có nhân tài như Mộc Ân đại sư trong miệng các người vậy, nhưng ta vẫn nên tới gặp hắn một chút.


Tề Vân Lôi mở miệng nói khiến cho thần sắc Tề Vân Kiêu cứng đờ, không có người như vậy?


- Vân Lôi, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, chuyện lần này rất trọng đại, ngươi phải hiểu rõ.


Thần sắc Tề Vân Kiêu ngưng trọng, hắn cũng đã từng có ý nghĩ như vậy, nhưng bởi vì uy lực trận đạo của Lâm Phong ngày hôm trước đã khiến ý niệm này của hắn trong nháy mắt bị loại bỏ, nếu không nếu như bị Mộc Ân phát hiện ra chắc chắn sẽ gây ra hiểu lầm lớn, nhưng lúc này Tề Vân Lôi nói như vậy lại khiến hắn không thể không thận trọng.


- Người Tôn Vũ dùng trận đạo giết Vũ Hoàng, Vô Cực Cung có một vài thanh niên thiên phú có thể làm được nhưng căn cứ theo sở thuyết của các ngươi, hắn ta ngay cả trung vị Hoàng cũng đều có thể giết chết, thanh niên Tôn Vũ có thể làm được điều ấy ở Vô Cực Cung chỉ có mấy người thì ta có may mắn đều đã từng gặp, há có thể nhớ lầm nhưng vì có thể bảo đảm đạt được mục đích, ta vẫn nên tới gặp hắn trước, thăm dò một phen.


Tề Vân Lôi nói thật.


- Được, ta dẫn ngươi đi nhưng cũng đừng để lộ ra điều gì quá rõ ràng, ngươi hãy coi như chỉ tùy ý tâm sự cùng hắn, cũng đừng để lộ ra ngươi là người Vô Cực Cung.


Tề Vân Kiêu lộ ra thần sắc suy tư, thận trọng nói:


- Hơn nữa, mặc dù hắn thật sự không phải người Vô Cực Cung đi nữa thì cũng không cần lập tức vạch trần, cần phải bàn bạc kỹ hơn, một vị đại sư trận đạo mạnh như thế, chúng ta phải thận trọng.



- Ta biết rồi.


Tề Vân Lôi khẽ gật đầu, đang suy nghĩ làm sao để thăm dò Lâm Phong, bước chân của bọn hắn đã chậm rãi đi về hướng Yêu Vân Phong nhưng trong lòng lại bao phủ một tầng sương mù!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp