Đến cả Lâm Phong còn đánh giá thấp trận đạo của chính mình, đánh giá thấp uy lực của nó, hắn khi còn trong Vô Cực đế cung động phủ đã lĩnh ngộ được phá diệt trận đạo này, bây giờ lại lấy mệnh cách chứa pháp tắc chi lực để khắc thì nó giống như một vị cường giả Vũ Hoàng lĩnh ngộ được và khắc trận pháp này vậy, lực sát thương vô cùng mạnh mẽ.
Tề Vân Kiêu nhìn thoáng qua Lâm Phong đã thấy một bóng dáng đứng chắp tay sau lưng một cách đầy ngạo nghễ, khoé miệng hắn hơi run, nghĩ thầm:
- Tề Thiên Bảo ta nhất định không tiếc bất cứ giá nào để kết giao với người này, trận đạo mạnh mẽ như thế chỉ sợ đại sư trận đạo cấp Vũ Hoàng của Vô Cực Cung cũng không làm được, qua một thời gian người này nhất định sẽ thành danh.
Lâm Phong nhìn bình thường sẽ thấy hắn coi trời bằng vung nhưng một khi đung đến trận đạo thì sự chuyên chú làm ai cũng ngưỡng mộ, bóng lưng Lâm Phong lúc này khiến hắn cảm thấy người này hoàn toàn có khả năng để kiêu ngạo, thanh niên này hắn không thể nào nhìn thấu được, việc hắn cần làm chính là dốc hết sức lực để duy trì mối quan hệ tốt đẹp với người này. Im lặng đi về trước, Tề Vân Kiêu đã không để ý đến đám người Dược Vương Tiên Cung nữa mà đến bên cạnh Lâm Phong thấp giọng nói:
- Thành tựu trong tương lai của Mộc Ân đại sư chắc có thể đuổi theo tiền bối Vô Cực Thiên Đế rồi.
- Thiên Đế là một ngươi toàn năng về trận đạo, ta nếu có thể bằng được một hai phần mười của người thì cũng mừng rồi.
- Mộc Ân đại sư khiêm tốn rồi.
Tề Vân Kiêu thấy Lâm Phong nói như thế nhưng trong mắt vẫn lộ ra sự ngạo nghễ và tự tin, hắn biết rõ đối phương cũng chủ nói ra lời khiêm tốn thôi chứ dường như Mộc Ân cũng có loại suy nghĩ này trong lòng, một ngày kia mình nhất định sẽ đạt được uy danh như Vô Cực Thiên Đế.
- Vân Kiêu tiền bối, xin lỗi về những người bị ngộ sát và các kiến trúc bị phá huỷ.
Lâm Phong biểu đạt sự áy náy, Tề Vân Kiêu vội lắc đầu :
- Nơi đây cũng chỉ là nơi đóng quân của Tề Thiên bảo mà thôi, những cường giả đều đã ở đây, những người khác cũng không quá quan trọng, còn về kiến trúc thì chỉ cần sửa chữa mấy ngày đã lại như cũ ấy mà.
Hôm nay tuy Tề Vân kiêu cảm thấy hơi tiếc hận nhưng cũng không dám nói thế trước mặt lâm Phong, bây giờ hắn nịnh nọt Lâm Phong còn không kịp chứ nói gì đến biểu hiện thái độ, hắn cũng đã được chứng kiến uy lực của phá diệt trận đạo này.
- Vậy tốt rồi.
Lâm Phong mỉm cười gật đầu nhưng trong lòng lạnh lẽo vô cùng, những tên này xem mạng ngườ như cỏ rác, đều là người Tề Thiên Bảo nhưng nếu không cường đại thì cũng chỉ như những người bình thường, có thể hi sinh những lúc cần thiết, thì càng khỏi phải nói đến tiểu thế giới, nó trong mắt bọn họ cùng lắm cũng chỉ là món đồ chơi thôi. Uy lực của phá diệt trận đạo giảm dần rồi biến mất, những cột sáng đã không thấy đâu nữa, văn lộ cũng mờ đi. Mọi người lại nhìn vào nơi đóng quân của Tề Thiên Bảo mà thở hắt ra, trong lòng đã không thể bình tĩnh nổi mà không ngừng dậy sóng. Toàn bộ nơi đóng quân của Tề Thiên Bảo đã bị san thành bình địa, khắp nơi trở nên hoang tàn, đôi chỗ vẫn còn các hòn núi giả nhưng những chỗ còn lại đã là phế tích. Uy thế của trung vị Hoàng cũng không đáng sợ đến thế, cái này trong nhây mắt đã phá huỷ mọi thứ tung hoành ngang dọc. Ngẩng đầu lên nhìn trên không, mọi người chỉ thấy được ba thân ảnh, đứng đầu vẫn là vị Vũ Hoàng râu bạc nhưng bên cạnh chỉ còn lại hai vị Vũ Hoàng.
- Chỉ còn lại ba người, những người khác đã chết hết!
Mọi người run rẩy, một kích kia đã giết 6
-7 Vũ Hoàng ư.
- Trận pháp.
Phía trước mọi người chỉ còn một mảng đất trống, ánh mắt tất cả đều hướng về Lâm Phong, trận pháp đó do Mộc Ân đại sư khắc a, trận đạo huỷ diệt kinh khủng vừa rồi do người trẻ này khắc vì Tề Thiên Bảo. Thân thể vị Vũ Hoàng râu bạc khẽ run, vừa rồi trận pháp kia thật sự đã đe doạ đến tính mạng của hắn, nếu như hắn không có tốc độ nhanh thì cũng đã bị giết giống vậy rồi, chỉ một Tôn Vũ nho nhỏ mà có thể dùng trận đạo giết trung vị Hoàng, chuyện này thế nào chứ. Những người được gọi là Vũ Hoàng cũng chỉ như con sâu cái kiến trước nó thôi sao, muốn dùng thực lực Tôn Vũ để giết Vũ Hoàng ư, chuyện này căn bản không thể làm được, hắn sống nhiều năm như vậy cũng chỉ mới nghe thấy có một người làm được, người kia đi ra từ tiểu thế giới, trung vị Hoàng và hạ vị Hoàng cũng không có chênh lệch quá nhiều với tên đó, vượt cấp khiêu chiến rất khó mà cảnh giới càng cao thì lại càng khó đấu hơn, lần này thấy rõ thực lực hai bên giữa Tôn Vũ và Trung vị Hoàng lớn đến thế, từ trước đến nay Tôn Vũ cũng chỉ là những thứ nhỏ bé trong mắt trung vị Hoàng thôi nhưng hiện tại, chỉ một tên có tu vi Tôn Vũ đã giết được bảy vũ Hoàng của Dược Vương tiên Cung hắn, ba người bọn họ ban nãy cũng không kém phần nguy hiểm, nghĩ đến điều này họ cảm thấy quá khó tin.
- Hô… Vị Vũ Hoàng râu bạc thở hắt ra, nhìn Lâm Phong nói: - Trập pháp của Mộc Ân đại sư thật tuyệt vời, Dược Vương Tiên Cung chúng tôi không dám đối địch với ngài, những chuyện trước kia mong đại sư bỏ qua không tính toán, còn về Tề Thiên Bảo, chuyện hôm nay xem như chưa có gì, nhưng nỗi nhục này Dược Cương Tiên Cung chúng ta nhớ kĩ.
- Chúng ta đi.
Lão giả râu bạc phất tay rồi cùng hai vị Vũ Hoàng quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn quanh nơi này một cái bay lên không rời đi, người Tề Thiên Bảo cũng không đuổi theo.
- Dược Vương Tiên Cung tính chuyện này hết lên Tề Thiên Bảo, rõ ràng Mộc Ân giết người của họ nhưng vậy mà họ lại hướng Mộc Ân tạ lỗi.
Mọi người thầm nghĩ, lão giả kia có thể lí trí đến vậy, trong nháy mắt đã đưa ra quyết định, họ trước xin lỗi Mộc Ân và bỏ qua mối liên hệ giữa hắn với chuyện này để cho Mộc Ân thấy thái độ của họ, còn mọi chuyện lại quy lên đầu Tề Thiên Bảo, dù tất cả mọi người đều thấy Lâm Phong giết các Vũ Hoàng nhưng mọi chuyện lại bị phủi đi. Trung vị Hoàng đúng là trung vị Hoàng, những người mình mang tới đã chết gần hết mà vẫn có thể bình tĩnh, khi nhìn sang trận đạo mọi người đều hiểu rõ Mộc Ân từ Vô Cực Cung này có năng lực khắc trận rất đáng sợ, dù Dược Vương Thiên Cung cũng không đụng được đến hắn, tốt nhất vẫn không nên kết thù oán gì nếu không về sau càng nguy hiểm. Người Tề Thiên Bảo đoán được ý nghĩ của Dược Vương Tiên Cung, lúc này Tề Vân Kiêu nhìn sang Lâm Phong, thần nghĩ hôm nay dù thế nào hắn cũng phải kéo mối quan hệ lại với người này, còn Dược Vương Tiên Cung thì bỏ qua một bên, thuận theo tự nhiên đi, binh tới tướng đỡ. Lâm Phong cười thầm, mọi chuyện đã phát triển hoàn mĩ còn hơn hắn tưởng tượng, Tề Thiên Bảo và Dược Cương Thiên cũng có lẽ không ngờ được cục diện hôm nay đều do một tay Lâm Phong tạo ra, Lâm Phong đã từng bước một dẫn hai bên vào thế đối lập nhau.
- Mộc Ân đại sư, hôm nay đa tạ ngươi xuất thủ tương trợ, những chuyện tiếp theo cứ giao cho ta, bây giờ đại sư trở về Yêu Vân Phong nghỉ ngơi cho khoẻ.
Tề Vân Kiêu khách khí, Lâm Phong khẽ gật đầu:
- Đã vậy thì ta cũng không ở đây thêm nữa.
- Kim Thần Quân, Đông Hoàng, các ngươi đợi đối diện Yêu Vân Phong đi, nếu Mộc Ân đại sư có gì phân phó thì phải lập tức làm ngay biết chưa.
Tề Vân Kiêu lại nói, Kim Thần Quân và Đông Hoàng hiểu được bây giờ Lâm Phong quan trọng thế nào đối với Tề Thiên Bảo, lực lượng của trận pháp vừa rồi quá đáng sợ.
- Vâng, đại nhân.
Hai người đồng thanh rồi cùng biến mất theo Lâm Phong.
- Đại nhân, muốn hay không….
Lúc này một người bên cạnh Tề Vân Kiêu nói, nhưng ánh mắt Tề Vân Kiêu đã ngay lập tức quét sang, lườm:
- Về sau không cho phép nói như vậy.
Được nhiên hắn biết người này muốn làm gì, muốn nhìn Lâm Phong khắc trận, kì thật trong lòng hắn cũng muốn lâm Phong khác lại trận háp nhưng sợ làm mất hứng người ta nên phải dằn ý nghĩ xuống, biết đâu ngày nào đó Lâm Phong tự nói muốn chỉ cho bọn họ cách khắc và khống chế phá diệt trận đạo này nếu không bọn họ cũng không biết làm. Nếu Lâm Phong đã có thể khắc được trận pháp mạnh như vậy thì chắc chắn sẽ có thể khắc được lần hai, lần ba nữa. Chuyện ở Tề Thiên bảo đã truyền ra bên ngoài với tốc độ khủng khiếp, rất nhanh đã đến tai người của chín đại Tiên Cung Thiên Bảo khiến lòng người run động, Mộc Ân này chỉ với tu vi Tôn Vũ tầng tám đã có thể khắc ra trận pháp có sức mạnh vô biên giết được bảy vị Vũ Hoàng của Dược Vương Tiên Cung và uy hiếp cả trung vị Hoàng, danh tiếng hiện tại của Mộc ân không ai không biết. Nơi đóng quân của Đại Chu Tiên Cung, trong kim sắc đại điện có vị cường giả trung vị hoàng đang ngồi trên ghế chủ vị nhìn mọi người noi:
- Các vị thấy thế nào?
Mọi người nhíu mày chặt lại, một vị Vũ Hoàng nói:
- Tài nghệ của tên Mộc Ân này khủng bố quá vậy thì địa vị ở Vô Cực Cung cũng không hề tầm thường, có khi hắn chính là hạch tâm đệ tử ra ngoài rèn luyện.
- Ừm.
Vị kia khẽ gật đầu rồi đứng dậy đi hai bước về phía trước, ánh mắt nhìn ra bên ngoài:
- Đại Chu Tiên Cung chúng ta hiện đang kết oán với Mộc Ân, lần trước các thế lực đều đến mời duy chỉ có Dược Vương Tiên Cung và Đại Chu Tiên Cung chúng ta không đến, sau khi Mộc Ân đến Tề Thiên bảo làm khách thì lại dẫn người ta đến Dược Vương Tiên Cung gây chuyện, ta hoài nghi việc này do Mộc Ân cố ý sắp đặt.
- Ý của đại nhân là Mộc Ân này ghi hận đại Chu Tiên Cung chúng ta và Dược Vương Tiên Cung nên cố ý trả thù?
Mọi người ngây ra, sắc mặt dần trở nên khó coi.
- Đây cũng chỉ là lo lắng của ta mà thôi, dù sao thì ân oán giữa chúng ta với Mộc Ân cũng sâu, nếu hắn ghi hận thì về ssu mọi chuyện sẽ bất lợi cho Đại Chu Tiên Cung.
Vị mặc kim sắc trường bào thấp giọng nói.
- Đại nhân nghĩ chúng ta nên làm thế nào?
Có người mở miệng hỏi. Vị cường giả trầm mặc một lát rồi ánh mắt rơi xuống người vừa hỏi:
- Thiên Khiếu, ngươi mang chút đại lễ và kêu một vài người hộ tống đến Tề Thiên Bảo hương Mộc Ân bồi tội.
- Bồi tội.
Thàn sắc mọi người dại ra, Đại Chu Tiên Cung bọn họ mà lại hướng một Tôn Vũ xin lỗi ư?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT