- Người Dược Vương Tiên Cung đến rồi.


Những người bên ngoài ngẩng đầu nhìn lên nhóm người bên trên, trong lòng không nhịn được run rẩy, Dược Vương Tiên Cung thật sự sẽ ra tay với Tề Thiên Bảo để rửa nỗi nhục ngày hôm đó.


- Không biết các vị Dược Vương Tiên Cung đến Tề Thiên bảo chúng ta có việc gì?


Lúc này, Tề Vân Kiêu mang theo mọi người bay đến, lần này Dược Vương Tiên Cung đến lai giả bất thiện nhưng một khi đã đến nơi đóng quân này thì ý hẳn muốn “cực kì chào hỏi” đây.


- Tề Vân Kiêu, chuyện gì hẳn ngươi hiểu rõ, không cần nhiều lời.


Vị cầm đầu đám người Dược Vương Tiên Cung là ông lão râu trắng, dứt lời hai tay ông ta run lên, vô số dây leo đánh về phía bên dưới, những cái dây leo này như những thanh kiếm mạnh mẽ đâm về phía các toà kiến trúc của Tề Thiên Bảo. Chỉ trong khoảng khắc đã có vô số kiến trúc đổ sụp hoá thành tro tàn, mọi người điên cuồng chạy thục mạng, lần này người của Dược Vương Tiên Cung đến cũng không nhiều nhưng thực lực tu vi đều là Vũ Hoàng, Vũ Hoàng một khi đã ra tay, ngay cả cơ hội ra tay tham chiến bọn họ cũng không có. Không chỉ có ông già kia động thủ mà những vị Vũ Hoàng khác cũng bắt đầu ra tay không ngừng đánh phá Tề Thiên Bảo như muốn san nơi này thành bình địa, ngày đó Tề Thiên Bảo đã đánh vào mặt bọn họ nên bây giờ là lúc trả thù.


- Chiến!


Tề Vân Kiêu vốn còn muốn nói điều gì nhưng thấy một màn này và cả huyết nhục của người Tề Thiên Bảo bị đánh cho văng tung tóe, hắn có quyết định, đã đến mức này rồi thì không cần phải giữ mặt mũi cho nhau nữa, Dược Vương Tiên Cung đã giết đến, Tề Thiên Bảo hắn cũng không bỏ qua. Tề Vân Kiêu bước mạnh chân ra lập tức đã xuất hiện giữa trời cao thẳng hướng về phía lão già râu bạc kia, những Vũ Hoàng còn lại của Tề Thiên Bảo cũng lần lượt ra tay, trên không trung của Tề Thiên Bảo đã diễn ra cuộc hoàng hiến mạnh mẽ cùng khốc liệt. Đám người nhìn thấy trận chiến này thì vẫn còn sợ không nguôi, Dược Vương Tiên Cung và Tề Thiên Bảo chính thức đụng chạm nhau rồi, ai nấy đều ra tay không chút lưu tình và không hề nói nhiều lời mà trực tiếp đến chiến với nhau, những toà kiến trúc không ngừng sụp xuống, mọi người cảm thấy rối rắm không biết đến cùng sẽ có cái cục diện gì mới, nhưng dù ai thắng ai thua thì cả hai đều đã có mối thù hơi sâu với nhau rồi. Lâm Phong đang đứng trên một nóc nhà quan sát cuộc chiến, đôi mắt yên bình, thản nhiên, dường như mọi chuyện đều nằm trong suy đoán của hắn, đương nhiên đây chỉ là tiền lãi của Dược Vương Tiên Cung và Tề Thiên Bảo mà thôi, mọi chuyện sẽ không yên đâu, tuy hai bên đã khai chiến nhưng Lâm Phong vẫn cảm thấy thù này chưa đủ sâu, hắn vẫn còn có thể khiến cho quan hệ bọn họ bay lên một tầng khác. Lâm Phong không tham dự vào đại chiến mà chỉ an tĩnh ngồi xem, Dược Vương Tiên Cung cũng không cử người đến lấy mạng hắn, dù sao giết một người của Vô Cực Cung quá nguy hiểm bọn họ không dám làm, không ai có thể xác nhận được địa vị của Lâm Phong ở đó thế nào, nhỡ không may tên đại sư Mộc Ân này là con cháu trong Vô Cực Cung, một khi động vào không phải gặp đại nạn sao. Người khởi xướng mọi chuyện là Lâm Phong lúc này lại giống như chuyện không liên quan đến mình mà đứng xem, đương nhiên Lâm Phong cũng nhận được vài ánh mắt lợi hại, chính là cường giả Vũ Hoàng của Dược Vương Tiên Cung phóng đến muốn tạo áp lực cho hắn.


- Người Tề Thiên Bảo am hiểu các loại lực lượng khác nhau còn cường giả của Dược Vương Tiên Cung thì có vũ hồn đa dạng và chúng phần lớn đều có liên quan đến thực vật, kì lạ thật.


Lâm Phong nhìn cuộc chiến mà âm thầm nói, hắn nhìn thấy một Vũ Hoàng của Dược Vương Tiên Cung có vũ hồn là một cái cây màu vàng óng khiến cho người đó như được ngâm mình vào luồng sáng, hơn nữa còn bao bọc láy những người khác trị liệu cho họ. Đương nhiên, đại thế giới có cường giả vô số, nhìn riết cũng sẽ quen mắt, đối phương có vũ hồn kì lạ cũng bình thường nhưng như thế thì sẽ tạo áp lực cho Tề Thiên Bảo, bọn họ phải đối mặt với cường giả của Dược Vương Tiên Cung – những người mà chút thương thế nhỏ cũng chẳng nhằm nhò gì mà cơ thể khôi phục trong nháy mắt, còn người bên này bị thương chiến lực sẽ suy yếu không ngừng, huống hồ cường giả của Dược Vương Tiên Cung cũng nhiều hơn, đối phương là tra rõ lực lượng rồi mới đến. Vì vậy cục diện này Tề Thiên Bảo tuyệt đối yếu thế hơn, đã có một vị Vũ Hoàng bị đánh trọng thương.


- Vân Kiêu tiền bối, nếu như cần ta ra tay thì cứ mở miệng nói, ta đã được Tề Thiên Bảo chiếu cói nên nếu yêu cầu ra sẽ đáp ứng giúp ngươi đánh tan bọn họ.


Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía Tề Vân Kiêu đang ở xa, hắn không chủ động ra tay mà đợi đến khi Tề Vân Kiêu mở miệng nói, chỉ có như vậy mọi chuyện mới được quy hết lên đầu Tề Thiên Bảo chi Dược Vương Tiên Cung tính sổ.


- Nếu có thì làm phiền đại sư rồi.


Tề Vân Kiêu vừa đánh một đại chưởng ấn xuống vừa nói, cả bàn tay hắn đánh ra cột sáng xuyên thủng mọi thứ, lấy Tề Vân Kiêu làm tâm không gian bắt đầu rung chuyển. Vũ Hoàng Tề Thiên Bảo và Dược Vương Tiên Cung đấu với nhau còn đặc sắc hơn trận Hoàng chiến Lâm Phong từng được thấy trong tiểu thế giới, đây mới thực sự là Hoàng chiến, vũ hồn Hoàng cấp chứa thần niệm cường thịnh, pháp tắc ngập trời, lực lượng công kích mạnh như Thánh văn, mỗi một Vũ Hoàng đều am hiểu khác nhau nên công kích cũng không giống nhau, dù sao mỗi người đều có thành tựu ở các lĩnh vực khác nhau, có Vũ Hoàng sở hữu vũ hồn phụ trợ công kích còn có người có loại thần niệm rất lạ… Tề Hoàng phong vân một cõi trong tiểu thế giới khi trước đang chiến đấu một cách chật vật với một vị của Dược Vương Tiên Cung, hắn không phải đối thủ của người kia, không chỉ do thực lực của hắn trên mọi phương diện đều yếu mà còn bản thân hắn khi thành Hoàng đã mượn nhờ mệnh cách nên khống chế pháp tắc cũng không bằng người khác.


- Không… Lúc này một âm thanh gào thét vang lên trong hư không, cuối cùng đã có một vị Vũ Hoàng bên Tề Thiên Bảo bị dây leo ăn mòn xuyên qua thân thể, pháp tắc lực lượng dần ăn mòn cơ thể hắn hoá thành một bãi nước mủ phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.



- Dược Vương Tiên Cung, tốt lắm.


Tề Vân Kiêu thấy có Vũ Hoàng ra đi đã lập tức hét lớn:


- Kính xin Mộc Ân đại sư ra tay!


Tề Thiên Bảo đã có Vũ Hoàng hi sinh, Tề Vân Kiêu hắn không cố kị gì nữa, Dược Vương Tiên Cung ngươi đã muốn chạm đến ranh giới cuối cùng thì ta đây cũng không ngại chiến với ngươi.


- Tốt.


Lâm Phong lộ ra sự vui vẻ, bước chân tiến vào trung tâm trận đạo rồi nói với người Tề Thiên Bảo:


- Chư vị hãy rút về đứng bên cạnh ta.



- Rút lui!


Tề Vân Kiêu hét lớn, cường giả Tề Thiên Bảo lập tức rút về, Lâm Phong khẽ gật đầu với Mộc Dịch, hắn nhào ra cứu viện cho những người đang bị bắt giữ. Từng thân ảnh đã lui về cạnh Lâm Phong nhưng người Dược Vương Tiên Cung vẫn bám theo đến, dường như bọn họ cũng muốn cướp đoạt vị trí bên cạnh Lâm Phong khi hắn khởi động trận pháp.


- Giữ lấy vùng biên giới, đánh bọn họ văng ra.


Lâm Phong nhàn nhạt nói ra rồi lập tức tung chưởng xuống ấn bên dưới, văn lộ bắt đầu loé sáng, trong nháy mắt toàn bộ Tề Thiên Bảo bừng sáng, vô số đầu vân loé lên với hào quang chói sáng, lực lượng phá diệt kinh khủng tràn ra khiến lòng người run sợ.


- Đi, lên không phòng ngự!


Vị Vũ Hoàng râu bạc trắng vừa rồi không quá để ý, ông nghĩ dù cho trận đạo của Lâm Phong có mạnh mẽ cũng không thể nào uy hiếp được nhiều Vũ Hoàng như bọn họ nhưng ngay giây phút trận đạo được khởi động ông lại cảm thấy run sợ, đây là một trận đạo được xây dựng từ pháp tắc chi lực, hơn nữa nó còn là một đại trận hoàn chỉnh.


- Giết!


Lâm Phong hét lớn một tiếng thiên địa lập tức bạo động, dường như cả mặt đất đều đang rung không ngừng, pháp tắc chi lực hội tụ bên trong trận đạo rồi tạo thành nhiều cột sáng mang khí tức phá diệt xông thẳng lên trời. Đại trận pháp phá diệt, huỷ diệt mọi thứ, hoá thành hư vô. Những người trong trung tâm trận pháp thấy vô số cột sáng, cảm nhận được nội tâm mình đang run rẩy điên cuồng, đây thật sự là trận pháp do một vị Tôn Vũ khắc ư, từng cây cột phá diệt đều che tầm mắt họ lại rồi, bọn họ liếc mắt nhìn lại chỉ thấy được ánh sáng vô biên.


- A….


Tiếng kêu thảm thiết truyền đến thu hút ánh mắt mọi người, một vị cường giả Vũ Hoàng của Dược Vương Tiên Cung đã bị cột sáng xuyên qua và thân thể trực tiếp nổ tung hoá thành hư vô. Vũ Hoàng trước trận đạo này đều trở nên yếu ớt. Không chỉ có đám người Tề Thiên Bảo mà cả Mộc Dịch cũng bị rung động sâu sắc, hai tay hơi run, đây mới thực sự là 3000 trận đạo hợp thành một phá diệt trận đạo hoàn chỉnh có khả năng huỷ diệt mọi thứ, nhưng đây thật sự là do một tay Lâm Phong khắc sao? Mộc Dịch cũng là người giúp Lâm Phong khắc trận nhưng đến giờ này hắn còn không dám tin tưởng. Bên ngoài, mọi người nhìn thấy một màn này đều há hốc mồm, mắt trừng lớn nhìn chằm chằm nơi này, bọn họ chỉ cảm thấy bản thân đã bị á khẩu không thốt nên lời. Lúc này Lâm Phong đứng chắp tay tại trung tâm trận đạo ngẩng đầu lên nhìn trận pháp do mình khắc đang phát ra những cột sáng vô biên, nội tâm hắn có chút không bình tĩnh, đây mới là phá diệt trận đạo, chỉ có dùng pháp tắc lực lượng khắc mới có thể phât huy ra được uy lực chân cửuh của nó. Hai tay nắm chặt lại đến mức kêu răng rắc, ánh mắt Lâm Phong tràn đầy tự tin, hắn có quyền kiêu ngạo, trận pháp huỷ diệt này từ tay hắn mà ra, 3000 trận đạo chỉ vì một ý nghĩ mà làm rung chuyển cả đất trời!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play