Sau khi Lâm Phong đi vào tuyệt địa hơn một năm, đã có rất nhiều người thông qua được Tứ Tượng tuyệt địa, bước chân vào cái phiến tiểu thế giới kia.
Mà Càn khôn Đại Đế lại được xưng là đệ nhất trận sư của tiểu thế giới, nên rất dễ dàng đoán được càn khôn Đại Đế có khả năng là Vô Cực Thiên Đế. Mà chỉ cần đi tới bên ngoài Đế cung, thì mọi người đều nhận ra nó chính là Vô Cực đế cung. Bởi vậy, nên chỉ cần có thể an toàn đến tiểu thế giới này, việc tìm ra Đế cung không khó khăn gì. Vào lúc này, trên đại thế giới đang có tin đồn rấ nhiều người đã bước vào Tứ Tượng tuyệt địa. Còn có lời đồn Vô Cực đế cung đang tại Tứ Tượng tuyệt địa, chỉ cần tới Tứ Tượng tuyệt địa, sẽ có yêu tượng tiếp dẫn đến Đế cung. Những tin đồn lập tức khiến cho không ít người mạo hiểm tiến vào bên trong tuyệt địa lúc tượng minh vang lên. Trong một lần tiếp dẫn, cự tượng đã từng nổi cơn điến, hất văng tất cả cường giả trên lưng nó khi đi qua khu vực nguy hiểm nhất. Mà nguyên nhân của chuyện đó là vì có một vị cường giả cấp đại đế âm thầm leo lên cự tượng, khiến cho nó vô cùng tức giận. Mà những người được cự tượng tiếp dẫn lần đó cũng không còn ai còn sống, nên ngoại giới vẫn không đã từng có chuyện động trời như vậy …… Do đang bị giam, nên Lâm Phong hoàn toàn không biết những chuyện động trời bên ngoài. Vào lúc này, hắn đang cau mày, lộ rõ vẻ suy tư. Sau một lúc lâu, hắn mới thở một tiếng thật dài, thì thào nói nhỏ:
- Con đường Trận đạo yêu cầu sự nghiêm cẩn rất cao, chỉ cần một bút vẻ sai, uy lực của trận pháp sẽ bị giảm.
Mà nó cũng còn yêu cầu thiên phú rất cao về khả năng suy diễn và tính toán. Thành tựu của Vô Cực Thiên Đế có thể đạt đến mức khủng bố như vậy cũng do dựa vào năng lực suy diễn của hắn. Nhờ nó, hắn mới có thể sáng lập ra 3000 đại trận cùng với 18000 tiểu trận. Khi nghĩ đến đây, Lâm Phong lại bắt đầu lấy bất diệt lực khắc họa ra từng đường văn lộ. Vì đã gặp bế tắc, nên hắn cũng không có tiếp tục khắc họa tiểu trậ nữa, mà bắt đầu lại từ đầu. Một một nét bút của hắn bây giờ đều vô cùng nghiêm cẩn, không hề giống như lúc đầu mới tập khắc. Hắn không ngừng lập lại những thao tác trụ cột nhỏ bé nhất. Không biết qua bao lâu, cánh tay của Lâm Phong đột nhiên dừng lại, trước mặt hắn lập tức xuất hiện một cái văn lộ nhỏ bé, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng chấn động kỳ diệu bên trong văn lộ, phảng phất như những nhịp đập của trái tim. Sau một lúc, cánh tay của Lâm Phong bắt đầu hoạt động lại, tùy ý vẽ lên không trung. Chỉ một lát sau, lại có từng đường văn lộ xuất hiện, không ngừng đang xen, giao cắt, hình thành một cái tiểu trận. Sau đó, Lâm Phong thì thào nói nhỏ một tiếng.
- Lão gia hỏa Viêm Đế kia chắc đã sớm đến cấp độ này rồi.
Nhờ có trụ cột vững chắc và sự nghiêm cẩn, nên trình độ trận đạo của Lâm Phong đã tiến một bước dài. Hắn không có hoàn toàn bắt chước trận đạo của Vô Cực Thiên Đế, mà dùng sự lý giải của mình để khắc trận. Trong quá trình đó, hắn không ngừng suy diễn các loại trận pháp, suy diễn tại sao lại thất bại, suy diễn nguyên nhân thành công. Sự thành công khiến cả người trầm mê vào trong suy diễn, không cách dứt ra được. ….. Thế giới bên ngoài xuân đi thu đến, hoa nở rồi hoa tàn. Tính đến ngày hôm nay, Lâm Phong đã bước vào Vô Cực đế cung được ba năm. Từ trước tới giờ, hắn chưa bao giờ dùng nhiều thời gian như vậy để làm một chuyện. Nhưng nhờ sự chuyên chú đó, mà trì độ trận đạo của hắn đã đến cảnh giớ tương đối cao thâm. Vào lúc này, 3000 động phủ trong nội cung của đế cung đã phong bế hơn một nửa, nên có thể thấy được đã có bao nhiêu người tới cái phiến tiểu thế giới này. Tám mươi mốt đạo cửa ải của Đế cung vô cùng khó khăn, nếu không cẩn thận và không tinh thông trận đạo, thì không cách nào thông qua được. Nên có rất nhiều người đến tiểu thế giới này, nhưng người có thể bước vào trong nội cung của Đế cung cũng chỉ chiếm số ít. …. Trong một động phủ nào đó của Đế cung đang có một vị Vũ Hoàng cường giả Thần Đạo Cung vừa mới mở mắt ra, thì thào nói nhỏ:
- Thần Đạo Cung ta vốn am hiểu trận pháp, nhưng khi tiếp xúc với trận đạo của Vô Cực Thiên Đế, ta mới cảm thấy bản thân nông cạn đến cỡ nào.
Không biết khi nào ta mới có thể lĩnh ngộ xong một trong 3000 đại trận để đi ra cái động phủ này đây
- May mà ta không có mang Huyền Sân đi cùng.
Nếu nó đến nơi này, cũng chỉ bị khốn ở đây, không biết trăm năm sau có thể ra ngoài hay không nữa? Vừa dứt lời, vị cường giả Vũ Hoàng của Thần Đạo Cung lại thở dài một cái. Truyền thừa của Vô Cực Thiên Đế không dễ lấy được, dù hắn đã cố gắn lĩnh ngộ, nhưng cũng không biết muốn bao lâu sau mới có thể thành công. Nhưng một khi lĩnh ngộ thành công một trong 3000 đại trận, trình độ trận đạo của hắn sẽ được lột xác, tiến lên một bước dài. Nếu được như thế, thì dù võ đạo không thể tiếng thêm, hắn vẫn có thể đi luyện khí, bày trận, được vô số người kính ngưỡng. Không phải tất cả người đều có thiên phú tu luyện siêu cường, nên đại đa số người đều sẽ đến lúc tu vi trì trệ. Mà con đường tu luyện lại càng lên cao càng khó, khiến cho rất nhiều người khi bước vào Vũ Hoàng cảnh, muốn tiến thêm một bước, đều khó như lên trời. Thậm chí bọn hắn còn sẽ vĩnh viễn ở một cái cảnh giới, không cách nào tăng lên. Nên lực lượng của trận đạo có hao phí rất nhiều thời gian, vẫn có vô số người nguyện ý đi tu luyện. Đối với cường giả Vũ Hoàng, trăm năm cũng không phải cái gì to tát, để tiến lên một cảnh giới mới, mấy ngàn năm cũng rất bình thường. Nên có không ít người tu luyện trận đạo. Nhưng trận đạo, há lại có thể dễ dàng như vậy! ….. Cùng lúc đó, trong một động phủ bên cạnh động phủ của Lâm Phong đang có một vị thanh niên mặc long bào nhìn chằm chằm lên cửa đá. Hắn là đệ tử của một đại gia tộc ở Tứ Tượng Vực, mà cái gia tộc của hắn rất am hiểu trận đạo, trong gia tộc, ngộ tính của hắn cũng được xếp vào top mười, mặc dù tu vi của hắn chỉ là hạ vị Hoàng, nhưng đã có thể lợi dụng trận pháp tiêu diệt cường giả cùng cảnh. Nhưng khi chứng kiến một trong 3000 đại trận của Vô Cực Thiên Đế, hắn lại có cảm giác cực kỳ khó khăn. Hắn đã suy diễn ra được đại trận, nhưng khi bắt đầu thực hành, sự chênh lệch giữa lý thuyết và thực tế lại rất xa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết khi nào hắn mới có thể thành công. Mà Không chỉ có hai người bọn họ gặp khó khăn, mà những cường giả bên trong động phủ cũng như vậy. Trong những người đó có không ít thượng vị Hoàng, nhưng khi tiến vào trong động phủ đã gần hai ba năm, bọn hắn vẫn có cảm giác thời điểm có thể phá vỡ động phủ lại xa xa không hẹn. Chỉ có một người ngoại lệ, như một tên mặc đạo bào, nhưng lại không có chút đạo cốt nào, trong mấy năm này, hắn đã ra vào hơn mười cái động phủ. Với trụ cột hoàn mỹ và năng lực suy diễn cường đại, càng về sau càng nhẹ nhõm. Vào lúc này, cái tên đạo sĩ kia đang ảo tưởng có thể quét sạch toàn bộ 3000 động phủ trong nội cung. ….. Sau ba năm, trong các sơn mạch trùng điệp bên ngoài Tứ Tượng tuyệt địa, vẫn có rất nhiều người đang quan sát. Từ khi lời đồn có cự tượng tiếp dẫn lan truyền, cũng đã hơn hai năm. Nhưng từ nửa năm trước, trong Tứ Tượng tuyệt địa đã không có có tiếng tượng minh nữa. Khiến cho vô số nghe chạy đến Tứ Tượng tuyệt địa, chỉ có thể ở nơi đây trơ mắt ếch ra nhìn cái phiến tuyệt địa kia, mà không có cách nào bước vào trong đó. Vào lúc này, trên một tòa sơn mạch nào đó, Tề Vũ Thần cũng đang nhìn Tứ Tượng tuyệt địa, trong đôi mắt của hắn có một chút thần sắc thất vọng, nhưng một tia thất vọng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, rồi biến mất không thấy đâu. Nếu thật sự hắn vô duyên với Đế cung, cũng không sao, có rất nhiều cường giả đi truy tìm Đế cung, mà đến bây giờ vẫn còn không có người nào trở về, cũng sống hay chết. Hắn không thể tiến vào Đế cung là chuyện tốt, huống hồ ba năm này, tu vi của hắn đã có sự tiến bộ lớn. Hắn đã chạm vào bích chướng Vũ Hoàng, nhưng chỉ thiếu chút nữa, nên hắn chuẩn bị trở về Thanh Đế Sơn để bế quan một lần. Xem thử có thể đột phá Vũ Hoàng hay không?
- Xem ra thiên phú của ta so với Vấn Ngạo Phong vẫn kém không ít, khó trách sư tôn lại coi trọng Vấn Ngạo Phong hơn.
Tề Vũ Thần đứng dậy, thì thào nói nhỏ một tiếng. Ba năm trước, Vấn Ngạo Phong đã bước chân vào Vũ Hoàng, mà hắn đến bây giờ, vẫn kẹt chỗ này, không cách nào đăng lâm Vũ Hoàng. Nhưng không chỉ có hắn, mà đám Chu Thiên Nhược cũng giống vậy, tất cả đều một mực cắm ở Tôn Vũ đỉnh phong khá lâu, nhưng vẫn không thể phá vỡ cái bích chướng kia. Nhưng mà Tề Vũ Thần cũng không nhụt chí, nếu có thể trở thành Vũ Hoàng, cường giả Vũ Hoàng thật sự không đáng giá nữa. Hắn mãi không đột phá được, chỉ vì cơ duyên của hắn còn chưa tới. Nếu như hắn sử dụng mệnh cách để trùng kích Vũ Hoàng, hắn có thể thành công, nhưng hắn sẽ làm vậy. Một khi sử dụng mệnh cách để trở thành Vũ Hoàng, đó không là Vũ Hoàng thật sự, hết thảy dựa vào chính mình mới là chính đạo!
- Lâm Phong, ngày xưa ngươi mới chỉ có Tôn Vũ tầng tám, tuy có chiến lực cường đại.
Nhưng sau ba năm, thì ngươi vẫn chỉ là Tốn Vũ mà thôi, ta nhất định sẽ bước vào Vũ Hoàng cảnh trước ngươi! Có đôi lúc, Tề Vũ Thần đã tự hỏi, hắn không thể đăng lâm Vũ Hoàng vì bóng ma Lâm Phong lưu lại trong lòng hắn. Nhưng hắn tin tưởng, hắn nhất định sẽ trở thành Vũ Hoàng sớm hơn Lâm Phong. Nếu như Tề Vũ Thần biết Lâm Phong ba năm này không hề tu luyện, mà mang toàn bộ tinh lực dùng cho nghiên cứu trận đạo, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT