Cái tên đạo sĩ mới xuất hiện kia là tên khốn Viêm Đế.
Lâm Phong thật không ngờ có thể gặp được hắn ta trong Vô Cực Đế cung. Dù đã xa cách gần hai năm, nhưng cái vẻ hèn mọn, bỉ ổi của lão bất tử kia vẫn không thay đổi. Khiến cho Lâm Phong cảm thấy vô cùng thân thiết.
- Lão bất tử, đã không gặp lâu như vậy, lão đã bước vào trung vị Vũ Hoàng chưa?
Sau khi nghe câu hỏi đểu của Lâm Phong, Viêm Đế lập tức trợn trắng mắt, mắng nhỏ một tiếng:
- Ngươi nghĩ Vũ Hoàng là Huyền Vũ, Thiên Vũ ah?
Dù Cửu Tiêu đại lục mênh mông vô tận, thì số người có thể đăng lâm Vũ Hoàng cũng vạn người không có một. Dù có thể nhập Vũ Hoàng cảnh, cũng tốn rất nhiều thời gian mới có thể làm cho tu vi tiến bộ một chút. Sau khi tiến vào Vũ Hoàng cảnh, mỗi một bước đều có một đạo khảm, mặc dù bổn Đế thần võ vô địch, nhưng cũng không thể bay vọt cảnh giới được. Khi thấy Viêm Đế trợn trắng mắt, Lâm Phong lập tức tủm tỉm cười, hắn cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút, nhưng không ngờ Viêm Đế lại nói nhiều như vậy. Từ khi cái tên khốn khiếp này trọng sinh đến bây giờ, hắn chưa bao giờ gặp phải bình cảnh tu luyện. Nhưng khi bước vào Vũ Hoàng cảnh, đã tiếp cận cảnh giới ngày xưa của hắn, nên tốc độ tu luyện trở nên chậm cũng bình thường. Số người có thể trở thành Vũ Hoàng trong đại thế giới cũng rất hiếm vạn người không có một, nhưng tỉ lệ này đã hơn xa Bát Hoang Cửu U. Dân số ở Bát Hoang Cửu U cũng gần vài tỷ, nhưng Vũ Hoàng vẫn rất thưa thớt. Dù cho trình độ của đại thế giới cao hơn Bát Hoang Cửu U, nhưng Vũ Hoàng vẫn rất hiếm. Đại thế giới có nhiều Vũ Hoàng như vậy, cũng bởi vì dân số của đại thế giới quá mức khổng lồ, không thể tính hết. Có một ít người cả đời chỉ có thể ngước nhìn Vũ Hoàng cảnh, nhưng cũng có một ít người lại có thể dùng trăm năm mà đã đăng lâm Hoàng vị, thậm chí ngắn hơn. Đây chính là sự tàn khốc của võ đạo, chỉ có cường giả mới có thể trường tồn, còn kẻ yếu nhất định sẽ bị đào thải. Nếu không muốn bị đào thải, cũng chỉ có cách không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn. Mỗi một kỷ nguyên mới đến, sẽ vô số nhân vật mới quật khởi, cũng vô số nhân vật cũ vẫn lạc.
- Ngươi đã tới nơi này được bao lâu rồi?
Mà trong những động phủ đó có cái gì? Viêm Đế hơi híp nói.
- Ta đến sớm hơn một năm, còn trong động phủ có cái gì?
Thì ngươi hãy tự mình đi cảm thụ đi, đương nhiên là đồ tốt. Khi ánh mắt của hắn nhìn về phía Vô Cực Thiên Đế, trong đôi mắt hắn liền lộ ra một thần sắc cổ quái, nói:
- Cố gắn tận dụng thời gian để lĩnh ngộ, không nên lãng thời gian phí ở nơi này.
Có lẽ một ngày nào đó, cái lão bất tử kia sẽ giống như bổn Đế lúc trước. Sau khi nghe xong, Lâm Phong nhìn Viêm Đế một cái, khẽ gật đầu. Hắn minh bạch ý của Viêm Đế, Viêm Đế cũng cho rằng Vô Cực Thiên Đế có khả năng chưa chết. Mục đích của hắn khi phong ấn thần niệm vào bên trong các đồng, đặt khắp nơi trên Đại Lục là thu hút những người nắm giữ Vô Cực đồng nghĩ biện pháp tìm được Đế cung, mà một khi tiến vào Đế cung, bọn họ sẽ lấy các khối đồng ra để thử xem còn có tác dụng không? Mà một khi lấy Vô Cực đồng ra, thần niệm sẽ trở về vị trí cũ.
- Đi thôi!
Sau một lúc, Viêm Đế từ biệt Lâm Phong, hắn cũng lười ôn chuyện với Lâm Phong, nếu như Lâm Phong còn sống trở về, cũng miễn cho hắn phải báo thù. Sau khi thấy Viêm Đế đi vào một động phủ khác, Lâm Phong không hề đình trệ, trực tiếp đi vào cái động phủ Viêm Đế vừa mới đi ra. Ngay khi hắn bước chân vào cái động phủ đó, lập tức có từng tia sáng xuất hiện, phong bế cửa vào của động phủ. Mà trước mặt Lâm Phong cũng đột nhiên xuất hiện từng đạo Thánh văn kỳ diệu. Nhìn thì có vẻ tấm màn sáng khí rất mỏng manh, nhưng khi Lâm Phong vươn tay chạm vào nó, hắn cảm thấy có chút lạnh buốt và cứng rắn. Vào lúc này, cái màn sáng kia dường như đã hóa thành một bức tường không thể phá. Nhưng Lâm Phong vẫn muốn thủ độ cứng của nó, nên hắn giơ tay đánh màn sáng kia. Lâm Phong cảm thấy như nắm đấm của hắn đã đánh một miếng vạn niên hàn thiết. Khi thấy không thể lây động được màn sáng, Lâm Phong nhíu mày suy nghĩ. Sau một lúc, Lâm Phong lại đánh ra một quyền ẩn chứa một cỗ lực lượng đáng sợ. Khi một quyền kia đi lướt qua, thì không gian của chỗ đó liền bị phá vỡ, hội tụ thành một luồng khí xoáy.
- Đại địa toái liệt!
Theo lý thuyết, một quyền này của Lâm Phong có thể phá hủy cả một ngọn núi một cách đơn giản. Nhưng khi Đại địa toái liệt đánh vào màn sáng, nó vẫn không có chút lung lay nào. Mà còn có một cỗ lực lượng đáng sợ phản chấn trên người Lâm Phong, khiến cho Lâm Phong phải bay lui về phía sau. Sau khi chạm lưng vào vách dồng phía đốt diện, Lâm Phong cảm thấy phần lưng của hắn vô cùng đau nhức, dường như sắp gẫy.
- Cái lão bất tử Viêm Đế lại không có nhắc nhở ta một tiếng cơ chứ.
Sau khi cơn đau dần bớt, Lâm Phong âm thầm phỉ báng Viên Đế một tiếng. Hắn cũng không có tiếp tục thử nghiệm độ cứng của màn sáng nữa. Một kích vừa rồi ẩn chứa toàn bộ sức mạnh của hắn, mà vẫn không làm cho cái màn sáng kia lung lay một chút nào, hắn có thể nhìn ra, lực lượng của hắn không thể phá vỡ được nó, mà ngay cả chính cái lão gia hỏa Viêm Đế kia, cũng không nhất định có thể phá nó. Sau một lúc Lâm Phong đi đến giữa động phủ, lập tức khoanh chân ngồi ở đó. Ngay lúc đó, những trận văn chung quanh liền bắt đầu chuyển động. Khiến Lâm Phong vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn vẫn cố nhắm mắt lại, cảm thụ những trận văn đóa. Nếu như Viêm Đế có thể đi ra ngoài, thì nhất định có phương pháp ra ngoài, mà cái phương pháp đó rất có khả năng liên quan đến những trận văn này. Khi những trận văn di chuyển đến đỉnh đầu Lâm Phong, cả cái động phủ trở nên cực kỳ sáng chói. Vào lúc này, Lâm Phong có cảm giác như hắn không phải đang trong một cái động phủ hẹp hòi, mà đang tại một phiến không gian cực lớn, bên trong phiến không gian này có vô cùng trận lộ cùng với phù văn đang phiêu động trước mặt của hắn, không ngừng khắc sâu vào trong đầu hắn, nhưng đang truyền thừa vậy.
- Trận!
Sau một lúc, trong mi tâm Lâm Phong có một chữ “trận” khổng lồ xuất hiện. Mặc dù nó chỉ có một chữ, nhưng lại là kết tinh của toàn bộ tri thức Lâm Phong điên cuồng hấp thụ nãy giờ. Nó ẩn chứa vô số phù văn, trận văn giống hệt như những một cái sát trận Vô Cực Thiên Đế bày trong Đế cung, nên những cái động phủ này rất có thể đang ẩn chứa trận đạo truyền thừa của Vô Cực Thiên Đế. Trải qua một khoảng thời gian rất lâu, số tri thức về trận đạo đó mới được quán thâu đến trong đầu Lâm Phong. Nhưng hắn lập tức phát hiện, số tri thức hắn lấy được, chỉ là một đạo trong 3000 đại trận đạo mà thôi. Lại tốn thêm một khoảng thời gian để nghiên cứu những tri thức kia, Lâm Phong cảm thấy trình độ trận đạo của hắn đã có tiến bộ rất lớn. Đã đến mức có thể mượn nhờ ngoại vật bố trí trận pháp giống như Viêm lúc trước. Hắn bây giờ có thể dùng tinh thạch hoặc một ít binh khí, để bố trí trận pháp, dẫn động lực lượng của chúng để phát ra uy lực cường đại. Nhưng trong trận đạo của Vô Cực Thiên Đế, thì đây chỉ là cách bố trí trận pháp yếu nhất. Mà những người hơi có thành tựu trên trận đạo, có thể không cần ngoại vật, mà lại dùng lực lượng của họ để dẫn động thiên địa lực lượng, dùng tay không khắc Thánh văn, tạo ra trận pháp. Mà uy lực của nó so với loại thứ nhất thì chỉ có mạnh hơn, nhưng muốn bố trí trận pháp lợi hại, phải tốn rất nhiều thời gian, mới có thể bố trí xong. Còn cường giả trận đạo chân chính, có thể dùng thần niệm điều khiển thiên địa, một ý niệm đã câu thông được lực lượng thiên địa, nắm giữ sức mạnh vô cùng to lớn! Ví dụ như những người am hiển đại địa pháp tắc, câu thông đại địa pháp tắc trong thiên địa. Trực tiếp lấy thần niệm câu thông pháp tắc chi lực, khiến pháp tắc lực lượng của thiên địa hội tụ thánh văn, khắc họa thánh trận. Nếu như có thể dẫn động lực lượng pháp tắc trong phạm vi lớn, có thể phát huy uy lực u vô cùng đáng sợ. Nhưng muốn đạt tới loại cảnh giới đó, không phải chuyện dễ dàng, chỉ một đống trận vân vô tận kia, cũng đã đủ khiến rất nhiều người nghiên cứu cả đời. Mà những tri thức đó đã lật đổ hoàn toàn nhận thức về trận đạo của Lâm Phong, đối với trận đạo tông sư chân chính, chuyện nhất niệm động thiên địa cũng rất bình thường!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT