Bốn cánh cửa càn, khôn, khảm, ly ở lối vào của Vô Cực Đế cung đều là sinh lộ, nhưng cũng có thể nói là tử lộ.
Tất cả chúng đều có thể dẫn đến nội cung, lộ tuyến chỉ bất đồng mà thôi. Những thứ này, đều tin tức do tia thần niệm của Vô Cực Thiên Đế nói cho Lâm Phong. Nếu không có tin tức trong của thần niệm trong các khối đồng, muốn vào nội cung rất khó. Những trận pháp kia vô cùng lợi hại, chỉ cần người có tu vi yếu hơn Vô Cực Thiên Đế xúc động trận pháp, chết là cái chắc. Nên những người có tu vi cao, cũng chưa chắc có thể đi vào nội cung của Vô Cực Đế cung. Muốn vượt qua 81 đạo sát trận, không chỉ dựa vào trình độ trận đạo, mà còn phải có vận khí. May mà Vô Cực Thiên Đế cũng không phải người hiếu sát, nên trong Đế cung vẫn có sinh lộ. Nhưng muốn đến nội cung của Đế cung, bắt buộc phải có thông tin trong thần niệm. Còn trong nội cung có cái gì, Lâm Phong cũng không biết. Nên khi hắn tiến vào Đế cung, cũng không phải là tuyệt đối an toàn, còn có ẩn số mà hắn chưa biết. Khi nghĩ tới đây, Lâm Phong không khỏi có chút hối hận vì đã mang Như Tà cùng đi vào Tứ Tượng tuyệt địa. Ban đầu, hắn tưởng Như Tà sẽ bên cạnh hắn, dù gặp phải Đế cung, hắn có thể mang Nhược Tà đi vào. Nhưng hôm nay, hắn và Như Tà nếu lại bị chia tách, nến Như Tà bước vào Đế cung, thì sẽ rất nguy hiểm.
- Hi vọng Như Tà sư huynh không đi vào bên trong Đế cung.
Đương nhiên, Lâm Phong tin Như Tà không phải kẻ lỗ mãng, hắn tìm Đế cung cũng chỉ lịch lãm rèn luyện. Huynh ấy cũng không có hy vọng xa vời đạt được truyền thừa của Vô Cực Thiên Đế. Nếu huynh ấy thật sự tìm được Đế cung, hy vọng có thể biết khó mà lui. Nhờ có thần niệm của Vô Cực Thiên Đế, Lâm Phong có thể an toàn vượt qua các thử thách trong đế cung. Nhưng sau lưng Lâm Phong vẫn có người bám theo, khi bọn họ thấy Lâm Phong an toàn đi qua tất cả sát trận, thì liền đi theo hắn. Ban đầu, họ cũng không nghĩ tới Lâm Phong thật sự có thể vượt qua tất cả sát trận. Nhưng sự thật đã chứng minh, trước mặt Lâm Phong, dường như tất cả sát trận đều trở nên vô dụng. Điều này làm cho những người theo sau Lâm Phong vô cùng vui mừng, từng người đều theo sát hắn, như sợ mất dấu Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong cũng không có để ý tới bọn họ, hắn vẫn chậm rãi đi qua các sát trận, như không hề biết phía sau có người đi theo.
- Tâm cảnh của kẻ này đã đến cảnh giới siêu thoát.
Khi thấy Lâm Phong không quan tâm bọn họ có đi theo hắn hay không, chỉ cần bọn họ không chạm đến đến hắn thì hắn không thèm để ý tới bọn họ, vị Vũ Hoàng am hiểu trận đạo lúc nảy cảm thán một tiếng. Hắn thấy vị Vũ Hoàng áo tím cực kỳ đáng thương, hắn ta tự cho thông minh, bắt Lâm Phong dò đường thay hắn, nên mới chết oan uổng như vậy. Nếu như hắn không làm như vậy, chẳng những không chết, mà còn có thể đi theo Lâm Phong vào nội cung rồi. …. Diện tích của Đế cung này quả nhiên cực kỳ bao la, dù tốc độ của Lâm Phong cũng không chậm, nhưng vẫn phải mất khoảng nửa ngày, mới đi đến nội cung. Khi Lâm Phong bước vào cánh cửa cuối cùng, trước mặt hắn xuất hiện một phiến thiên địa bình yên. Với bầu trời xanh thẳm mà cao vút, từng thác nước không ngừng chảy, khắc sâu vào trong tâm trí Lâm Phong. Nhưng tất cả những thứ đó đều không thể sánh với một dãy núi cao lớn, tựa như một bức tường vỹ đại. Khi Lâm Phong ánh nhìn về phía chính giữa cái dãy núi hùng vĩ kia, hắn lập tức nhìn thấy một bóng người đang ngồi xếp bằng. Người đó không hề có hô hấp, cũng không có tiếng tim đập, giống như một bức tượng, nhưng bức tượng đó lại quá mức chân thật, giống như người thật. Nhưng gương mặt của bức tượng đó giống hệt như hư ảnh của Vô Cực Thiên Đế trong năm khối đồng vậy. Đúng lúc này, Lâm Phong đột nhiên cảm thấy có chút đầu đầu, từ trong mi tâm của hắn lập tức có một đạo quang mang bay ra. Nó chính là một tia thần niệm của Vô Cực Thiên Đế. Sau khi tia thần niệm đó đi ra, nó trực tiếp bay vào mi tâm của Vô Cực Thiên Đế.
- Đây là!
Vào lúc này, trái tim Lâm Phong có chút dồn dập. Hắn không ngờ tia thần niêm kia của Vô Cực Thiên Đế lại tự trở về bức tượng của Vô Cực Thiên Đế. Chẳng lẽ cái bức tượng kia lại là thân thể của Vô Cực Thiên Đế. Sau một lúc, Lâm Phong từ từ bay lên trời, tiếp cận Vô Cực Thiên Đế. Nhưng khi hắn sắp chạm vào Vô Cực Thiên Đế, lại có một cổ lực lượng kinh khủng đánh bay Lâm Phong ra ngoài. Sau khi ổnn định thân hình, Lâm Phong dùng linh nhãn để dò xét Vô Cực Thiên Đế. Hắn chỉ thấy cơ thể của Vô Cực Thiên Đế đang bị một luồng lực lượng bao bọc, khiến hắn không thể nào tới gần.
- Thật chẳng lẽ đây đúng cơ thể của Vô Cực Thiên Đế.
Vào lúc này, trong lòng Lâm Phong đang có vô số luồng suy nghĩ thay nhau xuất hiện. Khi nghĩ tới khả năng Vô Cực Thiên Đế vẫn không chính thức vẫn lạc, trái tim của hắn lại đập liên hồi. Nhưng nếu Vô Cực Thiên Đế vẫn chưa chết, tại sao lại đưa Đế cung vào trong Tứ Tượng tuyệt địa, chẳng lẽ hắn đang tránh né ai đó? Khi Lâm Phong nhìn Vô Cực Thiên Đế lần nữa, hắn hoàn toàn có thể khẳng định, đó chắc chắn là cơ thể của Vô Cực Thiên Đế, nhục thể này không có bất kỳ sinh cơ nào, nhưng lại trông rất sống động, phảng phất như một bức tượng vậy. Nếu thần niệm của Vô Cực Thiên Đế không bay vào trong đó, Lâm Phong không dám nghĩ đó là một người sống. Đúng lúc này, những người đi theo sau Lâm Phong cũng đã vào được cái phiến không gian này. Khi họ thấy Vô Cực Thiên Đế, bọn họ cũng lộ ra thần sắc kinh hãi, âm thầm suy đoán người này là ai? Đúng lúc này, vị cường giả Vũ Hoàng am hiểu trận đạo liền đi tới bên người Lâm Phong, nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm Vô Cực Thiên Đế, nói:
- Quanh người hắn có một cái trận pháp rất khủng bố, lại vô ảnh vô hình.
Nếu như không phải bị ngươi xúc động, nó sẽ không hiện ra. Ngươi nhận ra hắn sao? Lâm Phong biết rõ vị cường giả Vũ Hoàng này có nghiên cứu trận đạo, nên mở miệng đáp lại một tiếng.
- Nếu không có đoán sai, người này chính là Vô Cực Thiên Đế.
- Nếu như người này thật sự là Vô Cực Thiên Đế, thì Vô Cực Thiên Đế rất có khả năng đã bố trí một âm mưa rất lớn.
Sau khi hắn vừa dứt lời, trong hắn lập tức xuất hiện ba miếng khối Vô Cực đồng. Ngay lúc đó, đột nhiên có một cỗ lực hút truyền đến, hút ba khối đồng kia về phía Vô Cực Thiên Đế. Khiến cho vị Vũ Hoàng kia sửng sờ.
- Bên trong các khối Vô Cực đồng có ẩn chứa một tia thần niệm của Vô Cực Thiên Đế.
Nếu như có thể tìm được năm khối đồng, thì có thể ngưng tụ thành một tia thần niệm hoàn chỉnh. Lâm Phong chậm rãi giải thích.
- Ngươi nhìn kìa, trên vách núi hình như có động phủ!
Nhưng vào đúng lúc này, vị cường giả Vũ Hoàng kia đột nhiên lên tiếng, khiến Lâm Phong quay lại nhìn dãy núi trùng điệp phía sau. Bây giờ Lâm Phong mới phát hiện trên dãy núi đó có không ít động phủ, có một số động phủ đã bị phong kín và một ít động phủ lại mở ra.
- Đi!
Khi mọi người thấy cảnh đó, thì chạy đến những động phủ trên dãy núi. Bọn họ đã đi theo sau Lâm Phong, đi qua tám mươi mốt đạo sát trận, mặt dù không có người chết, nhưng lại vô cùng kinh tâm động phách. Nên khi thấy những cái động phủ đó, ai lại không kích động. Vì còn có rất nhiều động phủ, nên Lâm Phong cũng không vội vã bước vào trong đó. Lúc này, hắn đang hỏi vị cường giả Vũ Hoàng kia.
- Tiền bối, người đã có dự́ định gì chưa?
- Ta cũng không biết, tất cả tùy duyên.
Sau khi nghe xong, Lâm Phong khẽ gật đầu một cái, sau đó từ từ đi về hướng của một tòa động phủ. Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên có một người bên trong động phủ đi ra. Khi Lâm Phong nhìn thoáng qua người đó, khuôn mặt của hắt lập tức trở nên cứng ngắt, toàn thân run rẫy, hai mắt trợn tròn. Người vừa mới xuất hiện trước mặt Lâm Phong đúng một tên đạo sĩ. Khi tên đạo sĩ kia nhìn thấy Lâm Phong, lập tức nheo mắt lại, cười hì hì nói:
- Tiểu hỗn đản, ngươi còn chưa có chết ah?
Lâm Phong khinh bỉ nhìn lão đạo sĩ thúi một cái, nói.
- Cái lão khốn khiếp nhà ngươi còn sống, ta làm sao có thể chết được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT