- Lâm Phong!


Vũ Hoàng gọi Lâm Phong đang ngủ say một tiếng, nhưng lại phát hiện lúc này Lâm Phong không có bất kỳ phản ứng nào, cảnh này khiến Vũ Hoàng khẽ nhíu mày. Gọi Lâm Phong cũng vô ích, Lâm Phong bị lực lượng pháp tắc mộng đánh lén cho nên đã vô thanh vô thức lâm vào giấc ngủ say. Một mực không cách nào đánh thức được Lâm Phong, càng khiến sắc mặt Vũ Hoàng không được tốt cho lắm. Lúc này Lâm Phong hô hấp đều đặn, không hề giống như bị thương, nhưng vẫn nhắm mắt bất tỉnh, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?


- Tại sao có thể như vậy?


Vũ Hoàng có chút nóng nảy, loại tình huống này, hắn chưa bao giờ gặp phải, hắn cũng thật không ngờ Lâm Phong sẽ bị lực lượng pháp tắc mộng đánh trúng. Thân hình lóe lên, Vũ Hoàng mang theo Lâm Phong rời khỏi nơi đây, trước hết hắn phải tìm được một chỗ đặt chân rồi mới nhìn lại tình huống của Lâm Phong. Vũ Hoàng cũng không biết, trong hư không, có một đạo hắc ảnh một mực theo sau hắn, không phát ra bất kỳ khí tức nào, Vũ Hoàng thân là cường giả Vũ Hoàng vậy mà không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của đối phương. Đêm tối dần dần trôi qua, ngày thứ hai trên quảng trường, trận đấu vẫn tiếp tục tiến hành, một ngày này chiến đấu vô cùng kịch liệt, thậm chí sức mạnh va chạm còn mạnh mẽ hơn ngày đầu tiên, làm cho người xem vô cùng hào hứng, mà phía Tề Thiên Bảo, trong đám người thủ hộ rõ ràng thiếu mất một người, Lâm Phong không ở chỗ đó. Đêm qua, hắn đột nhiên mất tích, chẳng biết đi đâu mà cũng chưa đuổi kịp. Vũ Hoàng áo tím mơ hồ đoán được tất cả việc này chỉ sợ có liên quan đến Tề Vũ Thần, nhưng mà, hắn cũng không thể làm gì Tề Vũ Thần, dù sao Tề Vũ Thần là dòng chính của Tề gia, địa vị của hắn không phải một tên Lâm Phong có thể so được, nhưng lúc sau Mê Thần Quân trách tội xuống, người gặp nạn tất nhiên sẽ là hắn. Mà bên kia, Vũ Hoàng vẫn không nhìn thấy Lâm Phong có bất kỳ dấu hiệu thức tỉnh, hắn hơi nóng nảy, đi ra ngoài nghe ngóng thế lực có cường giả nắm giữ năng lực trị liệu cường đại, mà trong địa vực của cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, kết quả tự nhiên chỉ có một đó là Dược Vương Tiên Cung. Ngày hôm sau, trận đấu kết thúc, từng người của các thế lực lại trở về nơi đóng quân của chính mình, bên ngoài đóng quân của Dược Vương Tiên Cung, có một đạo thân ảnh đang đi đến, mà trên lưng của hắn đang cõng một người, bọn họ chính là Vũ Hoàng đang cõng Lâm Phong đến đây.


- Vãn bối Vũ Trị, có việc cầu kiến tiền bối Dược Vương Tiên Cung.


Vũ Hoàng cao giọng nói, bước chân vào bên trong nơi đóng quân của Dược Vương Tiên Cung. Lập tức, từng đạo thân ảnh đi đến, thấy Vũ Hoàng, lông mày khẽ nhíu lại, một vị thanh niên trong đó lạnh lùng nói.


- Ngươi là người phương nào, đến Dược Vương Tiên Cung ta có chuyện gì?



- Vũ Trị muốn mời tiền bối Dược Vương Tiên Cung ra tay giúp vãn bối cứu người.


Ánh mắt Vũ Hoàng bình tĩnh, mở miệng nói, nhưng mà tên thanh niên kia vẫn lạnh lùng, thản nhiên nói:


- Dược Vương Tiên Cung không tùy ý trị liệu cho người ngoài, ngươi trở về đi!


Thần niệm của Vũ Hoàng xâm nhập vào trong nơi đóng quân của Dược Vương Tiên Cung, không có lùi bước, bước chân lại chậm rãi đi về phía trước. Một màn này khiến cho sắc mặt của những người Dược Vương Tiên Cung lập tức lạnh xuống.


- Cho ngươi cút, chớ không nghe cảnh cáo!


Bước chân Vũ Hoàng chẳng những chưa từng dừng lại, ngược lại tốc độ còn nhanh hơn, khiến cho đôi mắt của đám người đôi cứng đờ, sau đó mau chóng đuổi theo Vũ Hoàng. Mà lúc này Vũ Hoàng đã đi tới ngoài cửa một căn phòng, thần niệm của hắn đã cảm nhận được, trong gian phòng đó có một vị cường giả vô cùng lợi hại.


- Vãn bối Vũ Trị, cầu tiền bối ra tay giúp vãn bối chữa trị cho người bị thương, vãn bối vô cùng cảm kích!


Vũ Hoàng khom người với người trong phòng, hắn biết rõ trực tiếp bước vào Dược Vương Tiên Cung là hành động vô lễ, nhưng Vũ Hoàng cũng không có những biện pháp khác, Lâm Phong ngủ mê không tỉnh, hắn không biết Lâm Phong bị thương ở đâu, chỉ có thể nhìn Lâm Phong một mực ngủ say, lại không thể làm gì được, cho nên mới làm ra hạ sách này. Không gian trầm mặc một lát, lập tức cửa trong phòng tự động mở ra, sau đó một lão nhân râu bạc trắng xuất hiện, đôi mắt sắc nhọn như là đao phong đâm thẳng vào người Vũ Hoàng.


- Ngươi thật to gan!


Thanh âm của lão nhân râu bạc trắng lão lạnh như băng, ánh mắt nhìn lướt qua Vũ Hoàng cùng Lâm Phong, người này dám trực tiếp xâm nhập chỗ ở của hắn, cả gan làm loạn, không biết lý lẽ.


- Quỳ xuống!


Lão nhân râu bạc trắng chợt quát một tiếng, khiến thần sắc Vũ Hoàng cứng ngắc, đường cong trên mặt đường co lại, lập tức bịch một tiếng, hai đầu gối Vũ Hoàng quỳ xuống đất, nói:


- Vãn bối cả gan, nguyện lấy hết tất cả những thứ mình có dâng lên, chỉ cầu tiền bối ra tay cứu người bị thương.


Dứt lời, Vũ Hoàng trực tiếp dâng lên một chiếc nhẫn trữ vật, đưa đến trước mặt lão nhân. Lão nhân râu bạc trắng tiếp nhận giới chỉ trữ vật, thần niệm xâm nhập vào trong đó, rồi nhìn lướt qua vật bên trong, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Hoàng lạnh lùng nói:


- Chỉ bằng cái này mà cũng muốn bổn Hoàng ra tay sao?


Nhớ lại ngươi vi phạm lần đầu, cho nên cái nhẫn trữ vật này xem như trừng phạt, cút đi! Vũ Hoàng bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt khó coi, hô:


- Tiền bối!



- Cút!


Trên người lão nhân râu bạc trắng bùng nổ khí tức khủng bố, toàn bộ đều chèn ép lên người Vũ Hoàng, khiến Vũ Hoàng quỳ không vững, sắc mặt cực kỳ khó coi.


- Cáo từ!


Một đạo tiếng vang răng rắc truyền ra, hòn đá dưới gối Vũ Hoàng vỡ vụn, sau đó Vũ Hoàng đứng dậy, cõng Lâm Phong rời khỏi nơi đây, bóng lưng đều là vẻ khuất nhục, càng làm cho Vũ Hoàng cảm thấy bi ai, vấn đề của Lâm Phong vẫn chưa giải quyết được, mà người của Dược Vương Tiên Cung không chịu ra tay, vậy thì còn có ai có khả năng giúp đỡ Lâm Phong đây? Vũ Hoàng lóe lên mà đi, rời xa nơi đóng quân của Dược Vương Tiên Cung. Mà lúc này, trong hư không bóng đen vẫn đi theo hắn, nhìn thân ảnh Vũ Hoàng, trong nội tâm thầm than:


- Người này trọng tình trọng nghĩa, không biết hai người bọn họ có quan hệ như thế nào?


Nghĩ vậy, bóng đen bước ra, trong chớp mắt đáp xuống trước mặt Vũ Hoàng. Vũ Hoàng thấy trước người đột nhiên có một nhân ảnh, ánh mắt không khỏi cứng đờ, sau đó đánh giá Hắc y nhân kia, hắn ta lại có thể vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt hắn, thì có thể thấy được người này hẳn là cường giả một phương.


- Giao hắn cho ta.


Hắc y nhân nhàn nhạt nói với Vũ Hoàng. Ngay lập tức,Vũ Hoàng cả kinh, hắc y nhân kia lại muốn Lâm Phong, nhưng mà hắn làm sao có thể đơn giản giao Lâm Phong cho đối phương được?


- Nơi này có một viên đan dược có thể chữa trị thương thế của ngươi!


Hắc y nhân lấy ra một viên đan dược đưa cho Vũ Hoàng. Vũ Hoàng hoài nghi tiếp nhận đan dược, lại không do dự trực tiếp nuốt xuống, hắn biết rõ lấy thực lực của đối phương, nếu như thật sự muốn đối phó hắn, không cần phải dùng đến loại thủ đoạn này. Nhưng mà, đợi đến lúc sau khi ăn đan dược xong, khuôn mặt Vũ Hoàng khẽ ửng hồng, cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, ánh mắt hắn kinh hãi nhìn bóng đen phía trước.


- Hiện tại, ngươi có thể yên tâm giao hắn cho ta rồi chứ?


Bóng đen cười nói với Vũ Hoàng.


- Mong tiền bối chữa trị cho hắn.


Trong tuyệt cảnh gặp đường sống, trong mắt Vũ Hoàng hiện lên vẻ kích động, chỉ bằng viên đan dược kia của đối phương, hiển nhiên hắc y nhân có thể cứu được Lâm Phong, cho nên lần này Vũ Hoàng không do dự, đỡ Lâm Phong từ trên lưng xuống giao cho bóng đen.


- Yên tâm đi!


Một đạo âm thanh vang lên bên tai của Vũ Hoàng, lập tức hắn liền thấy thân ảnh trước mắt biến mất không thấy gì nữa. Vũ Hoàng đứng đó hơi ngẩn người, chuyện hôm nay có thể nói thay đổi rất nhanh, cách không lâu bị khuất nhục, nhưng rất nhanh lại có một vị cao nhân chữa khỏi thương thế của hắn, còn muốn mang Lâm Phong đi chữa trị.


- Không biết người kia có thân phận như thế nào?


Vũ Hoàng thì thào nói nhỏ, sau đó thân hình lóe lên trong bóng đêm, biến mất không thấy gì nữa. Mấy ngày tiếp theo, trên quảng trường, đại chiến vẫn diễn ra, hơn nữa va chạm càng ngày càng mãnh liệt, những người cường đại dần dần trổ hết tài năng, thế lực khắp nơi đều có thanh niên vô cùng lợi hại. Nhưng mà có nhiều người phát hiện, mấy ngày nay, Thần Vũ Vũ Hoàng bên cạnh Nghịch Trần Vũ Hoàng đều không có ở đây, không biết đi phương nào rồi, hơn nữa thân phận của hắn vẫn bí mật như cũ. Lúc này trong một căn phòng ở khu vực Hoãn Trùng, Lâm Phong chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt chậm rãi đánh giá bốn phía, trong chớp mắt, thân thể hắn bật dậy, nhìn hắc y nhân trước mặt.


- Thần Vũ Vũ Hoàng !


Lúc này, ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, một màn này khiến cho hắn đặc biệt khiếp sợ, Thần Vũ Vũ Hoàng như thế nào sẽ ở một chỗ với mình, hơn nữa lúc này hắn không phải ở trong phòng của chính mình sao?


- Ngươi nhìn những thứ đã trải qua mấy ngày nay đi.


Thần Vũ Vũ Hoàng mỉm cười với Lâm Phong, lập tức một đạo thần niệm lọt vào mi tâm của Lâm Phong, sau đó, từng hình đã phát sinh trên người Lâm Phong hiện ra trong đầu của hắn, điều này làm cho biểu hiện trên mặt Lâm Phong không ngừng biến hóa, hắn lại bị người ta ám toán.


- Oanh!


Một đạo hàn mang đáng sợ ở trong mắt của Lâm Phong bùng nổ, một cổ lãnh ý cường đại bao trùm cả không gian, hắn nhìn thấy sư tôn chịu nhục, lão giả râu bạc trắng bắt sư tôn quỳ xuống, rồi lấy bảo vật của sư tôn, lại kêu Vũ Hoàng cút, lý nào lại như vậy! Một lát sau, hơi thở này mới thu liễm lại, Lâm Phong khom người với Thần Vũ Vũ Hoàng nói:


- Đa tạ tiền bối ban thuốc cứu sư tôn ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play