Lúc này Lâm Phong đã có thể xác định, lúc Nghịch Trần Vũ Hoàng cùng Thần Vũ Vũ Hoàng xuất hiện, Thần Vũ Vũ Hoàng xác thực đã nhìn về phía hắn một cái, cảm giác của hắn cũng không sai, nhưng vấn đề là, hắn chưa bao giờ nhận thức Thần Vũ Vũ Hoàng cường đại này, vậy thì tại sao đối phương lại chú ý hắn như thế?
Mấy ngày qua, mọi chuyện phát sinh trên người hắn đều biết rõ, hiển nhiên hắn ta đã một mực âm thầm theo dõi mình. Hơn nữa, Thần Vũ Vũ Hoàng tặng sư tôn một viên đan dược kia, hẳn có giá trị liên thành, nhưng đối phương lại không chút do dự đưa cho sư tôn, điều này khiến Lâm Phong tràn đầy nghi hoặc.
- Ngươi không bị Tề Thiên Bảo khống chế?
Thần Vũ Vũ Hoàng tò mò hỏi Lâm Phong một tiếng. Lâm Phong chần chờ một lát, lập tức khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, ta không bị khống chế.
- Ha ha, không tệ, Mê Thần Quân vậy mà không thể khống chế được ngươi, thật hiếm có.
Thần Vũ Vũ Hoàng cười nói.
- Vậy thì mọi chuyện càng đơn giản hơn rồi.
- Lâm Phong, ngươi đã ngủ vài ngày, có lẽ hôm nay cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo chiến đấu đã đến trận cuối cùng rồi, chúng ta đi về xem.
Thần Vũ Vũ Hoàng cười nói, khiến cho nghi hoặc trong mắt của Lâm Phong càng khó có thể xóa đi, hắn không rõ rốt cuộc đối phương có dụng ý gì, hắn đã cứu mình đi ra, vì sao lại để cho mình trở về?
- Tiền bối, hôm nay ta vừa vặn thoát khỏi Tề Thiên Bảo, bây giờ mà trở về chẳng phải tự chui đầu vào lưới hay sao?
- Muốn rời đi cũng phải đường đường chính chính đi mới được, nếu cứ như vậy mà đi chẳng phải quá mức ấm ức hay sao,nếu không ngươi cũng lên chiến đài thử một lần đi?
Thần Vũ Vũ Hoàng mỉm cười, lập tức kéo Lâm Phong cuồn cuộn mà đi, tốc độ nhanh vô cùng. Trên chiến đài ở quảng trường của Cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, trận đấu hôm nay xác thực đã chuẩn bị kết thúc, trong cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, Vấn Thiên Bảo có thực lực mạnh nhất, Vấn Ngạo Phong đã mơ hồ đoạt vị trí thứ nhất, trừ Vấn Ngạo Phong ra, Vấn Thiên Bảo còn hai người lợi hại khác, giống như dự đoán của mọi người đều có thể đi vào mười tám vị trí đầu, xem ra quyền khống chế tiểu thế giới tuyệt đối sẽ thuộc về Vấn Thiên Bảo rồi. Trừ Vấn Thiên Bảo, hôm nay thế lực có chiến tích tốt nhất hẳn là Dược Vương Tiên Cung, lúc này đây Dược Vương Tiên Cung trước mặt tất cả mọi người phô bày bọn hắn ngoại trừ luyện đan luyện dược, còn có thực lực cường hãn, Dược Vương Tiên Cung tham chiến, hiển nhiên dựa vào cảnh giới để chiếm cứ ưu thế, hầu như toàn bộ người của bọn họ đều là cường giả Tôn Vũ đỉnh phong, cho nên mười tám vị trí đầu có thể sẽ có bốn vị trí cho Dược Vương Tiên Cung bọn họ. Còn chiến tích thứ ba vẫn đang mơ hồ, có thể là Lôi Phạt Tiên Cung, cũng có thể là Tề Thiên Bảo, muốn biết thì phải xem cuộc chiến phía sau như thế nào? Lúc này, phía Tề Thiên Bảo, bên ngoài hành lang, một đạo thân ảnh lặng lẽ không tiếng động đi tới khán đài, giống như hắn vốn nên ở đằng kia vậy, mà người này đương nhiên là Lâm Phong rồi. Vũ Hoàng áo tím giống như cảm nhận được cái gì đó, lập tức quay đầu nhìn lại, thấy thân ảnh Lâm Phong không khỏi sửng sốt một chút, trong đôi mắt lộ ra một tia mừng rỡ.
- Lâm Phong, ngươi đã đi đâu vậy?
- Đại nhân, có người muốn giết chết ta, nhưng về sau hắn tựa hồ gặp phải đối thủ, còn ta bị thương may mà chạy thoát, sau đó nghỉ ngơi mấy ngày mới trở về.
Lâm Phong đáp lại, Vũ Hoàng áo tím nhẹ gật đầu, cũng không hoài nghi lời nói của Lâm Phong, ngay lúc đó thật sự có khí tức của hai vị Vũ Hoàng cùng xuất hiện trong phòng của Lâm Phong.
- Không có việc gì thì tốt rồi.
Vũ Hoàng áo tím mở miệng nói, Lâm Phong có thể bình yên vô sự trở về, hắn có chút ngoài ý muốn cùng vui mừng, nhưng cũng không có suy nghĩ quá nhiều, cũng may Mê Thần Quân đã khống chế Lâm Phong, nếu không lần này, chỉ sợ hắn cũng không chủ động trở về. Lúc này Lâm Phong đưa ánh mắt nhìn về phía chiến đài, vốn nên có 81 người trên chiến đài, nhưng hôm nay lại chỉ còn lại có hơn năm mươi người, kịch liệt va chạm, đấu ra chân hỏa, há có thể không có ai tử vong hoặc là thân chịu trọng thương, hôm nay còn hơn năm mươi người, đã coi như không tệ rồi. Vừa vặn, giờ phút này Lâm Phong thấy người Dược Vương Tiên Cung ra tay, là thanh niên mà Lâm Phong đã thấy qua ở Bát Hoang, kẻ khi xưa đã xúi giục Chu Thiên Nhược, hắn chính là cường giả Dược Vương Tiên Cung, chiến lực cường đại, đánh bại người vô cùng lợi hại trong Cổ Thiên Bảo. Nhưng bởi vì chuyện của Vũ Hoàng, ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía Dược Vương Tiên Cung chỉ có lạnh lùng, nhất là lão giả râu bạc trắng đang ngồi ở trung tâm khán đài kia, trong thần niệm của Thần Vũ Vũ Hoàng , người này lấy đi nhẫn trữ vật của sư tôn, rồi đánh Vũ Hoàng ra ngoài. Lúc này, ánh mắt Lâm Phong đặc biệt lạnh lùng mà sắc bén, bởi vậy mặc dù cách nhau rất xa, Vũ Hoàng râu bạc trắng kia vẫn cảm nhận được, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong, lúc thấy Lâm Phong, trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, đây chẳng phải thanh niên mà mấy ngày trước đây, có kẻ lỗ mãng tự xưng Vũ Trị quỳ xuống đất cầu hắn trị liệu sao? Thật không ngờ, hắn là người Tề Thiên Bảo, hơn nữa, lại bị Mê Thần Quân khống chế! Vũ Hoàng râu bạc trắng có chút ngoài ý muốn, thật không ngờ có một vị cường giả Vũ Hoàng nguyện ý dốc hết tất cả những thứ mình có, thậm chí không tiếc quỳ xuống đất xin hắn chữa trị cho một người bị Tề Thiên Bảo khống chế. Lâm Phong nhìn Vũ Hoàng râu bạc trắng, mặc dù thực lực đối phương mạnh hơn mình rất nhiều, nhưng trong mắt Lâm Phong vẫn có tia lạnh lùng, khuất nhục này, ngày khác hắn nhất định sẽ đòi lại cho sư tôn. Lâm Phong dời ánh mắt đi, một lần nữa nhìn về chiến đài, lần trước có một đám cường giả tiến vào Bát Hoang lịch luyện, ở chỗ bọn hắn, những thế lực đó đã vô cùng cường đại rồi, nhưng ở đây nó thuộc về chiến lực hạch tâm. Hôm nay, tu vi của Hạ Thiên Phàm đã tăng tới Tôn Vũ tầng tám, sức chiến đấu rất đáng sợ, nhất là Đế Vương sát phạt quyền ý kia, đánh đâu thắng đó, phát triển thật nhanh, Kiều Xích Phong cũng giống như Chu Thiên Nhược, so với lúc trước đã lợi hại hơn rất nhiều rồi, còn Tề Vũ Thần và Cổ Lực đương nhiên có thực lực cũng không yếu, hơn nữa mơ hồ có thể áp chế Kiều Xích Phong, chỉ không biết khi bọn họ giao phong sẽ như thế nào? Lâm Phong lại thấy được Vấn Ngạo Phong ra tay, nhanh, tàn nhẫn, vừa ra tay chính là lôi đình chi kích, đối phương hoặc chết hoặc trọng thương, rất đáng sợ, xem ra chiến lực của Vấn Ngạo Phong tuyệt đối còn mạnh hơn so với biểu hiện bên ngoài. Chỗ Vấn Thiên Bảo, Nghịch Trần Vũ Hoàng của Thanh Đế Sơn thấy một đạo thân ảnh đi tới, cười nói:
- Thần Vũ huynh, sao vài ngày nay không thấy huynh vậy?
- Trong lúc rảnh rỗi tùy ý đi dạo một chút, mà hôm nay trận chiến đấu này đã tới thời khắc mấu chốt, cũng may không có bỏ lỡ.
Tựa hồ tâm tình của Thần Vũ Vũ Hoàng không tệ, khiến Nghịch Trần Vũ Hoàng thầm nghĩ trong lòng, lão gia hỏa này không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi đến mảnh khu vực này, tâm tình tựa hồ đặc biệt tốt hơn một ít.
- Thần Vũ huynh, ngươi thấy những thanh niên hậu bối này như thế nào?
Lần này ta chuẩn bị mang một ít người đi đến Thanh Đế Sơn, ngươi có coi trọng người nào không, ta có thể để một hai người cho Thần Vũ huynh. Nghịch Trần Vũ Hoàng cười nói.
- Không cần đâu, ngươi hãy giữ lại cho Thanh Đế Sơn đi.
Thần Vũ Vũ Hoàng thản nhiên nói, sau đó ánh mắt tiếp tục xem trận đấu trên chiến đài.
- Trận chiến cuối cùng rồi, đánh xong một trận chiến này, Ngạo Phong phong vương, chiến tích toàn thắng.
Nghịch Trần Vũ Hoàng cũng nhìn về phía chiến đài, trận chiến cuối cùng Vấn Ngạo Phong đối chiến với một vị cường giả trong Lôi Phạt Tiên Cung, mà cường giả Lôi Phạt Tiên Cung kia chỉ có một trận thua trận, mà Vấn Ngạo Phong lại toàn thắng. Lần này, nếu hắn đánh bại người Lôi Phạt Tiên Cung, cũng đồng nghĩa với việc cuộc chiến đấu này, Vấn Ngạo Phong thắng. Vấn Ngạo Phong cùng cường giả Lôi Phạt Tiên Cung va chạm, hư không chi lực cùng lôi điện chi lực cuồng mãnh xung kích, đều là công kích rất mạnh và cực nhanh, thanh liên hư không, chiến lôi phạt chi lực kiếm thuật, mơ hồ có cảm giác long trời lở đất, chiến đài được lực lượng pháp tắc ngưng tụ mà đều bị đánh cho không ngừng nghỉ.
- Lực lượng áo nghĩa cực hạn.
Thần sắc của mọi người khẽ run lên, đấu đến cuối cùng Vấn Ngạo Phong không chỉ sử dụng bảy trăm lần đại thế chi lực, còn sử dụng ra áo nghĩa cực hạn, hai loại đều cách thành Hoàng không xa. Cuối cùng, Vấn Ngạo Phong chiến thắng cường giả Lôi Phạt Tiên Cung, giành được chiến tích toàn thắng.
- Không tệ!
Nghịch Trần Vũ Hoàng đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, hắn dạy bảo Vấn Ngạo Phong cũng không quá lâu, hôm nay Vấn Ngạo Phong đã lấy được thành tựu hiện tại cũng đáng quý rồi, bây giờ ở trong cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, không người nào có thể tranh phong cùng hắn. Những người khác trong Vấn Thiên Bảo cũng nhao nhao đứng lên, vỗ tay khen hay, vẻ mặt tươi cười, Vấn Ngạo Phong có thể làm cho Nghịch Trần Vũ Hoàng thoả mãn, đối với Vấn Thiên Bảo hắn, sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
- Được rồi, hiện tại có thể lấy thứ hạng chiến tích.
Nghịch Trần Vũ Hoàng cười nói, người quyết định kia bắt đầu lấy thứ tự chiến tích, Vấn Ngạo Phong giành được vị trí thứ nhất; vị trí thứ hai thuộc về người của Dược Vương Tiên Cung, Lâm Phong đã từng thấy qua người này ở Bát Hoang, ngày xưa, thanh niên kia luôn tỏ ra khiêm tốn; vị trí thứ ba thuộc về người vừa rồi chiến bại Vấn Ngạo Phong; Cổ Lực đứng thứ tư, Tề Vũ Thần đứng thứ năm; vị trí thứ sáu thuộc về người của Vấn Thiên Bảo, còn Kiều Xích Phong, Chu Thiên Nhược cùng với Hạ Thiên Phàm đều bước chân vào mười tám vị trí đầu.
- Đúng vậy, trong mười tám người đứng đầu này, có vị nào nguyện ý gia nhập Thanh Đế Sơn ta không?
Lúc này, Nghịch Trần Vũ Hoàng hờ hững nói. Nghe được mấy lời của hắn, mọi người lập tức cứng đờ, sau đó rất nhiều người đều lộ vẻ vui mừng, lần này Nghịch Trần Vũ Hoàng tự mình đến đây, chẳng lẽ ngoại trừ Vấn Ngạo Phong, còn cố ý vì Thanh Đế Sơn thu nhận một ít đệ tử hậu bối.
- Vãn bối nguyện ý gia nhập Thanh Đế Sơn!
Không ít người trực tiếp mở miệng, rồi khom người với Nghịch Trần Vũ Hoàng , loại cơ hội hiếm có này, bọn hắn làm sao có thể bỏ qua cho được?
- Đợi một chút!
Lúc mọi người ở đây đều muốn gia nhập Thanh Đế Sơn, một đạo âm thanh lạnh nhạt vang lên, đáp xuống phía trên chiến đài. Ánh mắt của mọi người hơi ngưng lại, lập tức xoay người, sau đó, bọn hắn thấy Lâm Phong đang sải bước lên trung tâm chiến đài rất chậm chạp, nhưng mỗi một bước bước ra, đều khiến chiến đài run rẩy một phen.
- Lâm Phong!
Vũ Hoàng áo tím lập tức sững sờ, tên này điên rồi, hắn lại bắt đầu quấy rối rồi đấy? Chẳng lẽ hắn quên mất chỉ lệnh, không có mệnh lệnh không thể hiển lộ thực lực bản thân, mà Lâm Phong cứ như vậy bước lên chiến đài!
- Lâm Phong, ngươi trở lại cho ta!
Vũ Hoàng áo tím quát lạnh một tiếng, lúc này đây hắn rất tức giận, cái tên Lâm Phong này quá làm càn rồi, không thèm để quy tắc vào trong mắt. Lâm Phong chậm rãi nhìn về phía Vũ Hoàng áo tím cười nói:
- Đại nhân, ngay cả loại người như Tề Vũ Thần đều có thể đứng ở trên chiến đài, ta đi lên thì có làm sao đâu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT