Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1535 - Xung Đột


...

trướctiếp

Từ trước đến nay, Thiên Thư Vũ Hồn của Lâm Phong có một tác dụng rất kỳ lạ, có thể nhìn trộm bản chất của đồ vật.

Hắn có thiên phú tu luyện cường đại tựa hồ cũng vì Võ Hồn cho hắn, vừa rồi hắn phóng thích Thiên Thư Võ Hồn trong người để nhìn trộm thấy được miếng đồng này có dị thường. Mà hôm nay hắn đã tới Tôn Vũ tầng bảy, các loại bí truyền đều đến cấp độ nhất định, cho nên muốn thông qua mảnh vỡ bí truyền để tăng tu vi rất khó, mà năm miếng mảnh vỡ bí truyền, hắn có thể tiếp nhận.


- Xem ra Võ Hồn của ta còn có một chỗ tốt đó chính là phát giác dị bảo!


Lâm Phong lộ ra một nụ cười thản nhiên, Mục Doãn hỏi hắn một tiếng:


- Ngươi nghĩ thế nào về việc giao dịch miếng đồng?



- Không phải ngươi cảm thấy miếng đồng có chút khác thường hay sao, ta cũng có cảm giác tương tự cho nên mới mua.


Lâm Phong tùy ý cười nói, đồng thời hắn ánh mắt đánh giá gian hàng để đồ, nhìn xem có tìm được đồ tốt hay không?


- Có lẽ nó thật sự là bảo bối cũng không biết chừng?


Mục Doãn cười nói:


- Đừng xem nhẹ gian hàng để đồ rất nhiều nhân vật tính tình quái gở thích mang dị bảo để trong đó, để xem ngươi có ánh mắt hay không?


Nói xong câu đó, bước chân Mục Doãn ngừng lại, lập tức đi đến một quầy hàng nhìn, chủ quán là một vị lão nhân quần áo tả tơi, làm cho người khác cảm thấy xốc xếch, bên người để một ít thảo dược, nhìn rất rối loạn, nếu chỉ nhìn sang một cái, tuyệt đối sẽ không nhìn thấy được, mà ánh mắt của Mục Doãn lại bị rễ cây màu đỏ thẫm thu hút. Bước chân không tự chủ đi trở lại, Mục Doãn ngồi xổm xuống nói:


- Lão nhân gia, cái này bán thế nào?


Ngón tay Mục Doãn chỉ vào rễ cây màu đỏ thẫm kia, lão nhân tùy ý nói:


- 20 mảnh vỡ bí truyền.



- 20 miếng.


Mục Doãn có chút gặp khó khăn, cũng không phải nàng cảm thấy đắt, trái lại, giờ phút này trong nội tâm nàng rất kích động, xem ra lão nhân kia không biết đây là cỏ gì, đừng nói 20 miếng bí truyền, ngay cả một miếng mệnh cách đều không thể đổi được cái rễ cây tựa như xích thảo này, nàng thấy khó khăn bởi vì nàng không mang yêu thú đi bán, cho nên trên người không có nhiều mảnh vỡ bí truyền như vậy.


- Ta có một ít, ngươi cầm lấy dùng đi.


Lâm Phong lấy một ít mảnh vỡ bí truyền ra đưa cho Mục Doãn, Mục Doãn không khách khí với Lâm Phong, trực tiếp đưa mảnh vỡ bí truyền cho lão giả quần áo tả tơi kia nói:


- Ta mua.



- Được, ngươi cầm đi đi!


Lão nhân mở miệng nói, Mục Doãn liền không khách khí lấy luôn xích thảo.


- Hả?


Ngay lúc này, Lâm Phong nhướng mày, hắn chỉ thấy phía sau có một đạo kình phong đánh đến, trong lúc đó hàn khí bùng nổ, có điều Lâm Phong nghĩ tới nơi đây là Tề Thiên Bảo nên thu liễm khí tức lại, lui về phía sau một bước xoay người, đã thấy một bàn tay lớn đang đánh về phía Mục Doãn.


- Ngươi đang làm gì vậy?


Mục Doãn quát lạnh một tiếng, đánh ra một đạo pháp quyết, nhưng trong lúc đó bàn tay kia hóa thành hỏa diễm chi thủ lộ ra lực lượng cuồng bá, trực tiếp đánh vào tay của Mục Doãn, mà bàn tay của đối phương đoạt lấy xích thảo trong tay Mục Doãn, sau đó thân hình trở lại chỗ cũ.


- Oanh!


Từng đạo khí tức cuồng dã bùng nổ, trong nháy mắt đám người Nhung Thanh gỡ cốt cung cực lớn trên lưng xuống, nhắm vào thân ảnh đang oanh kích Mục Doãn kia.


- Đợi một chút!


Mục Doãn hô một tiếng, mũi tên của ba người Nhung Thanh mới không bắn ra, nhưng bước chân của bọn họ lại không hẹn mà nhảy tới một bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ba đạo thân ảnh đối diện.


- Lâm Na, ngươi có ý gì?


Mục Doãn lạnh lùng nói một tiếng. Giờ phút này, ống tay áo của nàng bị đánh cho nát vụn, lộ ra một nửa bàn tay trắng như ngọc, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người xuất thủ sau lưng nữ tử kia, Lâm Na cũng giống như nàng đều là nữ tế ti của bộ lạc do Tề Thiên Bảo quản lý.


- Thứ này ta muốn.


Lâm Na không để ý đến Mục Doãn, nói với lão giả quần áo tả tơi kia:


- Ta trả 30 miếng mảnh vỡ bí truyền thế nào?



- Được.


Lão giả quần áo tả tơi kia nhẹ gật đầu, lập tức Lâm Na lấy ra 30 mảnh vỡ bí truyền đưa cho lão giả, thấy ánh mắt lạnh lùng của đám người Nhung Thanh, lão giả quay ra nói với Mục Doãn:


- 20 mảnh này trả lại cho các ngươi, ta đã bán cho nàng ta rồi.



- Đồ vật đã trao đổi coi như đã giao dịch thành công, xích thảo kia đã là của ta, ngươi có tư cách gì giao dịch nó một lần nữa.


Mục Doãn lạnh lùng nhìn lão giả, lão nhân này lòng tham không đáy.


- Đã như vầy ta đây mặc kệ, dù sao ta cũng giao đồ vật cho ngươi rồi, ngươi có bản lĩnh thì tự lấy về đi.


Lão nhân kia trực tiếp cuốn các đồ trên mặt đất lại, thân hình lóe lên mấy cái trực tiếp rời đi, vô duyên vô cớ bán được 30 mảnh vỡ bí truyền, kẻ đần mới bỏ qua. Sắc mặt Mục Doãn cứng đờ, lạnh lùng nhìn Lâm Na:


- Trả Long Tâm Thảo lại cho ta!



- Long Tâm Thảo là ta mua được, sao bảo trả lại cho ngươi, ngươi đi gặp lão nhân kia mà đòi!


Thứ mà Lâm Na thấy quả nhiên là Long Tâm Thảo, làm sao nàng có thể bỏ qua được, một mảnh mệnh cách đều không giá trị bằng nó, đồ đã tới tay làm gì có đạo lý phun ra.


- Thật không biết xấu hổ!


Trong đôi mắt xinh đẹp của Mục Doãn lộ ra vẻ tức giận, nhưng mà hai người bên cạnh Lâm Na thực lực tương đối cường đại, cho nên nàng không có khả năng đoạt trở lại. Lâm Phong một mực đứng phía sau nhìn, thấy Mục Doãn phẫn nộ hắn muốn ra tay, nhưng khi ánh mắt của hắn rơi trên người Vũ Hoàng, hắn lựa chọn nhẫn nại, hiện tại bọn họ chưa ra khỏi phạm vi thế lực của Tề Thiên Bảo, cho nên hắn nhất định phải nhẫn, hắn cũng không quên lời dặn dò của đại sư huynh phải sống thật tốt, hắn nhất định phải sống thật tốt!


- Ngươi có phải là nam nhân hay không?


Nhung Thanh tức giận nhìn Lâm Phong, hắn biết rõ Lâm Phong nhất định có đủ thực lực để xuất thủ, nhưng mà hắn ta lại lựa chọn đứng sau lưng Mục Doãn, Doãn nhi vì hắn ta đã làm nhiều chuyện như vậy kia mà.


- Nhung Thanh!


Mục Doãn nhìn Nhung Thanh nói:


- Chúng ta đi!


Nói xong, nàng xoay người rời đi, không có lưu luyến, đôi mắt không có nhìn Lâm Phong một cái, lại khiến cho Lâm Phong có chút áy náy, Mục Doãn vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, nhưng lúc này hắn lại trơ mắt ra nhìn!


- Oanh!


Mũi tên mang theo yêu mang phá không, lực lượng tử vong cường đại phá không trào ra, khiến cho không gian không ngừng chấn động, mũi tên của đám người Nhung Thanh bắn ra ngoài, nhưng mà sau một khắc, hỏa long điên cuồng gào thét, trực tiếp nuốt hết thân thể hai người bên cạnh Nhung Thanh, tiếng kêu thê thảm truyền ra, hai người trong ngọn lửa run rẩy, dần dần mất sự sống. Trong nháy mắt, sắc mặt Mục Doãn thay đổi trở nên trắng bệch, quay người lại lần nữa, sắc mặt rất khó coi, thậm chí nàng đánh hai đạo tiên quang về phía hỏa nhân kia, nhưng chưa kịp sử dụng hai người kia đã chết.


- Người của ngươi chủ động bắn tên vào ta trước đấy.


Lâm Na nhìn Mục Doãn cười lạnh nói một tiếng, lập tức cường giả am hiểu lực lượng bí truyền hỏa diễm kia bước từng bước đi về phía Nhung Thanh.


- Hãy để hắn đi.


Mục Doãn quát Lâm Na một tiếng.


- Hắn muốn giết ta, ta làm sao có thể bỏ qua cho hắn được.


Trong ánh mắt xinh đẹp của Lâm Na lộ ra nụ cười thản nhiên, chỉ thấy cường giả hỏa diễm kia tiếp tục bước về phía Nhung Thanh, hai tay nâng hỏa diễm đáng sợ lên.


- Đi chết đi!


Người kia châm chọc cười, ngay lúc này, trên khuôn mặt của người đang phát ra hỏa diễm kia biến thành màu đen kịt, hỏa diễm cũng dần dần dập tắt, thân thể của hắn chậm rãi té xuống. Mục Doãn hơi sững sờ, lập tức ngoảnh lại nhìn Lâm Phong một cái, khí tức vừa rồi là gì vậy?. . . Lóe lên rồi biến mất giống như trớ chú, vừa rồi nàng cũng không thấy Lâm Phong mấp máy môi giống như tự hộc ra trớ chú vậy. Nhìn thấy người muốn giết mình đột nhiên ngã xuống, Nhung Thanh cũng ngây ngẩn cả người, nhưng lúc này Mục Doãn lại lôi kéo cánh tay của hắn nói:


- Chúng ta đi!


Mục Doãn nàng biết rõ hai người Lâm Phong không muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác, bọn hắn cũng không thể để quá nhiều người chú ý được, mà trong chiến đấu có người chết sẽ rất dễ dàng hấp dẫn rất nhiều người. Rất nhanh, đám người Mục Doãn đã đi được rất xa, lúc này Nhung Thanh tức giận nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, lạnh lùng nói:


- Yêu thú trong sa mạc đều có tình nghĩa hơn ngươi nhiều.


Lâm Phong không đi giải thích với Nhung Thanh cái gì, mà Nhung Thanh cũng không biết vừa rồi Lâm Phong đã cứu hắn một mạng, thậm chí hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Xa xa có không ít người đi đến phía bên này, Vũ Hoàng mở miệng nói:


- Lâm Phong!



- Dạ!


Lâm Phong khẽ gật đầu, hắn hiểu ý của Vũ Hoàng, lập tức hai người đều đổi một cái khuôn mặt.


- Doãn nhi, chúng ta đi ra con phố này, sau đó thì tách ra, ngươi hãy bảo trọng.


Lâm Phong nói với Mục Doãn, hiện tại đổi một khuôn mặt rời khỏi phạm vi thế lực của Tề Thiên Bảo là lựa chọn tốt nhất rồi.


- Được, các ngươi cũng phải bảo trọng!


Mục Doãn hoàn toàn có thể hiểu được ý của Lâm Phong, sau đó nhẹ gật đầu.


- Doãn nhi!


Lúc này, có một đạo thanh âm truyền tới, Tề Vũ Thần cùng mấy vị thanh niên đi tới, trên mặt hiện lên vui vẻ, không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp được Mục Doãn.


- Bá phụ!


Lần trước, Tề Vũ Thần ngượng ngùng rời đi, hi vọng lần này Mục Doãn đã hết giận rồi, cho nên hắn lên tiếng chào Lâm Phong với Vũ Hoàng.


- Thật trùng hợp, chúng ta còn có chút chuyện, nên đi trước đây.


Mục Doãn lôi kéo Lâm Phong cùng Vũ Hoàng đi về phía trước. Nhung Thanh thấy một màn này bên trong con ngươi hiện lên vài phần dữ tợn, gầm thét một tiếng:


- Hai người bọn họ là người từ bên ngoài đến, bọn họ đã dùng Thuật Dịch Dung để đổi khuôn mặt!


Tiếng gầm của Nhung Thanh quanh quẩn trong hư không, khiến cho không gian giống như dừng lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp