Tiếng gầm phẫn nộ của Nhung Thanh quanh quẩn trong không trung, cũng quanh quẩn bên tai của đám người Tề Vũ Thần. Tề Vũ Thần lạnh lùng nhìn Mục Doãn một cái, vô cùng phẫn nộ, hắn cảm giác mình bị người khác lừa gạt, phản bội, loại cảm giác này khiến đường cong trên mặt hắn có chút vặn vẹo.
- Bắt bọn họ lại.
Tề Vũ Thần lạnh lùng nói, khiến sắc mặt Mục Doãn rất khó coi, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới Nhung Thanh sẽ bán đứng nàng. Nàng tâm địa lương thiện sẽ không đi suy đoán tâm tư của người khác, nàng thích suy nghĩ về hướng tốt, nhưng Nhung Thanh lại khác nàng. Hắn ghen ghét Lâm Phong, cũng chán ghét Lâm Phong, nhất là khi thấy Doãn nhi mà hắn ái mộ lại nắm tay Lâm Phong và Vũ Hoàng đi về phía trước, khiến đầu của hắn nóng lên liền gầm thét.
- Đi!
Mục Doãn quát to với Lâm Phong và Vũ Hoàng một tiếng, mà Lâm Phong cùng Vũ Hoàng biết rõ lúc này không phải lúc khách khí, nếu như bọn hắn bị bắt lại, hậu quả rất nghiêm trọng, cho nên thân hình hai người nhanh như chớp, chạy nhanh như gió lao về phía trước, không hề che giấu thực lực.
- Kim Thần Quân!
Tề Vũ Thần trực tiếp gầm thét vào hư không, sóng âm khuếch tán ra tám phương, không biết truyền ra bao xa. Trong Hoãn Trùng này, thế lực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo đều hội tụ, cho nên mỗi một cổ thế lực đều có người trấn thủ ở đây. Trong một gian phòng Hoa phủ xa xa, Kim Thần Quân nghe thanh âm hùng hậu lọt vào trong tai, đôi mắt bỗng nhiên mở ra, ánh sáng màu vàng phá tan hư không, sau đó hắn đạp mạnh phóng lên trời! Tề Vũ Thần không có rời đi, hắn đi đến chỗ Mục Doãn lạnh nhạt nói:
- Vì sao lại phản bội ta?
Mục Doãn nhìn khuôn mặt tức giận của Tề Vũ Thần, thần sắc cũng lạnh lùng, Tề Vũ Thần hô to một tiếng, Lâm Phong và Vũ Hoàng không có khả năng chạy thoát rồi, cho nên thanh âm của nàng cũng mang tức giận nói:
- Tề Vũ Thần, cho tới bây giờ ta và ngươi đều không có quan hệ gì hết, lấy đâu ra phản bội?
- Tốt, rất tốt!
Cơn tức giận của Tề Vũ Thần dần dần lắng xuống, trên mặt chỉ còn cỗ rét lạnh nói:
- Mục Doãn, ngươi thân là nữ tế ti lại bao che người mà Tề Thiên Bảo muốn tìm, ngươi chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt đi.
- Ta tiếp nhận!
Mục Doãn không nói gì thêm, ánh mắt của nàng lại nhìn về Nhung Thanh sau lưng Tề Vũ Thần. Lúc này, Nhung Thanh nghe được cuộc đối thoại giữa Tề Vũ Thần và Mục Doãn cũng cảm thấy hối hận. Tiếng gào thét xúc động kia có thể hại chết Doãn nhi hay không? Nhất là giờ phút này, khi nhìn thấy ánh mắt cực kỳ thất vọng của Mục Doãn, Nhung Thanh há to miệng, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng lại không phản bác được.
- Nếu như không phải vừa rồi Lâm Phong ra tay, ngươi đã chết rồi, nhưng mà ta không nghĩ tới ngươi lại đi bán đứng hắn.
Bên trong câu nói của Mục Doãn lộ ra vẻ thất vọng nói:
- Nhung Thanh, ngươi mới không có nhân tính!
Lời nói của Mục Doãn giống như cái gai đâm vào trái tim Nhung Thanh, khiến thân thể hắn run nhè nhẹ, vừa rồi là Lâm Phong xuất thủ sao?
- Không thể nào?
Làm sao có thể là hắn được? Nhung Thanh lắc đầu, không muốn tin tưởng việc này
- Ta tận mắt thấy đấy, chẳng lẽ ngươi cho rằng sẽ có người ra tay giúp ngươi ư?
Lời nói của Mục Doãn khiến Nhung Thanh không ngừng đau đớn, nhất là câu ngươi mới không có nhân tính, lúc này thất hồn hắn giống như lạc phách, toàn thân đều có mồ hôi lạnh, bây giờ hắn hối hận cũng đã muộn rồi. Lâm Phong và Vũ Hoàng chạy như điên trong mảnh khu vực này, sau đó người truy tìm bọn hắn không phải Vũ Hoàng, nhưng cũng đều ở cấp bậc Tôn chủ, nhất là hai người cầm đầu kia tốc độ rất đáng sợ. Quả nhiên Vũ tu ở đại thế giới thì mạnh mẽ hơn người trong tiểu thế giới, Vũ Hoàng như vậy, dưới Vũ Hoàng cũng như thế, đương nhiên cũng không có khả năng vơ đũa cả nắm, nhân vật yêu nghiệt của tiểu thế giới trong tình huống cùng cảnh giới thì những võ tu bình thường của đại thế giới không thể so sánh được.
- Không gian Đại thế giới không giống với tiểu thế giới, nó cực kỳ ổn định, cường giả Vũ Hoàng không có khả năng xé mở hư không bước vào hư vô, đây là thế giới rất vững chắc, Lâm Phong, với tình hình hiện tại, chúng ta muốn chạy trốn cũng rất khó, ngươi mau rời đi trước, rồi trà trộn giữa đám người, có lẽ còn có cơ hội.
Thương thế Vũ Hoàng vừa mới khôi phục một ít, lại bắt đầu điều động đại thế chi lực, kéo Lâm Phong đi, gió mạnh kinh khủng hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, Vũ Hoàng biết nếu hai người đều muốn trốn thoát, thì không có khả năng, cho nên mới truyền âm nói với Lâm Phong. Lập tức, trong lòng Lâm Phong trầm xuống, hắn làm sao có thể để sư tôn đi ngăn cản để mình chạy trốn lần nữa, tuyệt đối không được. Lúc trước, đại sư huynh để hắn và Vũ Hoàng cùng một chỗ rời đi, đax giao phó Vũ Hoàng cho hắn, tuy rằng hắn chưa từng thấy Mộc Trần và Vũ Hoàng nói chuyện, nhưng lại có thể cảm nhận được tình nghĩa bên trong giữa hai người.
- Sư tôn, nếu như người đi ngăn cản bọn họ, rất có thể chính là đường chết!
Trong nội tâm Lâm Phong chấn động.
- Có cường giả Vũ Hoàng đuổi tới, Lâm Phong, ngươi đi mau!
Vũ Hoàng buông Lâm Phong ra, nhưng mà đúng lúc này, thân thể Lâm Phong đột nhiên ngừng lại, chẳng những không đi về phía trước, mà còn đột nhiên quay người chạy lại, khiến cho Vũ Hoàng cứng ngắc ở đó.
- Sư tôn, bọn họ sẽ không lấy mạng ta đâu, ta thật muốn xem bọn hắn bắt được bao nhiêu người, ngươi đi đi!
Lâm Phong truyền âm với Vũ Hoàng, trong ánh mắt ngạc nhiên của Vũ Hoàng, thân ảnh Lâm Phong dần dần đi xa. Tề Thiên Bảo là thế lực sau lưng Thí Hoàng Đồng Minh, bọn họ bắt tất cả những người đã trải qua ám sát mà không chết để phát triển bản thân lớn mạnh, để những người này làm việc cho bọn họ, cho nên bọn họ sẽ không cần mạng của hắn, nhưng Vũ Hoàng lại không giống như vậy, một Vũ Hoàng bị thương nặng sẽ không có bất kỳ giá trị nào đối với Tề Thiên Bảo, nếu như bị bắt, chết là cái chắc.
- Sư tôn, đi!
Một tiếng quát to rơi vào trong tai Vũ Hoàng khiến cho Vũ Hoàng run rẩy, nhưng hắn không dừng lại, bước chân đạp mạnh, tiếp tục chạy lên phía trước, trong nội tâm xuất hiện ngàn vạn cảm xúc, nhưng lại không biết tư vị gì. Lâm Phong đã góp chính mình vào rồi, hắn còn có thể như thế nào, chỉ có thể lưu lại mạng già này. Lúc này Vũ Hoàng đã dùng hết toàn lực, hắn nhất định phải quý trọng con đường sống mà Lâm Phong dùng tự do của bản thân để đổi lấy. Kim Thần Quân theo hư không mà đến, Kim Y càn quét cuồng phong, con ngươi sắc bén vô biên không thèm nhìn Lâm Phong một cái, lại đi truy kích Vũ Hoàng, còn Lâm Phong lưu lại cho những người phía sau là được rồi!
- Ngươi thật sự cho rằng bọn họ có thể giữ được ta sao?
Lâm Phong hét lớn một tiếng, ma khí trên người cuồn cuộn bay thẳng lên bầu trời, kiếm quang quanh thân hiện lên, giống như tôn Ma Vương Kiếm Vương đứng ở đó, lộ ra một cỗ khí tức bá đạo ai dám tranh phong.
- Giết!
Một đạo chư thiên kiếm quang giống như muốn chém phá thiên địa, ánh sáng đáng sợ bùng nổ, khiến người truy kích phía trước Lâm Phong lộ ra vẻ kinh ngạc. Lôi kiếm kia giống như tia sét nháy mắt chém thân thể hắn thành hai đoạn, tốc độ càng nhanh cái chết càng nhanh tới hơn, điều này làm cho những người đuổi theo sau lưng hắn đột nhiên ngừng lại, kiêng kị nhìn Lâm Phong trước mắt, người này rất mạnh. Những người chạy từ tiểu thế giới ra không phải Hoàng nhưng không một ai đơn giản cả. Kim Thần Quân vốn chuẩn bị truy kích Vũ Hoàng, nhưng sau khi nghe được lời nói của Lâm Phong, con ngươi nhìn Lâm Phong một cái, sau đó lại thấy bá kiêu y hệt ma ảnh cùng với Vô Thiên kiếm quang, khiến cho bước chân truy kích của hắn ngừng lại, ở đây trừ hắn ra, những người đó xác thực không giữ được Lâm Phong. Lâm Phong trực tiếp bỏ qua người trước mặt mình, ánh mắt nhìn về Kim Thần Quân, thanh âm cuồn cuộn:
- Có lẽ thực lực ta không đủ để giữ ngươi lại, còn sư tôn đã bị thương nặng của ta, mặc dù ngươi đuổi tới rồi giết chết hắn thì có ích lợi gì?
Kim Thần Quân nhìn Lâm Phong, màu vàng trong đôi mắt lộ ra một chút hăng hái, âm thanh trong trẻo truyền ra:
Bất luận cái gì có uy hiếp tiềm ẩn đều không thể bỏ qua, huống hồ hắn là cường giả Vũ Hoàng, có điều ta sẽ tạm thời buông tha hắn, bởi vì thực lực của ngươi nào chỉ có không có trở ngại thôi đâu, vì thế, ta thật lo lắng khi người khác áp giải ngươi! Lúc Kim Thần Quân nói chuyện ánh mắt lộ ra nụ cười thản nhiên, Lâm Phong cố ý trước mặt hắn biểu hiện ra sự cường đại vì muốn yểm hộ sư tôn của hắn rời đi, mà Kim Thần Quân cũng tinh tường, mặc dù tinh tường, nhưng hắn vẫn lưu lại, vì Lâm Phong buông tha Vũ Hoàng, nhất là lúc Lâm Phong biểu hiện ra một kích kia, khiến hắn rất kinh hỉ, nhân vật như vậy Tề Thiên Bảo không thể bỏ qua, nhất là trong thời kỳ bất thường này. Lâm Phong nghe được lời nói của Kim Thần Quân có hơi yên tâm, tuy rằng hắn lưu lại, nhưng ít ra Vũ Hoàng tạm thời an toàn rời đi, có điều cũng chỉ là tạm thời mà thôi, những người này đều không phải người tốt gì, cho nên việc diệt cỏ tận gốc tuyệt không phải chỉ nói trong miệng mà thôi, bây giờ việc hắn có thể làm chính là cầu nguyện Vũ Hoàng bình yên vô sự.
- Ngươi chuẩn bị áp giải ta đi nơi nào?
Lâm Phong quay ra hỏi Kim Thần Quân.
- Đương nhiên về Tề Thiên Bảo rồi, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không làm chuyện gì gây bất lợi cho ngươi đâu, chỉ làm cho ngươi có tiền đồ tốt hơn thôi!
Kim Thần Quân cười nói, nhưng Lâm Phong hiển nhiên không tin tưởng chuyện hoang đường của hắn, còn về chuyện bọn họ sẽ không giết hắn thì hắn có thể khẳng định, nhưng mà trên tiệc rượu của Tề quốc, những người đi ra khỏi Bát Hoang sau khi trở về liền giết chết sư tôn của chính mình, cảnh đó Lâm Phong còn chưa quên đâu.
- Có thể cho ta một chút thời gian để xử lý một chuyện nhỏ không?
Lâm Phong nói với Kim Thần Quân.
- Có thể, nhưng ngươi phải trong tầm mắt của ta.
Kim Thần Quân nhẹ gật đầu, giống như rất hùng hồn vậy.
- Cảm ơn!
Lâm Phong khách khí nói với Kim Thần Quân một tiếng, lập tức hắn tiếp tục đi về chỗ cũ, mà những thân ảnh vốn truy sát Lâm Phong không tự chủ được nhường ra một con đường, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong, nhưng cũng không dám làm gì hắn, dù sao bọn hắn cũng không đủ thực lực để đối phó với Lâm Phong. Vừa rồi một kiếm kia của Lâm Phong vẫn trong lóe ra đầu bọn hắn, nếu như vừa rồi bọn họ đứng ở vị trí của người bị đánh chết kia, thì cũng đã thành người chết rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT