- Xùy~~.


. . Sứ giả đại nhân cũng không nhiều lời, trực tiếp xuất thủ đánh ra chín tia sét về phía Viêm Đế. Mà Viêm Đế cũng lập tức xoay tròn hai tay, tạo ra một cái đồ án Thái Cực che chắn trước người. Khi chín tia sét kia đánh trúng thái cực, đồ án phá toái, mà Viêm Đế cũng bị đẩy lui lại ngàn mét. Khi thấy Viêm Đế không bị làm sao, ánh mắt Sứ giả đại nhân không ngừng chớp động. Hắn đã có thể khẳng định, Viêm Đế tuyệt đôi không phải Vũ Hoàng của Bát Hoang, mà đến từ Thánh thành. Hắn khống chế thông đạo đi Đại Thế Giới, lại tu luyện Lôi Phạt Tâm Kinh. Nên hắn có thể tự ngạo, ngoại trừ Vũ Hoàng hậu kỳ, không ai có thể chiến thắng hắn. Sau khi Thủ Vọng Chi Phụ trở về, thì đôi mắt giấu dưới cái mũ rộng vành lộ vẻ ngưng trọng. Vào hôm nay, vô luận như thế nào, bọn họ đều phải bắt được sứ giả đại nhân. Nếu lần này mà thất bại, đối phương sẽ không cho bọn họ cơ hội thứ hai.


- Viêm Đế, ngươi đi ngăn chặn Đông Hoàng.


Đừng cho hắn có cơ hội bỏ chạy! Sau khi nghe tiếng của Thủ vọng chi phụ, Viêm Đế lặng yên lui bước, buông tha cho sứ giả đại nhân, hướng về phía Đông Hoàng. Khi thấy cảnh đó, sứ giả đại nhân lộ vẻ kinh ngạc, sau đó nhìn chằm chằm thủ vọng chi phụ.


- Sứ giả đại nhân, ngươi đã vi phạm quy củ rồi!



- Ở phiến thiên địa này, ta chính là chúa tể, ai có thể định tội được ta?


Sứ giả đại nhân lạnh lùng đáp


- Không tuân thủ thiên địa quy tắc, thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị trừng phạt.


Khi Thủ vọng chi phụ vừa dứt lời, thấy sứ giả đai nhân đã lao về phía hắn. . . . Lâm Phong và Vũ Hoàng đều bị bị thủ vọng chi phụ đưa đến bên ngoài Kiếm Thành. Nhưng không chỉ có bọn họ, mà Lục Dục Vũ Hoàng cũng ở đây. Vào lúc này, họ đều đang nhìn trận chiến diễn ra ở phương xa. Cuộc chiến đó vô cùng khốc liệt, không phải Vũ Hoàng sơ kỳ có thể tham gia được. Cùng lúc đó, trong hư không đột nhiên hai bóng người chậm rãi bay đến. Khi hai người đó càng ngày càng gần, Lâm Phong đột nhiên cảm thấy một cỗ sát ý đang ngắm vào hắn, khi hắn quay lại, nhìn chằm chằm vào hai người kia. Hai người đó chính là Chu Thiên Nhược, cùng với đại ca của hắn.


- Ngươi chính là Lâm Phong!


Chu Thiên Khiếu nhìn Lâm Phong, lãnh ngạo nói. Nhưng Lâm Phong cũng không hề để ý đến Chu Thiên Khiếu.


- Ngươi tự mình lăn ra đây, hay muốn ta tự mình động thủ!


Khi thấy Lâm Phong không để ý đến mình, Chu Thiên Khiếu lạnh lùng quát một tiếng. Khiến cho Lâm Phong chau mày, nhìn Chu Thiên Khiếu, lạnh nhạt nói:


- Ngươi đến báo thù cho tên phế vật kia?


Lâm Phong nhìn Chu Thiên Nhược một cái rồi trào phúng nói:


- Chu Thiên Nhược, xem ra hai chữ vô năng cũng không đủ để hình dung mức độ vô dụng của ngươi.


Khi nghe thấy thế, Chu Thiên Nhược trở nên cứng ngắc, không nói được gì. Khi Chu Thiên Khiếu thấy đệ đệ như thế, hắn lập tức nhìn về phía Lâm Phong. Sau đó bước chân ra về phía Lâm Phong.


- Thân là Vũ Hoàng, lại đi ăn hiếp hậu bối, không thấy nhục sao?


Vừa dứt lời, Thiên Ma Hoàng đánh ra một cái ma chưởng về phía của Chu Thiên Khiếu. Nhưng Chu Thiên Khiếu vẫn không hề dừng bước, trên người hắn phóng ra vạn trượng kim quang, cứng đối cứng với ma chưởng của Thiên Ma Hoàng.


- Oanh!


Thiên Ma Hoàng điên cuồng lui về sau. Hắn chỉ cảm thấy cánh tay mình vô cùng đau buốt, máu thịt bê bết. Khi thấy cánh tay của mình suýt chút nữa bị phế, thần sắc Thiên Ma Hoàng trở nên cực kỳ khó coi.


- Một đám tầm nhìn hạn hẹp, biết cái gì là võ đạo.


Khi Chu Thiên Khiếu dứt lời, hắn lại bước chân về phía trước. Khi tức của hắn khiến cho mọi người cảm thấy như bị ngọn núi đè, vô cùng khó chịu.


- Đi!


Tuy Vũ Hoàng bị thương nặng, nhưng hắn vẫn có thể điều động pháp tắc. Nên hắn lập tức tạo ra mấy ngọn núi, phóng về phía Chu Thiên Khiếu. Chu Thiên Khiếu đưa tay đánh ra một chưởng, một ngọn núi kia hóa thành bột phấn. Mà cơ thể của hắn cũng hóa thành một cái bóng màu vàng kim, liên tục phá tan những ngọn núi còn lại. Vào lúc này, Lâm Phong chỉ cảm thấy có một khí tức vô cùng khinh khủng đang lao về phía mình, khiến cho đôi mắt của hắn cứng đờ. Cái tên Chu Thiên Khiếu này chỉ có tu vi Vũ Hoàng sơ kỳ, nhưng công kích của hắn lại mạnh hơn Thiên Ma Hoàng. Từ đó có thể thấy được, Vũ Hoàng đến từ Thánh thành Trung Châu hơn xa những Vũ Hoàng có cùng cảnh giới trong tiểu thế giới này.


- Ta sẽ cho ngươi thấy, cái gì mới gọi là võ đạo!


Giọng nói của Chu Thiên Khiếu cũng giống như công kích của hắn, tràn ngập tính xuyên thấu, lao thẳng tới Lâm Phong.


- Huyễn!


Cùng lúc đó, thâm hình kiều mị của Lục Dục Vũ Hoàng xuất hiện trước mặt Chu Thiên Khiếu. Nàng muốn dùng đôi mắt và nụ cười khuynh thành để mê hoặc hắn nhưng hắn lại không có nửa điểm biến hóa. Tâm trí của hắn vững như kim sơn, há có thể bị huyễn thuật lung lay.


- Tránh ra!


Khi thấy không thể làm gì được Chu Thiên Kiếu, sắc mặt Lục Dục Vũ Hoàng trở nên khó coi. Cái tên Chu Thiên Khiếu này có tâm trí kiên định đến mức đáng sợ, ngay cả mị thuật nổi tiếng mê hoăc chúng Hoàng cũng không có tác dụng. Chu Thiên Khiếu đánh lui Lục Dục Vũ Hoàng. Với lực lượng cường thịnh và ý chí kiên cường, không có vị Vũ Hoàng cùng cảnh giới nào có ngăn cản được bước tiến của hắn. Vào lúc này, mọi người chỉ thấy bàn tay của hắn khẽ bóp một cái, Lâm Phong cảm thấy một cỗ lực lượng trói buộc hắn. Đối mặt với đại thế và pháp tắc của một vị Vũ Hoàng, hắn không hề có năng lực chống cự. Chỉ khi hắn lĩnh ngộ được đại thế, hắn mới không bị đối phương trói buộc và có thể phản kháng.


- Hô.


. . Ngay khi Lâm Phong sắp không chịu nổi, hư không đột nhiên rung độnh mãnh liệt. Một cái côn ảnh màu đen mang theo uy lực ngập trời cuồn cuộn đánh về phía Chu Thiên Khiếu. Khiến cho hắn ta không thể không dùng hoàng kim Thánh khí pháp tắc hóa thành chưởng ấn. Sau khi không ngừng va chạm với cái côn ảnh, Chu Thiên Khiếu cũng lui về sau vài phần. Khi thấy thế, mấy vị Vũ Hoàng lập tức đứng trước mặt Lâm Phong, lạnh Lùng nhìn chăm chú Chu Thiên Khiếu. Chu Thiên Khiếu cũng lui lại, nhìn chằm chằm vào chúng hoàng, kiêu ngạo nói.


- Đội hình thật hùng hậu a.


Nghe vậy, Đại Viêm Hoàng đáp.


- Ngươi thân là cường giả Vũ Hoàng, lại ra tay đối phó hậu sinh vãn bối.


Ngươi cảm thấy rất tự hào ư?


- Ta chỉ muốn giáo huấn hắn mà thôi.


Người này dám lăng nhục đệ đệ ta, cho dù ta có giết hắn cũng rất bình thường. Chu Thiên Khiếu lạnh lùng mở miệng. Hoàng kim thánh trên người hắn phóng thích đến mức tận cùng, khiến cho khắp thiên địa đều bị một ánh sáng màu vàng kim óng ánh chiếu rọi. Mà thân thể của hắn cũng biến thành một màu hoàng kim, cứng rắn vô đối, không thể không phá vỡ. Chu Thiên Khiếu đánh ra ngàn vạn cái hoàng kim thánh ấn về phía các vị Vũ Hoàng. Đại Viên Hoàng cũng lập tức thi triển Đại Diễn Côn Pháp, cho hư không liên tục xuất hiện côn ảnh, phá tan vô số hoàng kim thánh ấn. Thế nhưng hoàng kim thánh ấn vô cùng vô tận vẫn không ngừng oanh sát về phía côn ảnh, khiến cho côn ảnh liên tục tan biến.


- Giết!


Vào lúc đó, Chu Thiên Khiếu gào thét một tiếng, trong miệng hắn liên có một thanh hoàng kim Thánh kiếm bắn ra, đột phá bức tường phòng ngự do vô số côn ảnh tạo thành, đánh về hướng Lâm Phong.


- Rống!


Thấy thế, Đại Viên Hoàng hóa thành một đầu cổ Viên to lớn. Khi cổ Viên gào thét, côn ảnh bắt đầu khuếch trương, không ngừng càn quét tất cả. Khi Chu Thiên Khiếu thấy như thế, hắn cũng lộ ra một tia kiêng kị. Sau đó lập tức hét một tiếng về hướng Lâm Phong.


- Oanh!


Chu Thiên Khiếu bay lên không, bình tĩnh nhìn Đại Viêm Hoàng. Đại Viên Hoàng có thực lực không phải dạng thường, khiến cho hắn giết không được Lâm Phong. Mà nếu ở lâu hắn cũng có thể gặp nguy hiểm, nên Chu Thiên Khiếu đành rút lui. Chu Thiên Khiếu nhìn quét nhìn Vũ Hoàng cùng với Lâm Phong một cái, kiêu ngạo nói:


- Lấy thực lực của các người mà cũng xứng gọi là Vũ Hoàng sao.


Nếu ta thấy một trong các ngươi đi một mình, ta sẽ giết kẻ đó! Vừa dứt lời, Chu Thiên Khiếu mang theo Chu Thiên Nhược ly khai. Rất nhanh, thân ảnh của hai người đó đã biến mất không thấy nữa! Khi nhìn thấy Chu Thiên Khiếu đang xông về phía hư không, bên trong đôi mắt cũng Lâm Phong lộ ra một tia liệt lãnh mang, lạnh lùng nói.


- Tốt nhất không nên để cho ta thấy ngươi, bằng không, ngươi sẽ chết rất khó coi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play