- Người này tuổi trẻ hơn chúng ta, nhưng lại lợi hại hơn chúng ta quá nhiều a!


Khi Lục Dục Vũ Hoàng thấy Chu Thiên Khiếu rời đi, nhàn nhạt nói.


- Do chúng ta trong tiểu thế giới, không tìm được công pháp cùng với thân thông phù hợp chính mình.


Chỉ dựa vào tự mình tìm tòi, hoặc lấy pháp tắc lực lượng công kích, nên tài nghệ không bằng người, cũng chỉ là chuyện bình thường. Vũ Hoàng bình tĩnh đáp. Mà Đại Viên Hoàng cũng tỏ ra đồng tình.


- Chúng ta nên đi ra ngoài, những lão gia hỏa như chúng ta cũng nên đại náo một lần!


Còn Lâm Phong, hắn đang vô cùng bình tĩnh, Chu Thiên Khiếu lấy Vũ Hoàng chi uy tới dọa hắn, muốn công kích võ đạo của hắn, báo thù cho Chu Thiên Nhược. Nhưng hắn ta quá ngây thơ, hắn một đường tu luyện tới hôm nay, từng bước đều vô cùng gian khổ, võ đạo vô cùng kiên cường. Làm sao có thể bởi vì vài câu nói mà động dao động. Nhưng Chu Thiên Khiếu đích thật là một nhân vật nguy hiểm, nếu thật sự đơn đã độc chiến, không có ai có thể chiến thắng hắn. ……. Mà trong khu vực đại chiến của các cường giả Vũ Hoàng trung kỳ, đã không còn người nào. Mặc dù có rất người muốn nhìn đại chiến giữa bọn họ, nhưng đều trốn xa. Cấp độ chiến đấu đó kinh khủng, dư âm của một tia sét của sứ giả đại nhân đều có thể đơn giản đánh chết một vị Tôn chủ cường đại. Vào lúc này, Thủ vọng chi phụ đang vô cùng chật vật đấu với sứ giả đại nhân. Lôi phạt của hắn ta quá cường đại, dù Vũ Hoàng trung kỳ cũng phải thận trọng. Hắn chỉ thấy, sứ giả đại nhân đột nhiên bước chân về phía trước, quanh người hắn đều có tia chớp khiến cả phiến không hian hóa thành thế giới sấm sét. Vào lúc này, sứ giả đại nhân đang nở một nụ cười lạnh lùng, nói.


- Trong phiến thiên địa này, ta chính là chúa tể, ngươi đấu cùng ta là đấu với thiên địa!


Nương theo từng chữ, trong đôi mắt của hắn xuất hiện từng tia sét. Khi thủ vọng chi phụ nhìn vào đôi mắt kia, trong lòng thủ ông ta cảm thấy từng đợt chấn động và tê liệt. Hắn không ngờ lôi phạt lại có thể thông qua một cái nhìn, ma ảnh hưởng đến thân thể mình. Tất cả những nơi sứ giả đại nhân đi qua, đều hóa thành lôi hải, tất cả đều là sấm sét


- Đây là huyễn cảnh?


Mặc dù nhận ra lôi hải đó chỉ là ảo ảnh, nhưng Thủ vọng chi phụ vẫn không cách nào thoát khỏi nó. Thế giới trong mắt của hắn là một thế giới tràn đầy sấm sét, mà sứ giả đại nhân là là chủ nhân của mảnh thế giới này.


- Xùy~~.


. . Khi Thủ vọng chi phụ sắp không xong, đột nhiên có một đạo kiếm quang phá vỡ thế giới sấm sét. Khi thấy những đao kiếm quang vô cùng vô tận đâm rách lôi hải, thần sắc của sứ giả đại nhân trì trệ. Vào lúc này, hắn chỉ cảm thấy có một cỗ kiếm khí đang treo trên đỉnh đầu mình, làm cho hắn cảm thấy hít thở không thông.


- Ai?


Sứ giả đại nhân lập tức thấy một vị lão giả chậm rãi dạo bước trong hư không. Tuy ông lão kia không cầm kiếm, nhưng cả người ông ấy lại khiến cho cảm thấy nó là một chuôi kiếm. Bất kỳ chỗ nào ông lão ấy đi qua, lôi hải đều hóa thành kiếm hải. Ông lão ấy chỉ tùy ý đạp bộ, lôi phạt đã muốn tránh lui, không cách nào ngăn cản. Khi Sứ giả đại nhân nhìn thấy ông lão ấy, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng. Hắn lập tức nâng hai tay lên, đánh ra lôi quang cuồn cuộn. Nhưng ông lão ấy vẫn chậm rãi dạo bước trên lôi hải, khiến cho hắn cảm thấy cỗ khí thế làm hắn hít thở không thông càng ngày càng mạnh. Khi hắn định đánh ra một cái lôi chưởng, hắn thấy cơ thể ông lão đó đột nhiên có chút run rẩy. Vào lúc này, ông lão kia giống như một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, đoạt lực lượng của thiên địa. Khi sứ giả đại người nhìn ông lão đó, hắn cảm thấy một đạo kiếm quang đâm vào trong mắt hắn, khiến hắn cảm thấy từng cơn đau đớn, gần như không cách nào hô hấp. Mà ông lão kia lại ngày càng gần. Vào lúc này, Sứ giả đại nhân rất muốn rời đi, tránh xa ông lão kinh khủng kia. Nhưng hắn lại phát hiện một cỗ kiếm ý đã khóa chặt hắn, khiến cho hắn không dám. Chỉ cần hắn xoay người, thứ nghênh đón hắn sẽ là một kiếm hủy diệt. Bởi vậy, nên hắn cứ trơ mắt ếch ra nhìn kiếm ông lão chỉ vào cổ họng mình. Khi kiếm kia chạm vào hắn, lôi pháp tắc trên người của hắn thối lui như thủy triều, biến mất không còn thấy bóng dáng trong giây lát. Ông lão kia là Thiên Kiếm Hoàng, nhưng những nếp nhăn trên mặt của ông ấy đã đều biến mất, thay vào đó là một giương mặt góc cạnh. Mà thân thể của ông ấy cũng không có nửa điểm còng xuống, mà lại thẳng tắp như một thanh kiếm.


- Cái phiến thiên địa này, còn chưa tới phiên ngươi đến chưởng quản.


Ngươi chỉ là một tên giữ cửa mà thôi! Khi nghe thấy thanh âm sắc bén của Thiên Kiếm Hoàng, sứ giả đại nhân cảm thấy đau đớn nhè nhẹ. Hắn không dám nhìn thẳng vào Thiên Kiếm Hoàng nữa.


- Hảo cường, đây mới là kiếm tu, vô cùng sắc bén, vô pháp vô thiên!


Vào lúc này, đôi mắt ẩn dấu dưới cái mũ rộng vành của Thủ vọng chi phụ lộ ra tinh mang. Hắn cũng không ngờ Thiên Kiếm Hoàng lại còn có thực lực mạnh như vậy. Không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay, thì thiên địa phải kinh biến. …. Ở xa xa, khi Đông Hoàng và Tư Không lão Vũ Hoàng thấy sứ giả đại nhân bị người ta chế trụ, sắc mặt kịch biến trong nháy mắt. Cả hai người họ đều không ngờ cái phiến tiểu thế giới lại còn tồn tại loại cường giả cấp bậc này.


- Đông Hoàng!


Đôi mắt Thiên Kiếm Hoàng đảo qua Đông Hoàng. Đôi mắt như hai thanh kiếm của ông ấy đâm vào Đông Hoàng. Khiến Đông Hoàng muốn chạy ngay đi. Nhưng không gian đã bị phong tỏa và Lão Vấn hoàng và Viêm Đế lại đang giằng co với hắn.


- Ngươi quả thật có lòng tham không đáy, vượt qua ranh giới.


Từ hôm nay trở đi, Bát Hoang không còn tồn tại cái tổ chức nào gọi là Thí Hoàng Đồng Minh nữa! Mặc dù thanh âm của Thiên Kiếm Hoàng vô cùng yên bình, nhưng lai khiến cho người ta cảm thấy hắn mới là chủ nhân cũng mảnh thế giới này. Lời nói của hắn, chính là ý chỉ. Mà khi nghe được giọng nói đó, tất cả mọi người đều cảm thấy run rẫy. Lấy thực lực đáng sợ của Thiên Kiếm Hoàng, hắn có loại tư cách này. Nếu hắn đã muốn quản cái thế giới này, không ai có thể nhúng tay! Mà khi nghe được giọng nói đó, thần sắc Đông Hoàng cũng trở nên cứng ngắc. Giờ phút này, hắn cũng đã đoán được, ông lão kia là ai? Người có thể ẩn giấu ở trong Kiếm Các, chỉ có thể là Thiên Kiếm Hoàng, uy chấn Bát Hoang ngày xưa.


- Mặt khác, hãy mang bảo vật có thể tìm người của ngươi giao ra đây.


Ta sẽ thay người sau lưng ngươi bảo quản trăm năm. Nếu như hắn muốn lấy lại, ngươi có thể bảo hắn đích thân đến gặp ta. Khi Thiên Kiếm Hoàng dứt lời, sắc mặt Đông Hoàng lại càng thêm khó coi.


- Như thế nào, muốn ta tự mình động thủ sao?


Khi Thiên Kiếm Hoàng nói một lần nữa, đột nhiên có một đạo kiếm quang bay quanh người Đông Hoàng, khiến cho hắn khẽ run. Ngay cả sứ giả đại nhân trước mặt ông lão ấy cũng tỏ ra như một con rối, tùy ý để đối phương điều khiển. Nên nếu như Thiên Kiếm Hoàng thật sự muốn tru sát hắn, hắn chỉ có con đường chết.


- Ta sẽ chuyển cáo lời của tiền bối!


Vừa dứt lời, Đông Hoàng mang thiên mạc cổ kính ném cho Thiên Kiếm Hoàng. Giờ phút này, trong lòng của hắn vẫn còn đang run sợ. Cái thiên mạc cổ kính kia, do hắn mượn tới, nến bị Thiên Kiếm Hoàng cầm đi, hắn cũng không biết nên giao phó như thế nào. Sau khi Thiên Kiếm Hoàng nhìn thiên mạc cổ kính một, sau đó lập tức thu vào, chư vị Vũ Hoàng của Bát Hoang thở phào nhẹ nhỏm. Bây giờ bọn họ mới biết, vì sao Vũ Hoàng lại tự tin như vậy? Thì ra hắn đã thỉnh nhân vật vô địch của năm ngàn năm trước, Thiên Kiếm Hoàng ra tay! Mà khi biết Thiên Kiếm Hoàng cũng có quan hệ rất tốt với Lâm Phong, họ càng hâm mộ vận may của main ta. Hắn không chỉ quen biết với cái tên đạo sĩ cường đại, mà còn có giao tình với Thiên Kiếm Hoàng. Nếu như lần này không có Thiên Kiếm Hoàng ra tay, bọn hắn không đường có thể đi. Sẽ bị Đông Hoàng và sứ giả đại nhân dồn vào tuyệt cảnh.


- Tốt rồi, cái này phiến thiên địa này sẽ được yên tĩnh trong trăm năm.


Chúng ta đi thôi! Vừa dứt lời, Thiên Kiếm Hoàng nhìn sứ giả đại nhân, mà sau lưng Thiên Kiếm Hoàng cũng xuất hiện từng đạo thân ảnh ngự không. Các Vũ Hoàng của Bát Hoang cũng đã tề tụ nơi này, bọn họ đều mang theo hậu bối của mình, chuẩn bị rời đi phiến thiên địa này. Vì sinh mệnh của Sứ giả đại nhân bị Thiên Kiếm Hoàng khống chế, nên chỉ có thể mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm. Hắn chậm rãi quay người, dẫn theo một hàng thân ảnh bay về hướng Đông Hoàng. Do bị kiếm của Thiên Kiếm Hoàng tập trung vào, nên hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, hô hấp cũng không được tự do. Ngay khi những vị Vũ Hoàng biến mất tại Kiếm thành, nó trở nên trống vắng hơn rất nhiều. Trên thực tế, chỉ có một đám người ly khai mà thôi, nhưng đám người kia chính là lực lượng đứng đầu thế giới này..


- Ta không có nhìn lầm rồi chứ?


Thiên Kiếm Hoàng thật sao? Vô số đạo thân ảnh iên cuồng hướng tới bãi chiến trường vừa rồi. Trong nội tâm của bọn họ đều đang run rẩy liên tục. Bọn hắn sẽ vĩnh viễn không thể quên được trận chiến của hôm nay. Nó thật sự quá đáng sợ, người chưởng quản thiên địa lôi phạt, người có kiếm ý đâm phá chư thiên. Hai vị kia đều là những người bọn họ chưa bao giờ thấy. Cùng lúc đó, một đám mây cuồn cuộn bay đến Kiếm Thành, người trong đó chính là lão giả ở Thiên Bích sơn trang. Khi hắn nhìn thấy vết tích chiến đấu, thần sắc của hắn không khỏi ngưng lại:


- Đã tới chậm một bước rồi.


Vừa dứt lời, hắn lại mang theo hai đạo thân ảnh bên cạnh ly khai. ….. Cùng lúc đó, trong thái dương cổ bảo thuộc Đông Hoang đã không còn vẻ yên tĩnh của thường ngày vì sự có mặt của đám người Lấm Phong. Khi sứ giả đại nhân ấn tay lên thái dương đồ án, lực lượng thiên địa khắp Đông Hoang điên cuồng quay cuồng, hội tụ đến thái dương đồ án. Khiến cho cái thái dương đồ án kia lập tức mở ra, lộ ra một cái thông đạo đến Thánh thành Trung Châu.


- Đi vào trong đó, chính là một cái thế giới khác!


Khi mọi người nhìn thấy cái thông đạo, trong lòng họ có vài phần buồn lo vô cớ. Một khi ly khai cái tiểu thế giới này, không biết đến lúc nào họ mới có thể trở về!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play