- Tại sao lại trở lại?


Khi Sát Thủ Vũ Hoàng nhìn thấy đám người Lâm Phong và đệ tử Luyện Ngục Thiên của hắn, hỏi một tiếng.


- Chúng con bị sứ giả đại nhân đánh trở về.


Hắn nói hắn không rảnh! Khi nói tới đây, Luyện Ngục Thiên lộ ra một một tia hàn ý, sát ý trên người như ẩn như hiện. Luyện Ngục Thiên được Sát Thủ Vũ Hoàng bồi dưỡng hủy diệt giả, nên khí tức trên người hắn đã có vài phần tương tự Sát Thủ Vũ Hoàng.


- Không rảnh?


Trong đôi mắt Sát Thủ Vũ Hoàng lộ ra một tia hàn ý, sau đó liền nhìn Mộc Trần và những khác người một cái. Lập tức nhìn về phía Vũ Hoàng, mà không chỉ có hắn, mà không ít Vũ Hoàng đều nhìn về phía Vũ Hoàng cùng Thủ Vọng Chi Phụ. ….. Cùng lúc đó, Tư Không lão Vũ Hoàng đã trở lại Tư Không gia ở Trung Hoang. Nhưng khi hắn hàng lâm Tư Không gia, gương mặt của hắn trở nên lạnh thấu xương, trên người tràn đầy lãnh ý. Ngay cả không gian chung quanh đều bởi vì phẫn nộ của hắn mà trở nên méo mó. Vào lúc này, Tư Không đã biến thành phế tích, trên mặt đất nằm đầy vô số cỗ thi thể lạnh lẽo. Và còn có, một ít người đến cướp đoạt bảo vật của Tư Không gia. Khi những người kia thấy Tư Không lão Vũ Hoàng xuất hiện, sắc mặt của họ trở nên trắng bệch trong, thân thể cũng hơi có chút run rẩy.


- Bát Hoang!



- Oanh!


Quanh người Tư Không lão Vũ Hoàng tràn đầy những vết nứt không gian, hóa thành một cơn gió càn quét tất cả. Gia tộc của hắn đã bị người san thành bình địa, không còn một mống. Sau khi Tư Không Vũ Hoàng chết, Tư Không gia chỉ còn mình hắn là Vũ Hoàng. Nên bất luận một vị Vũ Hoàng nào, đều có thể phá hủy cả gia tộc hắn. Những thi thể nằm trên mặt đất kia, đều chảy xuôi huyết mạch của hắn, tuy rằng thực lực của bọn hắn không ra làm sao, nhưng đều là tâm huyết của hắn. Hậu bối và tử tôn của hắn bị người diệt sát rồi.


- Ta muốn các ngươi phải chết!


Tư Không lão Vũ Hoàng điên cuồng hét lên một tiếng. Bất cứ nơi nào Thiên Mâu đi qua, hư không vặn vẹo.


- Phốc phốc, phốc phốc.


. . Từng đạo thân ảnh bị Thiên Mâu của Tư Không lão Vũ Hoàng trực tiếp xuyên thủng, huyết nhục tung toé, mặt đất băng liệt. Những người này dám cướp đoạt Tư Không gia hắn đều phải chết, còn những vị Vũ Hoàng kia, đều phải chết! Khi những người kia thấy Thiên Mâu, sắc mặt họ phờ phạc, điên cuồng bay lên không, muốn thoát đi. Nhưng bọn hắn làm sao có thể chạy thoát, chỉ cần bị Thiên Mâu ngắm vào, bọn họ có bản lĩnh phi độn cũng phải ngủm củ tỏi. Vào lúc này, máu tươi phiêu tán khắp nơi, thi thể không ngừng trụy lạc. Ở nơi đây không ai có thể ngăn cản Tư Không lão Vũ Hoàng giết người, Thiên Mâu chi, giết người chỉ là chuyện nhỏ.


- Giết!


Tư Không lão Vũ Hoàng điên cuồng hét lên một tiếng, thiên địa điên cuồng băng liệt, một đám người bị hủy diệt. Bọn họ vốn chỉ là quần chúng hoặc người muốn kiếm tiện nghi, nhưng vẫn không có động thủ. Bây giờ lại gắp tai bay vạ gió. Đến khi chung quanh đây trở nên tĩnh mịch, mặt đất hư không đều không còn người sống. Sau đó, Tư Không Vũ Hoàng mới bước chân ly khai, nhưng gương mặt hắn vẫn vặn vẹo, hắn hận, hận không có mang gia tộc đi vào tiểu thế giới. Nhưng hắn làm sao có thể ngờ, Tư Không gia lại có ngày bị hủy diệt cơ chứ! ….. Trong ngày này, Bát Hoang cảnh liên tục xảy ra đại sự, Tề gia, Tư Không gia được chứng minh là người của Thí Hoàng Đồng Minh, khiến cho rất nhiều người cảm thấy ngơ ngác. Mà chuyện Thiên Long Hoàng và Đan Hoàng cũng tham dự Thí Hoàng Đồng Minh, nhưng đã vẫn lạc cũng truyền khắp nơi. Không chỉ Tư Không gia bị diệt môn, mà Thiên Khung Tiên Khuyết cũng đã bị rất nhiều thế lực phân chia. Đệ tử thì giải tán, rất nhiều công pháp cùng luyện đan thuật luân lạc khắp nơi. Thậm chí còn có một ít người có lòng dạ khó lường, đã thừa lúc Đan Hoàng chọc giận Bát Hoang và Thiên Khung Tiên Khuyết bị giải, đã bắt cóc không ít nữ đệ tử xinh đẹp. Ngoại trừ những đại sự kia, các Vũ Hoàng của Bát Hoang đã tham dự trận chiến Tề gia đều mai danh ẩn tích, phảng phất như biến mất trong vòng một đêm. Mọi người đều biết, các vị Vũ Hoàng lo lắng Đông Hoàng và Tư Không lão Vũ Hoàng trả thù, nên ẩn núp. Sự trả thù của hai vị Vũ Hoàng tuyệt đối sẽ vô cùng đáng sợ. Không phải một Vũ Hoàng thế lực có thể́ chịu nỗi, chỉ có ẩn giấu ở biển người mênh mông, bọn họ mới không sao. Bát Hoang cảnh Đông Hoang, trong Húc Nhật thành đang có một người trẻ tuổi chậm rãi dạo bước. Người thanh niên đó mặc một bộ trường bào màu đen đơn giản, tướng mạo bình thường. Nhưng lại khiến cho mọi người cảm thấy nguy hiểm.


- Tại sao lại có rất nhiều người tiến nhập Bát Hoang vậy?


Người thanh niên kia chính là Lâm Phong. Lúc này, hắn đang đứng cách phủ đệ của Tề gia không xa. Nhìn một đám thanh niên có khí tức thâm bất khả trắc đang đứng trong mảnh phế tích của phủ đệ Tề gia. Lâm Phong còn nhận biết mấy người trong đó, tỷ như Chu Thiên Nhược. Lúc này, hắn ta đang cúi đầu đứng sau một vị nam tử khoảng ba mươi, đang mặc một cái áo bào màu vàng. Người nam tử kia thoạt nhìn rất tuổi trẻ, đứng chắp tay, nhưng lại tràn ngập cương khí, khiến người ta cảm thấy vô cùng tò mò.


- Đại ca, lần này về nhà.


Ta tất nhiên sẽ bế quan khổ tu, tranh thủ sớm ngày thành Vũ Hoàng! Chu Thiên Nhược cúi đầu, có chút run run nói, người kia chính là đại ca của hắn, sau khi đên Bát Hoang, hắn biết được tin đệ đệ của hắn bị một tên Tôn Vũ tầng sáu điên cuồng hành hạ. Nên mới chạy tới răn dạy Chu Thiên Nhược.


- Ngươi hiểu là tốt rồi.


Từ xưa tới nay, không hề thiếu thiên tài, người giỏi còn có người giỏi hơn, nên ngươi phải biết thu liễm sự kiêu ngạo của ngươi lại. Bằng không, cái tên tiểu tử Cổ Lực kia chỉ sợ sẽ bỏ xa ngươi. Lúc về đến nhà, hảo hảo bế quan, không trùng kích đến vô địch Tôn chủ, không thể đi ra ngoài. Thanh niên mặc hoàng bào răn dạy một tiếng. Đôi mắt của hắn vô cùng yên bình, không chút chấn động, hắn muốn Chu Thiên Nhược trực tiếp trùng kích Vũ Hoàng cảnh là chuyện không thực tế. Con đường võ đạo phải đi từng bước một về phía trước, không thể vội vàng được. Mà cái gọi là vô địch Tôn chủ cũng có mạnh yếu, ví dụ như cường giả nắm trong tay pháp tắc, có thể đơn giản đánh chết vô địch Tôn chủ bình thường. Mà người có thể khống chế pháp tắc cũng có thể gọi Chuẩn Vũ Hoàng rồi!


- Đại ca, sau khi trở về, ta nhất định sẽ bế quan!


Chu Thiên Nhược đáp ứng, phảng phất như rất sợ đại ca hắn. Đại ca của hắn lớn tuổi hơn hắn không ít, lại phi thường nghiêm khắc. Khi thấy Chu Thiên Nhược nghe lời như vậy, Chu Thiên Khiếu gật đầu. Nhưng trong đôi mắt thâm thúy của hắn hiện lên một tia sáng sắc bén, nói:


- Tuy nói bị người vũ nhục là do thực lực của ngươi không bằng người ta.


Nhưng ta cũng không thể ngồi yên không để ý đến, là ai làm?


- Hắn tên Lâm Phong!


Khi nghe vậy, trong mắt Chu Thiên Nhược hiện lên một đạo lãnh mang, ẩn ẩn có sát ý.


- Nếu có cơ hội gặp được, ta sẽ giúp ngươi hả giận.


Ngươi muốn hắn chết, hay phế bỏ tu vi của hắn hoặc chỉ hành hạ hắn một chút. Chu Thiên Khiếu liền nói.


- Giết chết hắn!


Khi Chu Thiên Nhược nghĩ đến Lâm Phong đã từng có sát ý với mình, hắn không chút lựa chọn. Như nếu hắn có thể được kích phát được Hoàng khí, hắn tin tưởng mình sẽ chết dưới tay Lâm Phong. Bởi vậy nên hắn làm sao có thể lưu tình Lâm Phong được. Khi Chu Thiên Khiếu nghe được sự lựa chọn của Chu Thiên Nhược, trong đôi mắt của hắn có một tia thất vọng chợt lóe. So với giết chết Lâm Phong, hắn càng hi vọng Chu Thiên Nhược lựa chọn chỉ hành hạ Lâm Phong. Tuy có một chút thất vọng, nhưng hắn vẫn gật đầu, nếu như gặp được Lâm Phong, hắn sẽ giúp Chu Thiên Nhược đánh chết tên này. Do hai người bọn họ không có tránh người khác nghe thấy. Nên Lâm Phong cũng có thể nghe được, sau đó liền nhìn bình tĩnh Chu Thiên Khiếu một cái. Cường giả như hắn ta có cảm ứng lực phi thường bén nhạy, nếu như hắn lộ ra sát cơ hoặc hàn ý, đối phương sẽ rất dễ dàng cảm giác được.


- Hình như người này rất lợi hại, nhìn không ra tu vi của hắn.


Không biết hắn có phải vô địch Tôn chủ hay không? Lâm Phong thầm nói. Sau đó lập tức quay người, đi đến một ngã tư giữa Húc Nhật thành. Húc Nhật thành chẳng những không có suy bại vì Tề gia biến mất, mà lại càng trở nên náo nhiệt. Nhưng Lâm Phong biết đây chỉ là phản ứng dây chuyền sau khi Tề gia bị diệt sau, đợi đến lúc phong ba trôi qua, Đông Hoang Húc Nhật thành sẽ dần dần xuống dốc.


- Đại sư huynh để cho chúng ta an tâm chờ tin tức của hắn.


Không biết lúc nào hắn sẽ tới tìm ta đây? Theo như phản ứng của tên sứ giả, chuyện bọn hắn muốn rời khỏi Bát Hoang sẽ không dễ dàng. Mặc dù có mệnh cách, nhưng đối phương lại vẫn cự tuyệt mở ra thông đạo. Khi Lâm Phong đang chậm rãi đi dạo trong thành, đột nhiên có một cỗ sát cơ đáng sợ khóa chặt hắn. Trong chớp mắt, bước chân Lâm Phong ngừng lại. Cái cổ sát ý đáng sợ kia, cùng một luồng lực lượng điên cuồng chèn ép hắn. Đây nhất định là. . . Nghìn lần chi thế. Vào lúc này, hắn cảm thấy như thân thể, tánh mạng của mình đã bị người khác nắm lấy. Khiến hắn bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.


- Người nào?


Đôi mắt Lâm Phong dần dần hóa thành màu đen. Hắn không ngờ lại có vô địch Tôn chủ lặng yên tiếp cận đến hắn. Lấy nghìn lần chi thế khóa chặt hắn, phảng phất như đang chỉ cần một ý niệm, sẽ có thể giết hắn. Ai cũng sẽ không thích cảm giác này. Vào lúc này, đầu của hắn đang phi tốc vận chuyển, suy nghĩ nên ứng đối như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play